Thầy Ơi! Em Yêu Anh

Chương 7




Mân Huyên trở về lớp với tâm trạng phấn khích, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Sau đó cô bị Diệp Hoan tra hỏi.

Mân Huyên ấp úng, bị tra hỏi vài câu thì mới thành thật khai báo. Dứt lời, cô nhìn Diệp Hoan một cách trầm lắng: "Cậu nói xem, có phải mình tỏ ra quá chủ động rồi không? Mình cảm thấy thầy Lục cũng không có phản ứng gì luôn."

Diệp Hoan: " À " một tiếng, suy nghĩ rồi trả lời: "Huyên Huyên, mình nói thật. Lúc cậu nói cậu muốn theo đuổi thầy Lục vì đã thích thầy ấy từ cái nhìn đầu tiên, mình đã nhắc nhở cậu, thầy Lục lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều, nghiêm nghị, tính tình lạnh nhạt như thế, Khi đó cậu trả lời mình thế nào?, cậu không nhớ sao?"

Mân Huyên mím môi im lặng.

"Cho nên, nếu như cậu vẫn giữ tấm lòng như trước thì cũng đừng nghi ngờ bản thân." Diệp Hoan nói thêm: "Bây giờ, mình nghĩ cậu nên mạnh dạn thổ lộ thẳng với thầy Lục một lần cuối cùng đi. Sau đó cậu sẽ thấy thái độ của thầy ấy, Nếu thầy Lục từ chối kịch liệt thì...." Nói đến đây, Diệp Hoan nhún vai rồi nhăn mày. Trước đó cô nàng còn chưa nghĩ đến phương án này, nay khuyên Mân Huyên thì mới nghĩ đến.

" Nhưng mà, mình nghĩ chắc thầy Lục cũng có một chút cảm tình với cậu đó" Diệp Hoan an ủi Mân Huyên.

Hai mắt Mân Huyên đột nhiên sáng ngời: "Cậu chắc chứ " cô cũng cảm thấy như Diệp Hoan nói, vẫn luôn cảm thấy Thầy Lục không có ghét mình...

Diệp Hoan không chắc chắn lắm chỉ là suy đoán thôi nhưng vẫn gật đầu: "Nếu thầy ấy mà ghét cậu sao hết lần này đến lần khác cho cậu đi nhờ xe về, rồi điểm toán của cậu cũng tiến bộ hơn nữa?"

" ờ ha......à mà, cậu nói như thể mình học toán tệ lắm vậy, điểm số tốt lên là do mình cố gắng mà, thầy ấy liên quan gì?" Mân Huyên phản bác lại.

Diệp Hoan nhìn cô chu môi phồng má nói có chút hơi buồn cười:" Mình nói đùa đấy, đừng nói là cậu giận mình đấy chứ?"

" Ai thèm giận hờn ba cái chuyện nhỏ như con thỏ này. Mà thôi đừng nói đến chuyện của mình nữa, kể chuyện của cậu đi?"

" Mình thì có chuyện gì? "

" Thì chuyện đôi giày cao gót bị gãy và anh chàng cực ngầu mà cậu vừa gặp sáng nay đó "

" À....Chuyện đó hả?"

Nghĩ đến chuyện sáng nay,trên khuôn mặt thanh tú của Diệp Hoan tươi vui khoan khoái. Kể lại đâu đuôi sáng nay cô đi taxi đến đầu trạm xe buýt cách trường một đoạn xuống xe muốn đi bộ đến trường cho khỏe thì gót giày của cô vướng vào khe si măng trên đường, gỡ mãi vẫn không ra, ai đi ngang qua cũng nhìn rất may lúc đó có một người đàn ông lái xe mô tô đừng lại giúp cô, nhìn anh, cô đoán anh hơn cô chưa đến 10 tuổi.

Sau khi nghe Diệp Hoan kể xong, Mân Huyên thở dài: " Nghiệp quật cậu rồi đấy! Mình nhớ cách đây không lâu khi mình nói thích thầy Lục khi lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã trêu mình bây giờ thì hay rồi nhìn vẻ mặt cậu là mình biết cậu thích người ta rồi, làm gì có chuyện thừa nhận đúng gu này kia chứ "

" Cậu cứ trêu mình lại đi, dù sao cậu vẫn tốt số hơn mình, vì ngày nào thầy Lục cũng xuất hiện trước mặt cậu, cậu được gặp còn có cơ hội theo đuổi, còn mình chỉ gặp được có một lần như là bèo nước gặp nhau, chẳng biết người ta ở đâu á " Diệp Hoan buồn buồn nói.

**************

Chưa đến giờ lên lớp giảng.....

Cô giáo dạy tiếng anh Lam Anh ngồi kế bên lên tiếng hỏi Lục Thiếu Thần: " Thiếu Thần.....Hôm nay anh có chuyện vui hay sao? Mà sáng giờ thấy anh vui vẻ thế?"

Lục Thiếu Thần ngước lên nhìn Lam Anh một cái rồi trả lời: "Rất tốt."

Xem ra là vô cùng không tốt...

Lam Anh nhìn anh rồi nhìn trên bàn anh có một hộp bánh nhỏ, cô lên tiếng hỏi tiếp:" Có vẻ anh rất thích ăn đồ ngọt thì phải? "

Nghe cô giáo Lam Anh hỏi vậy, Lục Thiếu Thần miễn cưỡng nhìn cô rồi nhẹ gật đầu cho qua.

**********************

Buổi chiều sau khi về đến nhà đang ngồi xem ca nhạc ở phòng khách thì nghe tiếng chuông cửa reo liên hồi.

" Tới liền đây...." Gì tư giúp việc ra mở cửa

Một phút sau Mân Huyên thấy Hứa Nhan trên tay còn xách túi nhỏ túi lớn đi vào.

" Mân Huyên, em giúp chị một chuyện được không? " Vừa nói Hứa Nhan vừa ngồi xuống cạnh cô.

Không cần nói Mân Huyên cũng biết Hứa Nhan nhờ cô giúp chuyện gì, không phải là muốn biết về anh trai băng giá của cô sao? Sau khi một hồi nghe Hứa Nhan nói về việc nhờ cô giúp, Mân Huyên muốn lắc đầu từ chối, nhưng điều kiện đưa ra là một chiếc túi xách doir phiên bản giới hạn đang nằm trước mắt cô. Sao cô có thể từ chối đây.

Nhìn chiếc túi một hồi, Mân Huyên lên tiếng:" chuyện tình cảm sao mà ép được hả chị? Chị cũng biết tính anh trai em rồi đó....... nhưng mà, em sẽ giúp chị một lần này "

" Cám ơn em. Mân Huyên..... cái túi này chị tặng em, coi như quà cám ơn em trước " Hứa Nhan vừa nói vừa cười đưa túi xách vừa mua cho Mân Huyên.

Mân Huyên mỉm cười:" Nếu chị có lòng như vậy thì em nhận, em cám ơn chị nha "

" Không có gì nè, chỉ cần em nhớ là gửi hình cô gái đó cho chị là được ".

" Em biết rồi, chị yên tâm, chỉ cần có hình gửi cho chị là được chứ gì?"

Đến 6 giờ tối Mân Huyên định đến phòng anh trai hỏi mượn điện thoại anh nhưng thấy Quân Hạo đang nói chuyện với ai qua điện, giọng anh rất nhu tình rất nhẹ nhàng, nào là gặp em ở quán bar Over Night, anh sẽ đến đó chờ em "

Vừa kết thúc cuộc nói chuyện Quân Hạo thấy Mân Huyên vào phòng anh lúc nào không hay.

" Em vào phòng anh làm gì? Còn không biết gõ cửa sao? Làm anh giật mình " Quân Hạo nhìn cô trách móc.

" Anh cho em mượn điện thoại anh một chút đi " Mân Huyên vừa nói vừa đưa bàn tay ra.

" Em mượn điện thoại anh làm gì? Bây giờ anh có chút việc phải đi rồi, em về phòng học bài đi"

" Anh hai.....cho em mượn một chút thôi mà "

" không được...."

Quân Hạo không thèm để ý đến cô liền cầm áo khoát đi ra khỏi phòng, Mân Huyên đi sau lưng anh năng nỉ không được cô liền cầm điện thoại gọi cho Diệp Hoan.

Anh ấy hẹn Bạn gái đến quán bar Over Night sao? Không cho cô mượn điện thoại thì cô sẽ đến đó chụp hình thật cho sống động, dù sao thì cũng lỡ nhận cái túi rồi. Phải làm nhiệm vụ thôi.

*************

Mân Huyên lái xe đưa Diệp Hoan đến quán bar Over Night.

Cũng may ba mẹ cô không ở nhà thường xuyên nên vừa có ý định theo anh trai đến quán bar, Mân Huyên đã chạy ra shop thời trang gần nhà, chọn hai bộ váy thật sexy, gọi Diệp Hoan đến nhà là có thể tung hoành giờ mới đi được.

Hai cô gái ăn mặc hơi thoáng rất gợi cảm khác ngày thường mặc đồ kín đáo, trang điểm cũng hơi đậm sắc xảo để không ai để ý họ còn là vị thành niên chưa đủ tuổi.

Trước Quán Bar.....

Lục Thiếu Thần xuống xe đi vào trong không lâu sau đó là xe của Mân Huyên cũng dừng lại, xuống xe hai cô gái đi vào trong, Diệp Hoan ngại ngùng nắm chặt tay của Mân Huyên.

Vào bên trong tiếng nhạc sập sình lớn hết cỡ những ánh đèn màu mờ mờ ảo ảo chớp nhoáng, thấy những cô gái chàng trai đang cùng nhau nhảy nhót đắm mình vào điệu nhạc.

Hai cô gái chọn một nơi để ngồi xuống. Phục vụ hỏi thì hai cô gái đồng thanh gọi nước trái cây.

Dối diện ánh mắt khó hiểu của phục vụ bàn. Mân Huyên lên tiếng: " Anh có thể lấy cho tôi 2 ly Cocktail Daiquiri "

Cocktail Daiquiri là loại đồ uống trong Bar. Nguyên liệu chính để pha chế món cocktail này là rượu Rum, nước cốt chanh và đường. Nhâm nhi Daiquiri sẽ mang đến cho bạn một cuộc du hành của vị giác, ở đó, chanh chua được đằm lại bằng nước đường rồi bùng lên vị cay thơm, nồng nàn của rượu Rum.

1 lúc sau Khi phục vụ đem thức uống ra để trên bàn rồi rời đi. Hai cô gái nếm thử, tuy Cocktail Daiquyri không ngon lắm nhưng cũng cho là cũng dễ uống.

Vì chưa đến những nơi ăn chơi thế này bao giờ nên khi nhìn thấy ánh mắt của những người đàn ông trong đây nhìn hai cô cũng thấy sợ.

Mân Huyên đưa mắt nhìn khắp nơi để tìm kiếm anh trai của mình nhưng vẫn không thấy.

" Diệp Hoan.....cậu ngồi ở đây nha.....mình đi một vòng xem anh trai mình ngồi ở đâu rồi mình quay lại "

" Mân Huyên......hay mình đi cùng cậu, ngồi một mình ở đây mình sợ lắm, mấy người kia cứ nhìn chúng ta nảy giờ, cậu đi rồi lỡ bọn họ đến thì làm sao? "

" không sao đâu mà, mình đi 5 phút thôi, ở đây nhiều người như vậy ai giám làm gì chứ.... vậy nha, ngồi đây chờ mình " Nói xong Mân Huyên đi tìm anh trai.

Diệp Hoan ngồi một mình đưa mắt nhìn xung quanh rồi cầm ly Cocktail lên nhấp môi.

" Anh Thiên........anh nhìn cô gái mặc váy trắng đang ngồi một mình bên kia đi.....nhìn ngon quá anh ha....." Chu Minh vừa nói vừa chỉ tay về hướng Diệp Hoan đang ngồi.

Doãn Cảnh Thiên ngồi bàn bên, trong ánh đèn mờ ảo anh nhìn thấy và nhận ra cô gái bị gãy gót giày mấy ngày trước anh gặp trên đường. Dù ăn mặc khác hẳn hôm đó nhưng anh vẫn nhận ra cô, Không phải cô còn là nữ sinh phổ thông trung học sao? Sao lại đến nơi này.

***************

Mân Huyên đi tìm anh trai nhưng không thấy, cầm điện thoại trong tay, cô bật lên xem giờ dã 8giờ rồi, không phải lúc nảy nghe anh nói sẽ đến đây sao? Sao bây giờ không thấy.

Lục Thiếu Thần đi từ hướng tolet ra thấy một cô gái mặc váy đỏ rất gợi cảm, Cô đang đưa mắt nhìn xung quanh hình như đang tìm ai đó, dù nhìn một góc nghiên của gương mặt nhưng càng nhìn anh càng thấy giống cô học trò nhỏ Lăng Mân Huyên, không thể là cô gái nhỏ đó được, anh đang định lờ đi thì gương mặt của Mân Huyên quay lại hoàn toàn, Cô đang nhìn về phía anh nhưng không để ý đến sự có mặt của anh.

Mân Huyên chán chường muốn trở về bàn tìm Diệp Hoan thì đột nhiên nghe có người gọi tên mình: " Lăng Mân Huyên.....có phải là em không? " tiếng gọi nghe rất quen tai, cô quay đầu nhìn lại.

Ôi mẹ ơi! Là thầy Lục.....thầy giáo của cô.....sao cô lại xui xẻo đến mức gặp thầy ấy ở đây không biết?

Mân Huyên đưa tay lên che mặt của mình lại đang định lờ đi để trốn nhanh khỏi đây, ai dè vừa đi được vài bước thì cánh tay cô bị Lục Thiếu Thần giữ lại: " Mân Huyên......"

Mân Huyên không còn cách nào khác bỏ tay che mặt xuống nhìn anh cố gắng nở một nụ cười ngượng:" Chào thầy Lục......thầy cũng đến đây chơi sao? "

" Em đến đây làm gì? Sao vừa thấy tôi lại trốn?"

Hỏi cô gái nhỏ đang làm gì ở đây Lục Thiếu Thần thấy hơi vô lí, nhưng tuổi cô vẫn còn nhỏ vẫn còn đi học đến những nơi này là không được không tốt, không hiểu sao nhìn cách ăn mặc gợi cảm theo người lớn của cô lại thấy anh khó chịu.

Bên này Diệp Hoan ngồi một mình bị những người đàn ông khác dòm ngó đến làm quen, mời rượu này kia, cô hết mực từ chối những vẫn có một người đàn ông không lịch sự, anh ta cứ đứng lại buông lời chọc ghẹo cô.

Doãn Cảnh Thiên sau một hồi ngồi nhìn cô gái nhỏ từ chối những người đàn ông đến mời rượu anh có chút buồn cười, đã đến đây, ăn mặc gợi cảm như thế mà còn hiền lành sợ hãi tránh né những người đàn ông khác. Nhưng lần này anh thật sự không thể ngồi im nhìn người đàn ông kia đụng chạm ép người như thế.

Anh đi đến giữ chặt cánh tay của người đàn ông đang cố mời rượu Diệp Hoan. Sau đó gạt tay anh ta ra. Doãn Cảnh Thiên đưa tay ôm Diệp Hoan vào ngực nhìn cô nói: " Bảo bối.....Em đợi anh lâu chưa?"

Được gặp lại người mình thích rồi đột nhiên được anh ôm vào lòng như thế khiến trái tim nhỏ bé của Diệp Hoan đập loạn nhịp, cô ngây người một chút rồi nhìn anh lắc đầu.

Người đàn ông thấy vậy liền rời đi không giám làm phiền nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.