Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 149: Cổ thi thở dài




Đối với thân phận của cổ thi này, tôi bỗng có rất nhiều suy nghĩ. Nhưng không bao giờ nghĩ rằng cổ thi này lại có liên quan tới tôi.

Giờ nhìn cổ thi dần dần hồi phục dung mạo, trông giống y hệt mẹ mình thì khiến tôi hoàn toàn mất hồn khi mà trước đó tôi vốn đã mất bình tĩnh sẵn.

Thực ra trong thế giới rộng lớn này, người người trông giống nhau không phải là không có và cũng không có chuyện tôi chưa từng thấy.

Thế nhưng dù hai người cách nhau hàng trăm năm giống nhau thì cũng thôi, giờ đến cái nốt ruồi trên mặt cũng giống y như đúc khiến tôi cảm thấy thật khó tin.

Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc tôi quay trở về thôn nhà họ Trương.

Hắc Bạch Hỉ quỷ nhấc quan tài màu đen và đưa mẹ tôi đi.

Vào lúc đó, mặc dù tôi đã cảm thấy nghi ngờ với thân phận của bố mẹ mình, nhưng rốt cuộc thân phận của mẹ là gì, tại sao lại có Hắc Bạch Hỉ quỷ khiêng bà đi thì tôi từ đầu tới cuối chẳng nghĩ ra được manh mối nào.

Tôi cũng đã từng hỏi Tam Thanh về vấn đề này. Nhưng Tam Thanh cũng chỉ nói rằng mẹ tôi vẫn còn chút cơ hội và còn cảm thán rằng những người phụ nữ của nhà họ Trương đều là những người vô cùng vĩ đại.

Giờ nhìn cổ thi trước mặt, một lần nữa khiến tôi không khỏi nghi ngờ thân phận của mẹ mình.

“Trương Ly, đừng nhìn nhầm! Nhân lúc cổ thi còn chưa tỉnh lại thì mau đưa Tam Thanh rời đi!”

Khi tôi đang rơi vào hoảng loạn, thất thần nhìn cổ thi kia thì ông Tôn đột nhiên đi về phía tôi và lập tức nói nhỏ nhắc nhở tôi.

Tôi giật mình, quay lại nhìn ông Tôn với bộ dạng như thật.

Câu nói ‘đừng nhìn nhầm’ dường như mang một ý nghĩa thâm thúy.

Thế nhưng khi tôi còn đang suy nghĩ về ý nghĩa đó thì cổ thi kia bỗng kêu than.

“Haizz…”

Tiếng kêu than như đến từ thời cổ đại, khiến người khác cảm nhận được màu thời gian sâu sắc.

Cũng với tiếng thở dài, Miêu quỷ vừa nãy còn vô cùng khoa trương bỗng im bặt và nhìn chăm chăm vào cổ thi kia.

“Xem ra đúng là số mệnh, ông nội cậu đã tính toán không sai”.

Khuôn mặt khi nãy còn đanh thép của ông cụ Hồ sau khi nghe thấy tiếng thở dài thì cũng thở dài theo, luồng sức mạnh trên cơ thể biến mất, dường như ông cụ Hồ không định ra tay nữa.

Ông cụ Hồ lắc đầu đi về phía tôi.

“Cậu nhóc, lúc trước kêu cậu chạy, cậu không chạy, giờ muốn đi cũng không kịp nữa rồi”.

Nói xong, ông cụ Hồ cử động chân, khi tôi còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì ông cụ đã thoắt cái xuất hiện trước mặt tôi, há miệng và thổi một luồng khí tới.

Luồng tiên khí này giống như gió xuân khiến tôi cảm thấy thật thoải mái, đến cả sự mệt mỏi và những cơn đau từ các vết thương cũng như tan biến thành mây khói.

Tôi kinh ngạc đưa tay lên.

Dấu vết của sự trúng độc trước đó dường như đã biến mất!

Tiên gia này đúng là đạo hạnh thâm hậu. Một hơi thở thôi mà còn có tác dụng chữa lành vết thương hơn công khí của Tam Thanh hàng trăm lần.

“Tôi vốn là tiên bảo hộ của ông nội cậu, theo lời dặn dò của ông cậu, ở lại đây để trấn áp cổ thi này. Bao năm đã trôi qua, tôi tưởng cổ thi này sẽ không tỉnh lại nữa, không ngờ sự việc vẫn nằm trong dự liệu của ông ấy”.

Cũng không biết dụng ý của ông cụ Hồ là gì. Cổ thi tỉnh lại không quan tâm, Uy Chấn Tử khiêu khích cũng mặc kệ, mà lại đi tới trước mặt tôi nói chuyện tầm phào. Thế nhưng nửa câu nói sau của ông cụ Hồ khiến tôi cảm thấy mù mờ, không hiểu được ý nghĩa là gì.

Tôi cũng khá kinh ngạc. Tiên bảo hộ của ông nội tôi không ngờ lại là Hồ tiên chín đuôi.

Trước đây tôi không hề biết trên người ông còn có một tiên gia cao thâm khó lường như vậy.

“Ông cụ Hồ, ông nội tôi còn nói gì nữa không?”

Mặc dù nghe không hiểu nhưng sau khi nghe nói ông cụ Hồ chính là tiên bảo hộ của ông nội thì tôi bỗng vô thức có một cảm giác thật gần gũi, cộng thêm trước đó ông cụ Hồ còn ký hiệp ước với tôi nên trước mặt tiên gia này tôi chẳng có gì phải dè chừng bèn vội vàng thăm dò về tình hình của ông nội.

Chỉ có điều khi tôi đang muốn kết giao với ông cụ Hồ thì cổ thi và Uy Chấn Tử lại không có ý định tác thành cho tôi.

Tôi vừa nói xong thì Uy Chấn Tử lập tức hét lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

“Á! Hóa ra là cô ta! Tên họ Hồ kia, tôi đã nói tại sao mà ông không chịu nhập thế, hóa ra là vì canh chừng cô ta!”

Dường như nghĩ ra một nhân vật nào đó cực kỳ khủng khiếp nên đến Miêu quỷ cũng để lộ ra vẻ hoảng sợ dù trước đó vô cùng cao ngạo.

Sau tiếng kêu hét, phản ứng của Miêu quỷ cực lanh lẹ. Nó điểm chân, chẳng buồn quan tâm Hồ tiên các thứ, cứ thế là lao về phía cửa động.

Nó không hề chậm trễ, phát hiện ra tình hình không ổn là lập tức định rút lui.

Thế nhưng chân nó vừa rời khỏi mặt đất thì đột nhiên giống như bị thứ gì đó túm phải cổ chân và bị kéo ngược lại.

Uy Chấn Tử mất thăng bằng, ngã sấp xuống đất trong tư thế chó chúc đầu.

“Mẹ kiếp, không ngờ lại là cô ta. Cái tên họ Uy này, lẽ nào ông cố tình toan tính tôi? Sau này ông đây sẽ tính sổ với ông!”

Miêu quỷ mượn dùng cơ thể của Uy Chấn Tử định bỏ chạy nhưng không thành công nên lập tức mặc kệ, chửi Uy Chấn Tử một tiếng rồi hóa thành một luồng sát khí không màu, phát tán ra bốn phía và luồn qua tường đất.

Nhìn luồng khí của Miêu quỷ biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, tôi há hốc miệng với vẻ không dám tin.

Tên Miêu quỷ này lại bỏ chạy như vậy sao?

Miêu quỷ bỏ chạy thì Uy Chấn Tử chẳng còn là gì nữa.

Rồi vừa nãy bị mượn cơ thể, nguyên khí bị tiêu hao nhiều nên lúc này sắc mặt ông ta tái mét.

“Uy Tinh, còn ngây ra đó làm gì?”

Mặc dù vừa rồi ông ta không nói gì, nhưng những gì xảy ra trước mắt thì ông ta đều nắm rõ cả.

Và dù ông ta cũng không biết rốt cuộc cổ thi kia là thứ gì nhưng đến cả Miêu quỷ lợi hại còn sợ hãi thì đương nhiên ông ta cũng không dám dây dưa. Trong lúc cuống quýt, ông ta hét lên với Uy Tinh đang ngây người ở bên cạnh.

Lúc này Uy Tinh đang ngây ngô nhìn đám đông. Bị Uy Chấn Tử hét như vậy thì mới dần bừng tỉnh.

Cô ta vội vàng dìu Uy Chấn Tử dậy, sau đó thận trọng nhìn cổ thi và lùi về phía cửa động.

Ông Tôn tới cùng Uy Chấn Tử nên đương nhiên là ở bên cạnh ông ta.

Lúc này cổ thi kia dùng hai hốc mắt trống không nhìn đám đông. Cái nhìn giống như ghim vào một người nào đó cho tới khi tất cả mọi người cảm thấy run sợ.

“Ông cụ Hồ, đại tiên nói giờ tôi muốn đi cũng không được là có ý gì?”

Tôi cảm thấy khó chịu bất an khi bị đè nén bởi bầu không khí này nên đã không nhịn được mà hỏi nhỏ ông cụ Hồ.

Nào ngờ nghe tôi nói vậy, ông cụ Hồ bật cười.

“Cậu là người trong lòng mà cô ta đã đợi hàng trăm năm nay. Cậu cảm thấy cô ta sẽ cho cậu rời khỏi đây sao?”

Câu nói của ông cụ Hồ khiến tôi trợn tròn mắt.

“Cái, cái gì? Người, người trong lòng sao?”

Lẽ nào ông cụ Hồ thấy bầu không khí căng thẳng quá nên mới đùa tôi chăng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.