Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 13: Phá trận pháp




"Nếu hắn đáng chết thì khắc có ông trời trừng phạt, đây không phải chuyện mà tôi hay cô có thể định đoạt".

"Hơn nữa việc tự ý đổi mệnh, sửa mệnh trời mà cô đang làm, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Cho dù cô không nghĩ cho hắn thì cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ?"

Tôi cố gắng thuyết phục cô gái trước mặt.

Sau khi nhìn thấy người thi triển tà thuật này thì mối băn khoăn trong lòng tôi càng ngày càng lớn.

Từ hiệu quả của tà thuật này mà nói thì có vẻ người thi triển nó là một thầy pháp lợi hại.

Thế nhưng cô gái trước mặt tôi, khí tức lại rất yếu ớt.

Khí tức yếu không có nghĩa là cô gái này không khỏe mạnh.

Mà là muốn trở thành một thầy pháp tu luyện tà thuật thì đầu tiên phải tu luyện khí của bản thân mình trước.

Nếu không sẽ không thể khống chế đám quỷ thần mà mình mời tới, bị tà thuật phản lại, cuối cùng bản thân mình mới là người trúng tà.

Cũng giống như những cao tăng đắc Đạo sẽ có ánh sáng vàng hộ thể.

Thì những thầy pháp lợi hại cũng sẽ có tà khí hộ thể.

Còn cô gái trước mặt dù thi triển được tà thuật lợi hại nhưng tà khí quanh cơ thể lại vô cùng mỏng và yếu.

Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là cô gái này không phải thầy pháp mà đã dùng một cách nào đó để học được món tà thuật này.

"Nhân quả báo ứng? Ha ha, anh nhìn xem bộ dạng này của tôi thì còn sợ nhân quả báo ứng gì nữa?"

Cô gái kia không hề bị lay động bởi lời khuyên can của tôi, ngược lại còn bật cười lạnh.

"Đến cả nửa cái người mà tôi còn dám cắt đi thì tôi còn sợ cái gì được nữa?"

Nói rồi, cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu lên trời hét lớn.

Máu và nước mắt từ từ chảy xuống gò má cô.

"A Mạn! Mau quay lại đi! Gã đàn ông phụ bạc em đang ở đây, mau tới ăn thịt uống máu hắn! Sau này em và hắn có thể mãi mãi ở bên nhau!"

Cô ta lạnh lùng gầm thét.

Không đợi cô ta dứt lời, một làn gió âm lạnh lẽo gầm thét cuộn lên từ tứ phía trong căn phòng.

Đột nhiên trong căn phòng vô cùng lạnh, lạnh đến mức khiến tôi run lập cập, hai hàm răng đánh vào nhau.

Luồng gió kia ập về phía Vương Dương, đâu đó còn văng vẳng tiếng cười của một người phụ nữ.

"A Mạn, A Mạn, tôi sai rồi, tha cho tôi, tha cho..."

Vương Dương lúc này đã khôi phục lại chút ý thức, nghe thấy âm thanh này thì sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.

Hắn vừa cầu xin tha mạng vừa cố gắng vùng vẫy rời khỏi chiếc giường.

Nhưng lúc này, luồng gió kia đã lao tới chiếc giường mà hắn đang nằm.

Khi nó thổi tới, Vương Dương ban nãy còn giãy giụa đột nhiên dừng lại.

Mới giây trước hắn còn kêu khóc cầu xin nay đột nhiên đổi thái độ.

Như thể hắn đang nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần vậy.

Hắn quờ quạng tay chân như thể đang ôm không khí vào lòng, nước miếng còn chảy ra nơi khóe miệng.

Bàn tay còn làm một số động tác vô cùng thô bỉ.

Lúc này, những âm thanh dâm loạn mà ban nãy chúng tôi nghe thấy lại vang lên.

Tôi ngẩn người đứng đó, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Cảnh tượng này hoàn toàn làm đảo lộn nhân sinh quan của tôi.

Nhưng khúc mắc trong lòng tôi cuối cùng đã được làm rõ.

Chẳng trách, chẳng trách giọng nữ mà ban nãy chúng tôi nghe được lại không giống giọng con người.

Bởi vì người phụ nữ đang ngồi trên sàn kia đã hạ bùa yêu với cả Vương Dương và con quỷ này!

Ở đất Nam Dương, ngoại trừ một loại bùa yêu nổi tiếng nhiều người biết ra thì còn có một loại tà thuật khác cũng vô cùng nổi tiếng.

Đó chính là thuật nuôi quỷ.

Tà thuật này giúp nhốt và nuôi dưỡng linh hồn một người đã chết bên cạnh mình, sau đó dùng máu tươi nuôi nó. Như vậy, giữa hai bên đã hình thành một khế ước vô hình.

Người nuôi quỷ trong thời gian ngắn có thể đạt tới đỉnh cao, cầu được ước thấy.

Nhưng mời linh hồn này tới thì dễ nhưng đuổi nó đi thì khó. Một khi nó đã tới thì rất khó đuổi đi.

Cho nên quá nửa số người nuôi quỷ sau cùng bị nó phản lại cắn trả, rơi vào kết cục bi thảm.

Nói như vậy, chỉ có những người trong lòng có dục vọng vô cùng mạnh mẽ mới dùng tới loại tà thuật này.

Nhưng cô gái trước mặt lại bất chấp tất cả để nuôi một con quỷ, mục đích là để hạ bùa yêu lên một người một quỷ này.

Haizzz, việc này đúng là chưa từng nghe tới.

Nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến tôi phải đăm chiêu suy nghĩ.

Giờ đột nhiên tôi nhúng mũi vào làm hỏng kế hoạch của cô gái kia.

Cho nên giờ cô ta đã dốc toàn lực, định ra chiêu cuối cùng.

Cô ta đang muốn lập tức lấy mạng Vương Dương.

Nếu Vương Dương chết vì nhục dục như vậy thì đã phạm vào một trong ba kiểu chết cấm kỵ. Người chết kiểu này sẽ trở thành vong hồn, muôn kiếp bị phỉ nhổ, không thể vào luân hồi đầu thai.

Kế hoạch của cô ta tàn độc như vậy, tôi không thể không can thiệp!

Vương Dương sắp bị hút hết máu trong người, trong lúc hoảng hốt tôi liền móc hình nhân vẫn để trong túi ra.

Lại mút mạnh đầu ngón tay mà ban nãy tôi đã cắt chảy máu.

Khi máu tươi chảy ra, tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể viết đè hai chữ Vương Dương bằng máu lên ba chữ Trương Kinh Chi đã có sẵn.

Sau khi đã viết xong, tôi vội vã dùng tay bóp chặt hình nhân, giậm mạnh chân niệm chú.

"Trương Ly khẩn cầu ngũ tiên bảo vệ!"

Thứ được gọi là "ngũ tiên" thực ra chỉ là năm con ác quỷ.

Đây là lần đầu tiên mà tôi thỉnh ngũ quỷ này lên.

Hơn nữa việc thỉnh ngũ quỷ này của tôi là cách ứng phó trong lúc cấp bách, hoàn toàn không làm đúng các bước cho ra thể thống.

Có thỉnh được hay không chính tôi cũng không biết nữa.

Nhưng đến giờ quả thực tôi cũng hết cách, giờ chỉ đành lấy độc trị độc!

Nhưng không ngờ cách làm vớ vẩn của tôi lại thực sự có tác dụng...

Khi tôi vừa dứt lời, tiếng rên trong phòng đột nhiên ngừng lại.

Một luồng sát khí trồi lên từ dưới chân tôi, cuốn những đồ đạc trong phòng cũng rung lắc loạn cả lên.

Chỉ nghe một tiếng rắc, chiếc lon màu đen bên cạnh người phụ nữ Nam Dương kia đột nhiên nứt ra.

"Á! Tại sao anh lại phá tôi!"

Cô ta thổ huyết, giãy giụa tìm cách trèo lên giường.

"Hôm nay không ai cứu được hắn ta!"

Nói rồi, cô gái kia niệm chú gì đó. Cô ta vừa niệm, máu tươi vừa ọc ra.

Mặc dù tôi không hiểu cô ta đang niệm cái gì nhưng Vương Dương lúc này mắt đã trợn tròn như sắp nhảy ra ngoài, toàn thân co rút như thể sắp quy tiên đến nơi rồi.

Tôi hoảng quá hét lớn một tiếng, sau đó bắt đầu niệm.

"Thiên pháp tỏa, địa pháp tỏa, cầu xin ngũ tiên phóng kim tỏa! Kim tỏa khóa nguyên thần! Khóa chặt nguyên thần của Vương Dương!"

Một tiếng "rắc" nữa lại vang lên!

Chỉ trong nháy mắt, sát khí và âm khí trong phòng đều tan biến như làn khói.

Nhiệt độ phòng đã trở lại bình thường, Vương Dương hai mắt nhắm nghiền, yên lặng nằm trên giường trông vô cùng khoan thai.

"Anh, anh làm gì vậy?"

Cô gái Nam Dương kia ngỡ ngàng nhìn vết chu sa trong lòng bàn tay rồi lại nhìn Vương Dương, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Mặt cô ta toàn máu đen, da trắng bệch, đến cả sức để gào thét cũng không còn.

Tình trạng của tôi lúc này cũng chẳng hề khá khẩm, áo quần trên người ướt đẫm, run rẩy đến nỗi đứng còn không vững.

Ban nãy tôi miễn cưỡng mời ngũ quỷ tới khóa hồn phách của Vương Dương, suýt nữa cũng mất luôn cái mạng nhỏ này.

Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy sợ.

Xem ra sau này không thể hành sự vội vàng lỗ mãng như vậy nữa, nếu không kiểu gì cũng có ngày mất cả chì lẫn chài.

Có điều dù giờ đã thành công nhưng tôi vẫn thấy đau đầu.

Trong lúc nguy cấp tôi dùng ngũ quỷ khóa hồn phách Vương Dương, e rằng sau này lại phải nghĩ cách để đuổi ngũ hồn này đi.

Đúng là phiền muốn chết!

"Tôi đã khóa chặt hồn phách của hắn tại đây rồi, cũng có nghĩa giờ hồn phách anh ta đã thuộc về tôi. Tà thuật của cô không có tác dụng với hắn nữa rồi".

Tôi nhìn vết chu sa trong tay cô gái kia, mặc dù không biết cô ta còn định thi triển thuật pháp gì nhưng chắc chắn là một loại tà thuật dùng mạng đổi mạng. Cô ta muốn lấy mạng Vương Dương bằng mọi giá!

"Hắn ta là kẻ xấu, tại sao anh lại giúp hắn?"

Biết mình đã hết cách, cô gái kia như thể mất đi toàn bộ lý do để tiếp tục sống.

Toàn thân như mềm nhũn ra tựa vào tường, nhìn tôi rồi hỏi.

"Trên đời này có dương ắt sẽ có âm, có thiện ắt sẽ có ác. Việc phán xét thiện ác công bằng nên để ông trời quyết định. Tôi không biết Vương Dương này đã làm gì có lỗi với cô, nhưng giờ cô dùng tà thuật giày vò tính mạng hắn, chẳng phải cũng là gieo ác nghiệp sao?"

"Ông trời?"

Nghe tôi nói xong, cô gái kia như thể nghe một câu chuyện cười, bật cười khanh khách.

"Tôi trước giờ chưa từng tin trên đời này có cái thứ gọi là công bằng!"

Nói rồi, cô gái Nam Dương kia ngửa mặt lên trần nhà, từ từ kể lại câu chuyện đã xảy ra giữa cô ta và Vương Dương...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.