Mân Huyên cầm 2 ly trà sữa bước vào lớp, một ly thì đang uống dở, hút một hơi dài, vị béo ngậy lan khắp đầu lưỡi. rất ngọt đậm, trà sữa vị so cô la không quá ngọt nhưng để người sợ béo như Mân Huyên dễ dàng thích.
" Cho cậu này....." Mân Huyên đưa ly trà sữa cho Diệp Hoan rồi ngồi xuống bên cạnh.
" Mới sáng mà cậu đã uống trà sữa rồi sao? Thế không mua cho Thầy Lục à....." Diệp Hoan hỏi.
" Mua rồi, dùng trò cũ lén vào văn phòng khi không có ai để trên bàn thầy ấy." Mân Huyên vui vẻ nói.
" Mình ghen tỵ với cậu thật đấy......Còn người mà mình thích anh ấy lại không thích mình." Diệp Hoan buồn buồn nói.
" Cậu nói với anh ta là cậu thích anh ta rồi hả?" Mân Huyên vừa nhai trân châu vừa hỏi.
Diệp Hoan vừa uống trà sữa vừa gật đầu.
" Vậy anh ta nói thế nào? Có thích cậu không? "
Diệp Hoan lắc đầu: " Thích thì còn nói làm gì? anh ấy bảo mình đừng thích anh ấy vì anh ấy là tra nam."
" Hả....... anh ta nói thẳng như vậy luôn sao?" Mân Huyên ngạc nhiên.
Diệp Hoan gật đầu rồi nói tiếp:" Nhưng mình rất thích người thẳng tính như anh ấy, mình phải làm sao đây. Mân Huyên?"
" Còn làm sao nữa, nếu thích quá thì cố gắng tán đỗ anh ta cho bằng được chứ sao.... yên tâm đi, cậu đã giúp đỡ mình với thầy Lục rồi bây giờ mình sẽ giúp cậu..." Mân Huyên mạnh miệng nói.
" Cậu nói thật chứ? Cậu giúp mình bằng cách nào "
Mân Huyên gật đầu:" Ừ....để từ từ mình tính cho."
Mân Huyên cúi đầu nhìn đánh giá Diệp Hoan, hoài nghi: "Mình thấy anh ta thuộc kiểu người phong trần phong cách bụi, rất mạnh mẽ, một người như vậy sẽ thích một cô gái cá tính. Hay cậu thử thay đổi phong cách ăn mặc một chút đi. Chứ cậu cứ váy nơ xinh xắn, dịu dàng quá lại không hợp với anh ta đơn nhiên anh ta sẽ không chú ý đến rồi."
Diệp Hoan sau khi nghe Mân Huyên phân tích thấy có lí nên có chút hi vọng, quyết tâm: " Nếu đúng như cậu nói thì mình sẽ nghe theo cậu....sẽ thử thay đổi xem sao?"
Mân Huyên và Diệp Hoan đang nói chuyện thì một bạn nữ trong lớp chạy vào:" Thông báo..... thông báo.....có tin giật gân đây."
Cả lớp nhốn nháo có vài bạn nữ lên tiếng hỏi: Có chuyện gì mà giật gân ghê vậy bà.....Nói nhanh đi."
" Có bạn học mới chuyển vào trường mình, rất đẹp trai nha, cao khoảng 1m 80 luôn." Bạn nữ hào hứng nói.
" Ở lớp nào?"
" Chưa biết sẽ vào lớp nào, vì còn đang ở phòng giám thị đợi nhận lớp hay sao ấy.Tui chỉ biết vậy liền chạy về báo tin nè."
" Nếu là đẹp trai thì hi vọng là bạn ấy sẽ vào lớp mình....Hihi "
Mân Huyên lắc đầu:" Hazi..... lại mơ mộng, trai đẹp mà vào lớp này chắc sẽ bị nhìn đến hao mòn nhan sắc."
Diệp Hoan mỉm cười:" Biết đâu.....ai kia bỏ thầy Lục chạy theo hot boy thì sao?."
Mân Huyên chu môi phồng má: " Xí....không bao giờ..... Trong mắt mình chỉ có thầy Lục thôi."
Chuông reo báo hiệu giờ vào lớp.Cô giáo chủ nhiệm cùng bạn học mới và Lục Thiếu Thần bước vào lớp.
Cô giáo chủ nhiệm quay sang nói với Lục Thiếu Thần:" Thầy Lục......Tôi xin vài phút để giới thiệu học sinh mới chuyển vào."
Lục Thiếu Thần gật đầu đến bàn giáo Viên ngồi.Mân Huyên ngồi phía dưới chỉ chăm chú nhìn anh mà thôi, từ lúc anh bước vào ánh mắt của cô chưa hề rời khỏi người anh.
Lục Thiếu Thần nhìn thấy cô liền khẽ cười, chỉ qua ánh mắt cũng thấy được trong mắt họ chỉ có nhau.Nam sinh đẹp trai gì đó Mân Huyên còn chưa nhìn đến.
" Cả lớp....hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, bạn ấy tên Hoàng Thiên cô hi vọng các em sẽ giúp đỡ bạn ấy trong học tập."
" Chào các bạn, tôi tên Hoàng Thiên...hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau học tốt." Hoàng Thiên nói nhưng gương mặt không có chút cảm xúc.
Cả lớp vỗ tay chào đón thành viên mới.
" Trời ơi.... đẹp trai quá "
" Hi vọng cậu ấy ngồi bàn của tôi..."
Cả lớp nhốn nháo vì sắp xếp chỗ ngồi cho bạn học đẹp trai mới vào.
" Cô ơi..... Bàn em còn trống chỗ nè cô." Một bạn nam bị bê nói.
" Hoàng Thiên..... Đến bàn của Mân Huyên ngồi đi........Diệp Hoan, em xuống bàn Trọng Tín ngồi nhé." Cô Giáo chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi.
" Dạ " Diệp Hoan ngập ngừng nhìn Mân Huyên rồi cầm sách vở của mình định đi xuống bàn phía sau cùng Trọng Tin.Mân Huyên kéo tay Diệp Hoan lại:" Thưa cô, em ngồi quen với Diệp Hoan rồi, em không muốn ngồi với bạn khác đâu ạ, hay cô sắp xếp bạn mới xuống ngồi với bạn Trọng Tín đi ạ, không thì trong lớp cũng còn rất nhiều chỗ trống mà cô."
" Cô muốn các bạn ngồi xen kẽ, không phân biệt nam nữ để giúp nhau học tốt hơn.Được rồi chúng ta không thể làm mất thời gian của thầy Lục nữa, cứ theo chỗ cô đã xếp." Cô giáo chủ nhiệm nói xong quay sang gật đầu chào Lục Thiếu Thần rồi ra ngoài.
Diệp Hoan cầm sách vở, Balô xuống bàn của Trọng Tín, Hoàng Thiên đi xuống bàn Mân Huyên ngồi vào vị trí của Diệp Hoan.
Trên mục giảng là tiếng của Lục Thiếu Thần:" Cũng trễ rồi, chúng ta vào bài mới luôn."
Trọng Tín ngồi phía dưới ngồi nhìn lên hai người ngồi phía trước, rồi nhìn sang Diệp Hoan.
" Cậu sao thế? Không muốn ngồi chung với tôi à?" Diệp Hoan hỏi Trọng Tín.
" Không phải vậy." Trọng Tín cười nhẹ một cái nói.
" Nếu Cậu muốn ngồi với Mân Huyên thì lát giờ giải lao thương lượng với Bạn mới đi." Diệp Hoan vừa chép bài vừa nói nhỏ.
" Ừ "
Phía bàn trên Mân Huyên đang viết tờ giấy nhỏ:" Diệp Hoan.Lát chúng ta đổi chỗ đi...... mình không muốn ngồi cạnh một người đẹp trai ngang ngửa với Thầy Lục của mình thế này....." viết xong Mân Huyên gấp lại định ném xuống cho Diệp Hoan thì vô ý làm miếng giấy rớt xuống đất, ngay dưới chân của Hoàng Thiên. Mân Huyên cứ nhìn xuống nhưng không thể cúi xuống lấy được.
" Này bạn......" cô nghiên đầu một chút về phía Hoàng thiên gọi nhỏ.
" Chuyện Gì?" Hoàng Thiên lạnh nhạt trả lời.
" Cậu có thể nhặt giúp tôi miếng giấy gấp nhỏ dưới chân không? " Mân Huyên nói nhỏ nhưng mắt vẫn nhìn lên bảng.
Hoàng Thiên liếc nhìn cô bạn, nhìn xuống dưới chân đúng là có một miếng giấy gấp, mấy giây tiếp theo liền đưa tay nhặt lên.
Mân Huyên đưa tay qua dưới gầm bàn:" Đưa cho tôi...." Thấy Hoàng Thiên nhìn cô rồi lơ đi:" Này..." cô nhìn lại rồi hất cằm nhìn miếng giấy trong tay Hoàng Thiên ý bảo đưa cho cô.
Hoàng Thiên không đưa, vì lúc anh bước vào lớp này, người không hề liếc nhìn anh một cái là cô bạn này. Vừa rồi khi cô giáo sắp xếp chỗ ngồi, cô bạn này cũng không muốn cho anh ngồi, bây giờ nhờ vả sao? Thật là.....
" Tôi nói cậu đưa cho tôi, cậu không nghe sao?" Mân Huyên nghiến răng trừng mắt nói nhấn mạnh.
" Học bài đi........ ra chơi tôi sẽ trả cho cậu." Hoàng Thiên vẻ mặt lạnh nhạt trả lời.
Mân Huyên nghe vậy thở ra lườm cậu ta một cái, bực mình chép bài tiếp. Nghĩ:" may cho cậu ta là tiết toán của Thầy Lục bạn trai cô, cô không muốn anh nghĩ cô không ngoan không nghiêm túc học, nếu gặp tiết khác cô sẽ lấy bằng được mới thôi."
Giờ giải lao...... Lục Thiếu Thần vừa ra khỏi lớp Mân Huyên liền cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô:" Em học ngoan nhé, không được để ý bạn trai bên cạnh đâu đấy ."
Mân Huyên đang đọc tin nhắn của anh liền mỉm cười tủm tỉm, nhanh chóng trả lời tin nhắn:" Dạ, em biết rồi.Sẽ không nhìn đâu ạ " Nhắn xong quay sang thấy Hoàng Thiên đã đi đâu mất tiêu. Cô quay xuống hỏi Diệp Hoan:" Diệp Hoan.....cậu có thấy Bạn mới ngồi cạnh mình đi đâu rồi không?"
" Chắc ra ngoài rồi, mình không để ý." Diệp Hoan vừa chép bài ngẩn mặt lên đáp lại.
Mân Huyên bực mình đi ra ngoài, thấy Hoàng Thiên đang ngồi ngoài ghế đá cách đó không xa.Cô nhanh chân đi lại, đến trước mặt Hoàng Thiên:" Này cậu..... bây giờ có thể trả giấy cho tôi rồi chứ? "
Hoàng Thiên lấy trong túi áo ra giả vở mở ra đọc:" Ừ...... Mà để xem cậu viết gì trong này, tôi đọc xong sẽ trả cậu ngay."
" Này.... không được nha, sao cậu có thể mất lịch sự đến nỗi đọc trộm riêng tư của người khác như thế?" Mân Huyên đi lại đưa tay muốn giật lại, thì Hoàng Thiên đúng lúc đứng dậy dơ tay cao lên.
" Cậu viết gì trong đây mà bí mật vậy? Nếu muốn lấy nó thì cậu tự lấy đi, tôi đứng yên cho cậu lấy." Hoàng Thiên cấm chặt miếng giấy đưa lên cao. Mân Huyên thở mạnh ra liếc Hoàng Thiên một cái rồi nhìn xung quanh mới dơ cao tay lên giật lấy, chiều cao 1m80 của Hoàng thiên thì với chiều cao 1m60 của cô không thể nào dành lại được. Dành giật không được:" Muốn trêu đùa tôi sao, đâu có dễ." Mân Huyên nhếch môi đưa tay muốn đánh lén Hoàng Thiên một cái nhưng không ngờ Hoàng Thiên né, Mân Huyên chao đảo về phía trước muốn ngã, nhìn nền gạch xi măng mà mình sắp ngã xuống. Mân Huyên chỉ có thể la lên:" aaaaaaaaa "
Hoàng Thiên rất nhanh vươn tay kéo cô lại đỡ lấy cô, Mân Huyên thấy Hoàng Thiên ôm eo cô liền vùng vẫy khiến cả hai ngã xuống đất. Hoàng Thiên đưa tay đỡ lấy đầu Mân Huyên khi cả hai chạm mặt đất.
Các học sinh đi lại xem hai người có sao không?
" Thầy Lục...... cậu xem kìa, có phải học sinh lớp 12B cậu vừa mới dậy ra không?"
Lục Thiếu Thần đang đi cùng thầy Hoá dạy khối 10 ở hành lang nghe vậy liền nhìn theo tay thầy Hoá chỉ.
" Không biết chơi trò gì mà nằm gối đầu lên nhau như thế. Học sinh giờ mới lớn đã yêu đương linh tinh, không lo học hành gì hết. " Thầy hoá nói rồi lắc đầu.
Lục Thiếu Thần nào nghe những lời Thầy Hoá nói, anh dừng chân nhìn ra hai học sinh ngoài sân, thấy Mân Huyên đang ngồi dậy với sự giúp đỡ của Hoàng Thiên.
" Không cần cậu giúp..... " Mân Huyên gạt tay Hoàng Thiên ra, lồm cồm ngồi dậy.phủi bụi trên người mình. Hoàng Thiên cũng đứng dậy phủi bụi trên người. Rồi cầm tay Mân Huyên để tờ giấy vào lòng bàn tay cô:" Trả cho cậu này...." rồi quay đi.
Thầy Hoá đi một khúc nhìn qua không có Thầy Lục liền quay lại nhìn thấy Lục Thiếu Thần đứng im ở đó, thầy Hoá liền đi trước.
Lục Thiếu Thần nhìn theo bóng Mân Huyên đang đi vào hành lang, Anh đi nhanh đến sau lưng cô.
" Mân Huyên......Em giỏi lắm, không lo trong lớp học bài, đi theo tán tỉnh bạn nam mới." Lục Thiếu Thần lên tiếng, Giọng nói mang theo chút muộn phiền của sự ghen tuông mà chính anh cũng không biết.
Mân Huyên nghe thấy liền quay lại đứng im nhìn anh:" Thầy Lục...... Sao Thầy lại ở đây? "
Lục Thiếu Thần nhìn xung quanh không có ai để ý, anh bước đến trước cô gái nhỏ đang đứng:" Đưa nó cho tôi....."
" Đưa cái gì ạ? " Mân Huyên một tay cầm chặt miếng giấy đưa ra sau lưng, một tay cầm làn váy của mình. Nhìn theo ánh mắt anh thấy anh Nghiên đầu để ý vật sau tay cô. Mân Huyên biết chắc vừa rồi anh đã thấy cảnh cô và bạn học mới, không cần anh nói nhiều cô hiểu ý rụt rè đưa miếng giấy trong tay cho anh.
Lục Thiếu Thần hài lòng cầm lấy miếng giấy giọng điệu hiền hoà trở lại:" Em về lớp học tiếp đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau." Anh nói rồi bước qua cô đi trước.
Mân Huyên muốn nói chuyện, nhưng lời đến bên miệng rồi thì cô lại quên mất mình muốn nói cái gì. Thầy trò yêu nhau là chuyện từ xưa đến nay khó tiếp nhận, Bây giờ còn đang ở trong trường không thể nói qua lại sẽ gây chú ý. Nhắm mắt, nắm chặt tay:" Cũng tại cái tên bạn mới kia, sao tự nhiên lại gây sự với cô cơ chứ, nếu lần này Thầy Lục giận cô, cô sẽ không tha cho tên đó đâu. " Nghe tiếng chuông reo Mân Huyên hơi muộn phiền trở về lớp học tiếp.
Trong giờ học hết tiếc học này đến tiết học nọ, Mân Huyên hở là quay sang lườm nguýt Hoàng Thiên. Khiến Hoàng Thiên có chút buồn cười.Nhưng cậu ta im lặng không nói gì.
Sau giờ Tan học cả lớp nhốn nháo ra khỏi lớp.Mân Huyên rủ Diệp Hoan đi uống trà sữa, nhưng Diệp Hoan từ chối vì phải về đi học này kia vì mẹ cô bắt cô đi học thêm lớp nấu ăn, rồi phải học đàn piano.
" Chuyện của cậu, cậu tự giải quyết đi, bây giờ mình ghé qua chỗ crush của mình một chút xem anh ấy đang làm gì, rồi mới về nhà, chứ về nhà là không được đi đâu chỉ có đi học thôi." Diệp Hoan gấp sách vở bỏ vào balo.
" Mẹ cậu cũng khó khăn nhỉ? Sao lại bắt cậu học nấu ăn này kia chi vậy? Hay bà ấy muốn gả cậu đi lấy chồng sớm."
" Không phải, Vì mình cũng muốn học mà, con gái học nấu ăn ngon sau này nấu cho chồng mình ăn. Gia đình sẽ hạnh phúc."
" xuỳt.......Cậu lo xa quá, lấy ck chứ có phải đi làm giúp việc đâu mà phải lao vào nấu nướng cho cực thân. Sau này mình lấy chồng sẽ thuê giúp việc nấu hết.Chẳng cần phải động tay." Mân Huyên nói.
Diệp Hoan mỉm cười Mân Huyên:" Ừ mình biết rồi nè thưa đại tiểu thư..." sau đó cố ý trêu Mân Huyên nên nói tiếp:" Theo như mình biết thì lương giáo viên của thầy Lục cũng được đấy, tính sau này nuôi vợ nuôi con rồi trả thêm tiền giúp việc cũng đủ á. "
" Cậu còn trêu chọc mình nữa hả......" Mân Huyên cù lét Diệp Hoan, giám trêu ghẹo cô.
" Đựơc rồi..... Được rồi..... mình không nói nữa." Diệp Hoan cười muốn ra nước mắt.
" Tha cho cậu đấy....., Nhanh lên, để mình đưa cậu đến chỗ anh gì ơi.....nha."
" Vậy thì làm phiền cậu rồi." Diệp Hoan mỉm cười:" không phải Anh gì ơi....... Anh ấy tên Doãn cảnh Thiên."
" Rồi rồi....... giờ mình nhớ rồi..... "
Mân Huyên và Diệp Hoan vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi lớp.
**********
Lục Thiếu Thần vừa dậy tiết cuối xong đang ngồi ở văn phòng giáo viên sắp xếp giáo trình bỏ vào cặp , anh nhớ đến miếng giấy nhỏ mà anh thu được sáng nay của Mân Huyên, anh lấy miếng giấy từ trong túi ra xem:" Diệp Hoan..... Lát nữa đổi chỗ không? Mình không muốn ngồi cạnh một người đẹp trai ngang ngửa với Thầy Lục của mình." Đọc xong anh khẽ cười vì sự đáng yêu của cô, nhưng chuyện sáng nay thì anh không thể dễ dàng bỏ qua được, cô nhóc cứ hồn nhiên đụng chạm thân thể với bạn nam như vậy là không được. Đến tối gặp cô, anh sẽ không mềm lòng mà chỉnh đốn cô. Muốn cô từ nay không được như thế nữa. Suy nghĩ một lúc, anh bỏ miếng giấy vào túi quần cầm cặp táp đi về. Vừa ra đến xe thì nhận được điện thoại của mẹ:" Con biết rồi......còn về ngay."
Mân Huyên lái xe đưa Diệp Hoan đến tiệm xăm của Cảnh Thiên.
Mân Huyên đang lái xe thấy điện thoại của Diệp Hoan đỗ chuông liên tục, nhìn thoáng qua thấy là mẹ của Diệp Hoan gọi nhưng Diệp Hoan không nghe máy: " Sao cậu không nghe máy của mẹ thế?"
" Kệ đi, Một chút nữa mình cũng về nhà rồi mà." Diệp Hoan nhìn chăm chăm điện thoại đang đỗ chuông:" Mẹ "
Đến tiệm xăm xe Mân Huyên phải dừng ở phía ngoài để Diệp Hoan đi vào vì hẻm nhỏ xe ôtô không vào được.
Diệp Hoan vội vàng xuống xe đi vào hẻm. Mân Huyên nhìn qua thấy điện thoại của Diệp Hoan để quên trên xe. Cô lái xe tấp vào một bên đường trống rồi cầm lấy điện thoại của Diệp Hoan đi vào hẻm. Vừa đi vào thấy trước tiệm xăm Diệp Hoan bị một cô gái vỗ vỗ vào mặt, đúng là đang ức hiếp Diệp Hoan.
Cô gái mặc quần shot zin ngắn,áo thun ba lỗ, tóc nhuộm vàng óng, trên tay và chân đều xăm hình đưa tay vỗ nhẹ lên má Diệp Hoan:" Em gái..... Sao em xinh đẹp mà mặt em dày quá vậy?..... Anh Thiên là người yêu của chị, mà sao em cứ đeo bám ảnh mãi thế? Hay muốn chị đây dạy cho một bài học."
" Chị không phải bạn gái anh ấy...." Diệp Hoan nhìn cô gái rụt rè rồi nói.
Thấy Diệp Hoan vừa rụt rè, cô gái đưa tay lên định đánh:" Cái con nhỏ này."
Cô gái đưa tay lên đánh xuống thì Diệp Hoan quay mặt né đi, bất ngờ Mân Huyên chạy đến nắm lấy tay cô gái rồi đẩy mạnh cô ta ra, khiến cô ta lảo đảo suýt ngã.
Mân Huyên quay qua nói với Diệp Hoan:" Cậu không sao chứ?" Diệp Hoan lắc đầu:" Mình không sao, sao cậu lại ở đây.?"
Mân Huyên đưa điện thoại cho Diệp Hoan:" Cậu để quên điện thoại trong xe mình."
" Thì ra là kiêu đồng bọn đến à.....Được lắm "
Mân Huyên quay qua nhìn thẳng vào cô gái:" Này bà chị xấu xí..... Bạn thân của tôi, tôi nâng như trứng, ai cho phép bà chị ức hiếp bạn tôi hả?"
" Con nhỏ này, cũng mạnh mồm ghê, còn giám kiêu tao là bà chị xấu xí hả. Hôm nay để bà đây đánh cho hai đứa bây biết mặt." Cô gái xông đến thì Mân Huyên né ra, Cô chụp lấy balo trên tay Diệp Hoan, dùng sức đánh vào người cô gái. Khiến cô gái không kịp đỡ ngã xuống đất.
Diệp Hoan lo lắng:" Mân Huyên.....Đừng đánh nữa, chúng ta đi thôi."
Mân Huyên dừng lại:" Mai mốt còn giám ức hiếp bạn tôi, tôi đánh chết bà chị đó." Mân Huyên nói xong liền quay lưng, cô gái tức giận không chịu thua đứng bật dậy túm lấy mái tóc dài của Mân Huyên giật ra sau:" Giám đánh chị hả cưng."
" Á....... buông tôi ra...." Mái tóc dài bị kéo ngược khiến Mân Huyên đau đớn la lên.
Diệp Hoan thấy vậy lao vào đánh vào tay cô gái:" Buông ra.... buông cậu ấy ra." Dù đánh thế nào cũng không thấy cô gái buông tay, Diệp Hoan nắm lại mái tóc của cô gái giật mạnh. Cả một màn đánh nhau, cô này nắm tóc cô kia, những người xung quanh ở đó nghe tiếng la chỉ nhìn ra nhưng không chạy đến can ngăn mà liền gọi cảnh sát.
Tại sở cảnh sát......
Ba cô gái ngồi một bàn, tóc Mân Huyên và Cô gái kia rối tung, Diệp Hoan cũng không đỡ hơn là mấy. Tay của Mân Huyên và Diệp Hoan đều bị sướt. Riêng cô gái kia thảm hơn tay và mặt đều bị sướt. Họ ngồi lườm nhau ở trước mặt chú cảnh sát.
Lục Thiếu Thần bị Mẹ anh gọi về.Bà nói bà mệt trong người, khiến anh lo lắng chạy về nhưng khi về đến nhà. Lục Thiếu Thần thấy mẹ anh rất vui vẻ, khỏe mạnh đang ngồi cạnh một cô gái nói chuyện say xưa. Mẹ Lục gọi anh về là muốn dưới thiệu con gái của bạn thân bà ấy cho anh. Việc này Khiến Lục Thiếu Thần đau đầu không thôi.
" Con mau vào ăn cơm đi cho con bé Thu Ngọc vui. Con bé giỏi lắm, nó đến đây từ sớm vào bếp nấu ăn hết đấy. Nó thích con đấy " Mẹ Lục vui vẻ nói.
Lục Thiếu Thần nhìn mẹ anh vui vẻ chỉ biết thở dài nghe theo:" Được rồi...... Nhưng mai mốt mẹ đừng lấy sức khỏe mình ra mà lừa con nữa nhé."
" Biết rồi.....biết rồi..... Vào đi con " Mẹ Lục hối thúc.
Vừa vào đến bàn ăn chưa kịp ngồi thì điện thoại trong túi quần đỗ chuông.Lục Thiếu Thần lấy điện thoại ra, anh thấy số Mân Huyên liền nghe máy, kéo ghế ngồi xuống, Tiếng Mân Huyên qua loa điện thoại:" Thầy Lục...... Em đang ở đồn cảnh sát, em sợ lắm, Thầy đến đây được không?"
Lục Thiếu Thần nghe điện thoại rồi nhìn Mẹ anh và cô gái đối diện:" Được..... Tôi đến ngay " tắt máy rồi anh đứng dậy:" Mẹ và Cô ấy cứ ăn uống vui vẻ đi ạ, con có công việc phải đi trước "
" Có việc gì cũng phải ăn uống rồi hẳn đi, con đi như vậy Thu Ngọc nó sẽ buồn đấy." Mẹ Lục hơi thất vọng về con trai của mình, bà nhìn anh nói.
" Không sao đâu ạ....Nếu anh ấy bận thì cứ để anh ấy đi, bữa khác ăn cơm chung cũng được ạ. " Thu Ngọc dịu dàng, hiểu chuyện nói.
Lục Thiếu Thần nhìn cô gái: " Cám ơn cô.....Con đi nha mẹ, khi khác con đến thăm ba mẹ." Anh nói xong rồi đi nhanh ra ngoài.
" Cái thằng...chỉ biết đến công việc thôi.......Kệ nó đi......cháu cứ tự nhiên ăn uống thoải mái nha." Mẹ Lục thấy Thu Ngọc có chút buồn liền nói để cô tự nhiên vui vẻ.
" Dạ....con mời bác ăn cơm."
" Ừ....ừ...."