Thấy Mùa Xuân

Chương 33: 33: Cảm Thấy Thật Bẩn




Ngày hôm đó cứ kết thúc vội vàng như thế, Nguỵ Thanh Việt từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô mấy lần, cũng không nói với cô một lời, lại biến mất giữa biển người.

Sao có thể không có tin đồn chứ?

Thức ăn rơi vãi trên sàn, lộn xộn bừa bãi, Giang Độ xin dì quản lý nhà ăn cái chổi và hót rác, Vương Kinh Kinh vốn muốn cùng cô quét dọn, nhưng Lâm Hải Dương không biết từ đâu chui ra, giành lấy quét dọn.

"Các cậu gầy như mấy chú gà con vậy, để tớ làm cho." Lâm Hải Dương cầm cây lau nhà trong tay, cậu cười hihi, vẫn giống ngày trước thích nói đùa như thế.

Giang Độ lúc này mới lần đầu tiên phát hiện ra, Lâm Hải Dương hình như lúc nào cũng không biết từ đâu đột nhiên chui ra, quả thực rất kỳ quái.

Thi đại học hai ngày, chuyện quan trọng như thế, vậy mà cũng không khác gì ngày thường, mặt trời mọc rồi lặn, cổng trường đông nghịt phụ huynh đưa con đến điểm thi, có cảnh sát giao thông duy trì trật tự, bên đường cái cả một hàng taxi dài dừng đón đưa các sĩ tử, đây là chuyện lớn của cả nước, nhưng dù có xảy ra chuyện lớn như thế nào, mặt trời vẫn là mặt trời ấy, bầu trời vẫn là bầu trời ấy, thế gian vô vị.

Đêm mùng 8, khối 10 khối 11 khôi phục tiết tự học buổi tối, trong trường, đèn toà dạy học rực sáng, các anh chị khối 12 đứng trên tầng cao xé sách, bay phấp phơi, giống như hoa tuyết rơi xuống, có người lớn giọng tỏ tình, hét "XXX, tớ thích cậu", có người làm theo cũng hét "Ngày sau không gặp lại, tạm biệt Mai Trung", không khí tự do, như thể ngay lập tức trước mặt là cảnh tốt nghiệp lớp 12.

Toàn bộ khu nhà dạy học hỗn loạn, không ai quản lý, lan can hành lang chật ních học sinh khối 10 11 đang nhìn các anh chị khối trên vui đùa ồn ã, ánh đèn phản chiếu trong mắt, đồng tử đen láy, có từng mảnh sách bị xé nát, có cả những nụ cười thoả mái, còn có cả sự ngưỡng mộ không lời nào tả được.

Trong lớp rất ít người, tất cả đều ra ngoài hết, Giang Độ và bạn cùng bàn Chu Ngọc Long đều ngồi ở chỗ không di chuyển, Chu Ngọc Long lấy ra chiếc máy MP4 xem phim, bên ngoài quá ồn, quả thực không học được, cô ấy có quyển sổ, thích dùng để trích lại những lời thoại phim hay.

Phải biết rằng, dưới áp lực thi đại học, những cô cậu thiếu niên bị hạn chế lên mạng hạn chế làm đẹp chỉ có thể mặc đồng phục, đối với thế giới với các món ngon có bao nhiêu khát vọng bí bách.

Thế nhưng, nếu cứ đắm chìm vào đó thì thật có lỗi, chỉ có những lúc như này, xem một bộ phim là có thể yên dạ yên lòng.

Giang Độ đến tâm trí xem phim cũng không có, cô đang sắp xếp lại ghi chép tổng hợp Văn.

Lúc muốn đưa tay lên vuốt tóc, cảm giác có ánh mắt Chu Ngọc Long đang nhìn mình, Giang Độ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Chu Ngọc Long đang nhìn cô, vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt ấy, cô ấy rất ít nói chuyện, trông như rất khó tiếp xúc.

Bây giờ Giang Độ biết rồi, hoàn toàn không phải vậy.

Cô giơ mặt ra nhìn, Chu Ngọc Long không cười, bên tai vẫn đeo tai nghe, thu ánh mắt lại, tiếp tục xem phim.

Chuyện nhỏ ti hi này, Giang Độ không để tâm lắm, mặc dù cô không biết tại sao Chu Ngọc Long nhìn chằm chằm mình.

"Cậu có cái đó không?" Giang Độ đột nhiên phát hiện có điều gì đó bất thường, kỳ kinh nguyệt của cô có chút lộn xộn, cô dè dặt chọc Chu Ngọc Long mấy cái.

Nữ sinh tháo tai nghe ra: "Sao thế?".

||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||

"Có cái đó không? Hình như tớ đến rồi." Giang Độ gò bó nói, "Quên mua rồi, mai tớ sẽ mua."

"Trong lớp không có, phòng ngủ có, cần bây giờ à?" Chu Ngọc Long ấn dừng bộ phim.

Giang Độ vội vàng xua tay: "Không sao, vậy đợi hết tiết tự học tối cho tớ mượn hai cái được không? Mai tớ trả cậu."

"Được." Chu Ngọc Long lại đeo tai nghe, cô ấy không nói mấy câu khách khí như không cần trả.

Giang Độ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời nói đến miệng, lại chần chừ nuốt xuống.

Sau khi trở lại trường, cô luôn sợ làm gì đó một mình, xuống nhà ăn, đi lấy nước, đi vệ sinh, cổng trường thì càng không dám ra.

Như thể luôn có vô số ánh mắt trong một góc nhỏ nào đấy rình rập cô, cô vừa xuất hiện, những ánh mắt đó liền dán chặt vào người, giống như lớp mồ hôi mùa hè, không dễ chịu.

Bên ngoài rất nhiều người, cô muốn đi vệ sinh, xé một tờ giấy vệ sinh dài từ trong ngăn kéo ra, xếp chồng lên nhau, Giang Độ nắm chặt trong tay rồi bất chấp khó khăn đi ra.

Nhanh chóng lướt qua đám đông ồn ã, cúi đầu, giống như kẻ trộm phạm lỗi, Giang Độ chỉ muốn đến nhà vệ sinh thật nhanh.

Hành lang đầy bóng người, dài như vậy, tưởng như không có điểm cuối, nhưng vẫn sẽ ra được thôi, phải không?

Giang Độ quay đầu, thở một hơi thật dài, cô ngẩng mặt lên, nhìn ánh đèn rực rỡ của toà dạy học, có những mảnh hoa giấy nhỏ vụt qua bên má.

Mình cũng sẽ có một ngày như vậy, cố lên.

Cô thầm tự nói với bản thân.

Ngày hôm sau, học sinh khối 12 rời trường học, sân trường trở lại trật tự, chạy thể dục giữa tiết Giang Độ như thường lệ không tham gia, ở trong phòng học đắn đo tự hỏi một mình đi đến cổng trường mua băng vệ sinh như nào.

Mãi mới lấy đủ dũng khí, Chu Ngọc Long lại đột nhiên hổn hển chạy đến lớp học, cô nhìn Giang Độ nói: "Cậu định đến siêu thị ở cổng trường mua cái đó, phải không?"

Giang Độ có chút kinh ngạc, gật đầu.

"Đưa tiền tớ đi, tớ mua cho cậu," Chu Ngọc Long chạy đến đỏ mặt, "Không có việc gì thì đừng đến cổng trường."

"Không sao, tớ cũng không thể cứ tiếp tục làm phiền cậu được." Giang Độ khéo léo từ chối, cô dịu dàng cười với Chu Ngọc Long, "Dù sao cũng cảm ơn cậu."

"Đừng đi, Giang Độ." Sắc mặt Chu Ngọc Long trở nên rất tệ, "Tớ mua giúp cậu."

Giang Độ nhìn cô ấy một cái, lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Người đó đang ở cổng trường?"

Chu Ngọc Long rõ ràng ngập ngừng đôi chút, nhưng vẫn nói với cô, nói: "Ừ, nghe giáo viên nói người này bị bắt giam rồi, nhưng không biết làm sao lại chạy đến cồng trường ăn nói linh tinh, cậu không có việc gì thì đừng ra ngoài, cũng đừng để ý hắn ta."

Cô ấy cái gì cũng biết, biết chuyện này là chuyện như vậy.

Bả vai Giang Độ khẽ run, không nói gì thêm nữa, mà lấy tiền ra đưa cho Chu Ngọc Long.

Cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, che miệng lại, lúc Chu Ngọc Long đi rồi mới một mình chạy xuống dưới tầng.

Đến nhà vệ sinh, nhanh chóng đóng cửa lại, Giang Độ lại phát hiện mình không thể nôn ra cái gì, ngồi xổm cạnh nhà vệ sinh, có nước tiểu màu vàng bắn ra, không cẩn thận vô tình giẫm phải, chỉ cảm thấy bẩn thỉu.

Bên ngoài, hình như có bạn nữ bước vào, lúc này nhạc trong sân trường vô cùng lớn, lúc nào cũng có người nhân lúc chạy thể dục lười biếng, nói muốn đi vệ sinh.

"Cái người đàn ông kia lại đến rồi, đáng sợ quá đấy."

"Thật ấy, biến thái, làm người ta trong lòng cứ lo sợ, sao bạn nữ gì đó lớp Văn thực nghiệm chưa chuyển trường đi, cậu ta không chuyển, trường chúng ta quả thật không có cách nào sống yên ổn được mất."

"Sao cậu ta nỡ chuyển trường chứ, khó khăn lắm mới thi được vào Mai Trung, lại còn lớp thực nghiệm, không cam tâm thôi.

Nhưng mà, mẹ cậu ấy rốt cuộc là sao nhỉ, cậu phải nghe tên biến thái kia nói, là mẹ cậu ta cố ý mặc váy để quyến rũ ông ta, ngược lại lại đi kiện ông ta cưỡng hiếp, có phải như thế thật không?"

"Cũng có thể, nếu không thì ai lại đi sinh đứa trẻ có tội chứ, thật không hiểu, aiz, phiền phức quá, dạo này mẹ tớ cũng rất lo cho tớ, thứ sáu học xong cũng toàn đến đón tớ."

"Tớ cũng vậy, mẹ tớ gần đây cũng nhất định đòi đón tớ, hy vọng cái bạn đó sớm chuyển trường đi, như thế chúng ta có thể an toàn rồi.

May mắn cậu ta không phải là con trai, nếu không, XX di truyền cũng có khả năng, thật đáng sợ."

"Thật ấy, à đúng rồi, hai ngày thi đại học được nghỉ tớ ở nhà chơi máy tính bị mẹ bắt được, mắng thậm tệ, đợi thi đại học xong, tớ nhất định ngày nào cũng thức thâu đêm chơi.

"

"Haha, tớ cũng định vậy đó."

Tiếng nói chuyện, tiếng cười nói, tắt mở vòi nước và cả tiếng vặn vòi, tất cả âm thanh, Giang Độ đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, nhà vệ sinh lại trở nên yên tĩnh, giống thứ gì đó, rơi bõm một tiếng rồi chìm sâu xuống đáy, xám xịt ảm đạm, cô đột nhiên rơi nước mắt.

Mười mấy năm trên đời có cả nghìn lần tưởng tượng về bố mẹ mình, không một lần nào, là như này cả.

Xấu xí, khiến người khác buồn nôn, như vũng nước tiểu dưới chân.

Cô cảm thấy bản thân mình cũng như vậy.

Không biết người khác nhìn cô, có giống cảm giác vừa rồi cô vô tình giẫm phải không, cảm giác thật chán ghét, cảm giác thật bẩn thỉu.

Những ám thị bóng gió tự mình mấy ngày nay, trong phút chốc sụp đổ hết.

Lúc Giang Độ đi ra, bị ánh mặt trời sáng trưng chiếu thẳng vào mặt, cô nheo mắt: Sao lại thế này?

Rõ ràng mọi thứ đều đang bình thưởng, sao lại thành ra như này?

Không thể quay lại nữa rồi.

Cô thậm chí còn không có tư cách viết thư cho Nguỵ Thanh Việt, cô thật bẩn thỉu.

Như thể ánh sáng trong suốt ngoài kia bị bản thân nhìn một cái, liền trở nên trây bẩn.

Con người giống như tảng đá ngầm đen, bị làn sóng cảm xúc liên tục đánh đập.

Cô không biết làm thế nào mà mình trở lại tòa dạy học, âm nhạc dừng lại, học sinh dưới sân bắt đầu tản ra đen nghịt, Giang Độ nhìn đám người, nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt như thế, nhiều cái miệng như vậy, cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ vô cùng, những người trước mắt như được phóng to vô hạn, giống như người khổng lồ đứng sừng sững trước mắt.

Người khổng lồ vừa nhấc chân lên, liền có thể giẫm chết cô.

Người khổng lồ đang từng bước lại gần, Giang Độ muốn chạy, nhưng chân như cắm rễ dưới đất không thể nhúc nhích, cho đến khi một bóng người quen thuộc đi tới, Chu Ngọc Long nhét cho cô một cái túi ni lông màu đen:

"Mua được rồi, cậu không về lớp?"

Giang Độ ngớ ra nhìn cô ấy, Chu Ngọc Long liền hạ thấp giọng: "Cái đó, bảo vệ đuổi ông ta đi rồi."

Đồng tử đột nhiên co rút lại, Giang Độ định thần, muốn nở nụ cười thân thiện biết ơn với Chu Ngọc Long, nhưng không làm được.

Bên ngoài cổng trường, Vương Dũng hôm sau lại đến, mở mồm ra lại gọi "Gái điếm nhỏ", thấy học sinh là cao giọng tuyên bố năm đó mẹ Giang Độ lẳng lơ như nào, những lời còn lại thì vô cùng khó nghe, học sinh nhìn thấy phải đi đường vòng.

Nhà trường chỉ có thể lại gọi cảnh sát.

Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy Vương Dũng ở cổng trường, lúc đó, ông ta vừa hay đang lộ ra hàm răng ố vàng, mái tóc bết bát còn dính đầy những mảnh gàu to đùng.

Đôi mắt nam sinh rất sâu, không ai biết cậu đang nhìn gì.

Trương Hiểu Tường đang mua đồ ở cửa hàng nhỏ cổng trường, một tay giữ chặt Nguỵ Thanh Việt, lo lắng nói: "Đừng hấp tấp, ngàn lần không thể ra tay với loại người này nữa, tớ cảm thấy, nhà trường nhất định sẽ báo cảnh sát, cứ luôn quấy rối chúng ta thế này, cảnh sát sẽ không thể không để tâm đâu."

Nguỵ Thanh Việt không ngờ lại nhìn cô cười nhẹ: "Tớ biết."

Trương Hiểu Tường căng thẳng nhìn cậu, nói: "Nguỵ Thanh Việt, cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc, cậu sắp ra nước ngoài rồi đừng dây dưa gì với loại rác rưởi này nữa."

Nguỵ Thanh Việt có vẻ đồng ý với câu nói của cô, nhẹ nhấc khoé miệng: "Chúng ta vào thôi."

Giữa chừng có ổn định được một ngày, khi bảo vệ cổng trường tưởng cảnh sát đã chặn được ông ta rồi, không ngờ rằng, Vương Dũng lại xuất hiện trước cổng trường lần nữa.

Các bạn học sinh ngày càng có nhiều lời bàn tán, phụ huynh cũng ngày càng bất mãn, có lớp phụ huynh đã gây áp lực lên nhà trường, kiến nghị Giang Độ chuyển trường, thậm chí có người còn để lại lời nhắn trên trang web Phòng Giáo dục.

Vương Dũng chỉ có một yêu cầu, phải đưa Giang Độ đi, ông ta luôn miệng bảo mình là bố đẻ bố ruột của Giang Độ, có tư cách đưa con gái đi.

Nháy mắt đến thứ sáu, phụ huynh chờ đón con ở cổng trường càng ngày càng nhiều, phần lớn đều đến đón con gái họ.

Sự vụ này ở Mai Trung khiến dư luận xôn xao.

Ông ngoại tự nhiên cũng nghe được động thái bên phía trường học, ông nhờ người bạn cũ cũng đang bôn ba khắp nơi, vì thế nên hôm này đến đón Giang Độ muộn hơn chút, trong điện thoại, ông liên tục nhờ vả chủ nhiệm nhất định phải giữ Giang Độ ở yên trong lớp, đừng ra ngoài.

Trong lớp học, lớp trưởng và Chu Ngọc Long được chủ nhiệm sắp xếp, ở cạnh Giang Độ đợi ông ngoại.

Nếu đã như vậy thì cứ để các bạn trực nhật về đi, ba người bọn họ ở lớp quét dọn vệ sinh.

Chẳng bao lâu, toà dạy học đã trống trơn.

Là Chu Ngọc Long nhìn ra ngoài cửa thấy có người trước, cô ấy nói với Giang Độ: "Chắc là tìm cậu đấy, tớ với lớp trường đọc sách ở bồn hoa tầng một, khi nào cậu xuống, gọi chúng tớ một tiếng." Nói xong, đánh mắt với lớp trưởng, hai người rời đi.

Giang Độ không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ, cách lớp cửa kính, Nguỵ Thanh Việt cười với cô.

Khoảnh khắc đó, trong lòng thế mà lại toàn là sự trốn chạy.

Cô có chút sững sờ treo giẻ lau lên móc.

Nguỵ Thanh Việt rốt cuộc nhìn thấy gì từ mình rồi? Đồng bệnh tương liên*? Không, cô không cần sự đồng cảm của cậu, hay là nói, hai người muốn so xem ai thảm hơn? Giang Độ cúi đầu, trở về ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

* Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau

Nguỵ Thanh Việt đã đứng trước mặt cô, có chút trêu chọc: "Sao không lau ghế rồi hãng ngồi?" Cậu nhớ tới người nào đó trong thư thích sạch sẽ.

Nam sinh thấy cô không nói chuyện, trực tiếp cong người, chống tay lên bàn cô, cười nói: "Sao thế, lại giả như không quen?"

Giang Độ vẫn luốn cố sức chịu đựng, cuối cùng, ngẩng đầu nhìn cậu, Nguỵ Thanh Việt chân thực trong tầm mắt, khuôn mặt đó, sáng sủa như vậy, mắt cô từ từ ửng đỏ.

"Tưởng ông ngoại cậu đón rồi, sao còn chưa đi?" Cậu hình như nhắm mắt làm ngơ đôi mắt thỏ* của cô, giọng điệu vẫn như trước.

* Ý nói mắt đỏ, bởi vì mắt thỏ màu đỏ

Giang Độ lắc đầu, vẫn không nói chuyện.

"Có phải ông cậu có việc không? Tớ đưa cậu về." Nguỵ Thanh Việt vỗ bàn hai cái, đứng thẳng dậy, rút điện thoại ra, "Cậu có thể gọi điện cho ông ngoại, nói với ông một tiếng."

Nhưng cậu không thể cứ mãi đưa tớ về, không ai có thể làm được mãi, luôn phải dựa vào bản thân tớ.

Ban ngày mùa hạ dài như vậy, hoàng hôn cũng rực rỡ, có hạt bụi bay giữa ánh sáng mặt trời và bóng râm, Giang Độ cảm giác mình như hạt bụi, thế giới cũng theo đó trở nên nhỏ đi, khi nào mới có thể lớn lên?

"Không cần đâu, tớ đợi ông ngoại, ông bảo tớ đợi ông, tớ sẽ đợi ông." Giang Độ nói, ánh mắt không dám nhìn cậu, "Cám ơn cậu, cả chuyện lần trước, cảm ơn cậu giúp tớ giải vây," Không biết tại làm sao, những lời còn lại như có chút cam chịu nói ra, "Cậu vẫn bằng lòng làm bạn với tớ tớ nên cảm kích cậu, nhưng như thế e là không tốt cho cậu, sau này..."

Nói đến hai chữ "Sau này", như thể câu chuyện đi đến hồi kết, cơn đau lòng chợt ập đến, Giang Độ kìm nước mắt, "Tớ ở một mình thì tốt hơn, không muốn thêm phiền phức cho người khác."

Không khí yên tĩnh một lúc.

Nguỵ Thanh Việt vẫn luôn cúi đầu nhìn cô, Giang Độ lại không chút nhúc nhích.

"Nếu cậu cảm thấy tớ sẽ vì chút chuyện này mà thay đổi suy nghĩ về cậu, thì cậu nhìn lầm tớ rồi.

Nếu cậu cảm thấy nợ tớ ân tình, vậy thì giúp tớ một chuyện," Cậu đang đợi cô ngẩng mặt lên, quả nhiên, Giang Độ ngẩng đầu nhìn cậu, "Lúc trước tớ có nhờ cậu chuyện ấy, nói với cô ấy, tớ vẫn luôn đợi cô ấy viết thư cho mình, đem những gì xấu hổ viết ra, viết gì cũng được, tớ đều sẽ hồi âm, sau này ra nước ngoài cũng có thể hồi âm, nếu cô ấy đồng ý, tớ sẽ luôn giữ liên lạc với cô ấy.

Tớ không trả lời thư của ai, chỉ có cô ấy, bảo cô ấy hãy yên tâm.

"

Đôi mắt Nguỵ Thanh Việt sáng như vậy, lại sâu như thế, cậu nhìn chằm chằm Giang Độ, đột nhiên, móc từ trong túi quần ra một mảnh giấy gấp, đẩy cho cô:

"Đây là số QQ khác của tớ, chưa từng thêm ai, còn có cả email.

Tớ sắp phải đi rồi, nhưng những thứ này tạm thời vẫn tiếp tục dùng, nếu phương thức liên hệ thay đổi tớ sẽ nói.

Nếu sau này cô ấy không muốn viết thư nữa, có thể dùng những thứ này, phiền cậu thay tớ chuyển cho cô ấy," nam sinh dừng lại, "Tớ không muốn mất liên lạc với cô ấy, hy vọng cô ấy có thể biết."

Không đợi Giang Độ đáp lại, Nguỵ Thanh Việt nói: "Nếu cậu đã đợi ông ngoại, vậy tớ về trước đây."

Con người cậu ấy, chuyện gì cũng nhanh gọn vui vẻ, nói xong liền thật sự rời khỏi lớp học.

Chỉ còn lại mình Giang Độ, nắm chặt tờ giấy gấp, không mở ra xem, mà nhẹ nhàng xé thành vụn, nằm ở trên bàn thật lâu, cuối cùng trên bàn chỉ còn lại có vệt nước, phản chiếu ánh hoàng hôn bên ngoài.

Nguỵ Thanh Việt, cô ấy sẽ không viết thư cho cậu nữa.

Giang Độ nhìn bầu trời tươi đẹp bên ngoài, cầm túi đựng sách lên, khóa cửa phòng học.

Về đến nhà, Nguỵ Thanh Việt nhận cuộc điện thoại từ bên kia đại dương, sau khi cúp máy, cậu lặng lẽ ngồi trên sô pha rất lâu.

Sau đó, cậu đứng dậy bắt đầu bóc đồ chuyển phát nhanh mà dì giúp việc giúp cậu lấy từ bưu điện, đó là mấy số mới sau khi 《Thư thành》phát hành trở lại.

Trên ban công gió nóng, Nguỵ Thanh Việt lấy bút ra, ngậm nắp, ngồi ở trên ghế mây, trải giấy viết thư, gió thổi đôi lông mày đen dày, đường chân trời phía xa kia, chỉ còn lại từng dải mây đen u ám, đường viền trái đất biến mất dần..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.