Thay Lời Vong Linh

Chương 77




"Lúc bố mẹ quyết định sinh con ra, bố con bắt đầu tìm kiếm khắp nơi cách giải trừ lời nguyền." Mẹ Thích nói xong mới giật mình phản ứng, ngượng ngùng nhìn Tùy Uyên: "Thật xin lỗi, có lẽ cậu nghe cảm thấy không thoải mái, nhưng đối với người Thích gia... Đây chính là nguyền rủa."

Tùy Uyên gật đầu: "Không sao ạ, dì cứ nói tiếp."

Mẹ Thích quay đầu nhìn Thích An, nắm tay cô nói: "Ông ấy mất rất nhiều thời gian nhưng lại không nói gì với mẹ cả, có lẽ sợ mẹ lo. Đôi khi về nhà mặt đầy u sầu, mẹ cũng không dám hỏi nhiều... Lúc con 3 tuổi mẹ hỏi ông rốt cuộc có manh mối gì hay không, ông ấy nói không có, cũng không nói với mẹ bất cứ thứ gì. Đến ngày sinh nhật 4 tuổi của con... Trước đó không phải con vẫn hỏi mẹ, ông ấy không để lại bất cứ lời nào hay sao? Thật ra là có, ông ấy để lại thư cho mẹ."

Sau khi bố Thích đi, mẹ Thích chỉ nghĩ là đêm đó ông có chuyện gấp cần xửa lý, hoàn toàn không nghĩ tới ông một đi không trở lại. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, bà dậy gấp chăn đêm mới thấy dưới gối một phong thư.

Mẹ Thích không nói nữa mà đứng dậy vào phòng lấy ra một quyển sách, đó là quyển triết học buồn tẻ vô vị, Thích An từng thấy nó nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ mở ra. Tiếp theo cô thấy mẹ mở đến một tờ, nắm lấy góc giấy xé ra. Bây giờ cô mới biết đó không phải một tờ, mà là hai tờ dính nhau. Thật là... Mẹ giấu cũng đủ kĩ.

Mẹ Thích lấy ra từ bên trong một tờ giấy viết thư đã ố vàng, giao cho Thích An: "Tự con xem đi."

Thích An nhận lấy, liếc Tùy Uyên một cái rồi cúi đầu nghiêm túc đọc. Theo từng câu từng chữ, bí mật không muốn người biết của Tỏa Hồn Thạch cũng trồi lên mặt nước.

"Mấy năm gần đây anh tra được, quỷ hồn được Tỏa Hồn Thạch bảo hộ có thể loại bỏ, chỉ cần quỷ hồn đó biến mất, nguyền rủa đeo bám Thích gia hơn ngàn năm sẽ bị giải trừ. Nhưng anh không thể làm thế, vì muốn loại bỏ quỷ hồn phải giết mười tám người, anh không thể vì tương lại Tiểu An mà xuống tay hại chết người khác được. Anh tin tưởng nếu anh làm vậy, khi Tiểu An lớn biết chuyện chắc chắn sẽ không vui vẻ."

Thích An đọc tới đây tạm dừng một chút. Đoạn này nhắc tới cách giải trừ hẳn là chuyện mà Vạn Kim nói? Lúc ấy Vạn Kim bảo phải giết người nên bố mới đưa cô về? Thích An mím môi, đọc tiếp.

Đoạn sau bố Thích viết, nghe nói Tỏa Hồn Thạch bị giải trừ quỷ hồn còn có thể dùng cách gì đó bỏ vào quỷ hồn mới, nhưng cụ thể thế nào ông không rõ lắm, chỉ biết nếu dùng cách đó thì quỷ hồn sau không thể giống như Tùy Uyên dùng phương pháp nhiều thế hệ của một gia tộc bảo hộ được. Còn quỷ hồn mới muốn tồn tại bằng cách nào, ông không muốn biết.

Trong bốn năm từ khi Thích An ra đời, ông luôn chuẩn bị hết sức có thể, sợ mẹ Thích lo lắng nên chưa từng nói với bà. Kì thật trừ tìm kiếm cách giải lời nguyền, ông còn làm nhiệm vụ liên tục để tích lũy năng lượng cho Tỏa Hồn Thạch.

"Nếu anh tính không sai, năng lượng của Tỏa Hồn Thạch đã đủ để cho Tiểu An sống bình an đến 40 tuổi đi?"

Thích An thấy chóp mũi cay cay. Cô hối hận, hối hận những năm này mang lòng oán hận với ông. Cô luôn trách ông không từ mà biệt, hại mẹ cực khổ một thân một mình nuôi cô khôn lớn. Nhưng hiển nhiên trong bốn năm đầu đời của cô, ông không chỉ chịu khổ, mà còn đang liều mạng vì tương lai cô!

Nhưng cô chẳng biết gì cả, còn trách cứ ông nhiều năm như vậy...

Lật mặt sau, nội dung xem như trong dự kiến. Bố cô nói có một tổ chứ thần bí theo dõi Tỏa Hồn Thạch, còn ra tay với ông muốn mạnh mẽ cướp đoạt nó. Tuy lúc ấy chúng không thành công, nhưng ông biết một khi bị theo dõi, sớm muộn gì chúng cũng xuống tay với người nhà ông. Đây chính là nguyên nhân ông bỏ đi.

Vì không khiến hai mẹ con lâm vào nguy hiểm, lại thêm phần không rõ vì sao bọn chúng muốn cướp Tỏa Hồn Thạch, sợ chúng lấy đi làm việc xấu, nên ông đem theo khối Tỏa Hồn Thạch giả. Không ai nghĩ đến ông dám để khối thật bên người một đứa bé 4 tuổi, chỉ cho là ông cầm nó cách xa người nhà. Như vậy nếu thấy tình hình không ổn, trước khi chết ông sẽ làm trò trước mặt bọn chúng, phá hủy Tỏa Hồn Thạch, mượn việc này bảo vệ hai mẹ con.

Trong thư còn nhắc tới một việc, những nhiệm vụ gần đây nhất của ông có liên hệ với nhau, giống như có ngườ ở đằng sau động tay động chân, ông nghi ngờ chính là tổ chức kì quái đó giở trò quỷ.

Nội dung sau nữa đại khái xin lỗi mẹ Thích, bởi vì có khả năng ông không thể về được nữa.

Thích An nhẹ nhàng buông giấy viết thư, trầm mặc một lát mới mở miệng hỏi: "Vậy sau đó... Bố có từng liên lạc với mẹ không?"

Mẹ Thích chậm rãi lắc đầu, hốc mắt đỏ lên: "Chưa từng, mẹ nghĩ... Mẹ nghĩ bố con thật sự đã..." Hai chữ cuối bà không thể nào nói nên lời.

Thích An tâm tình cũng phức tạp không kém, im lặng không nói nổi câu nào.

Sau một lúc, Tùy Uyên phá vỡ trầm mặc: "Tạm thời đừng bi quan như vậy, vừa rồi dì không phải nói năm ấy lần đầu gặp chú từng mơ hồ nhìn thấy tiên hạc đậu trên tay chú sao?"

Anh nói tới đây quay đầu nhìn Thích An. Cô nao nao, sau đó giật mình phản ứng lại: Đúng rồi, tập giấy nhớ... Lúc cô sử dụng gấp hình hạc giấy nó đã hóa thành tiên hạc thực sự, trong chớp mắt giết chết lệ quỷ! Sau đó tiên hạc trở về bên cô còn biến thành tờ giấy nhăn nhúm, trên giấy viết tên họ và tuổi khi lệ quỷ tử vong.

Giống bố cô khi đó, đều là tiên hạc, hơn nữa tập giấy này do người thần bí chịu ủy thác của người khác đưa cô. Lúc ấy cô từng hỏi có phải là bố không nhưng ông ta không trả lời, giờ nhìn lại... Rất có thể đúng rồi.

Nói cách khác, bố cô chưa chết!

"Đúng vậy, là tiên hạc. Sau đó mẹ hỏi ông ấy có phải do mẹ hoa mắt hay không, ông ấy nói tiên hạc do một loại giấy đặc biệt biến ra, đáng tiếc mỗi lần sử dụng đều tiêu hao năng lượng của Tỏa Hồn Thạch, hơn nữa trong tình huống bình thường cũng sẽ không khiến lệ quỷ hồn phi phách tán nên mẹ không có cơ hội nhìn thấy lần hai."

Mẹ Thích không biết trong tay Thích An cũng có loại giấy đó, chỉ nói hết những gì bà biết ra, mà những lời này càng thêm xác minh suy đoán của cô.

Trong lòng Thích An nhẹ nhàng đi không ít, thậm chí còn có chút vui sướng, theo bản năng muốn nói với mẹ chuyện có thể bố còn sống, nhưng lời nói đến miệng, cô vẫn không dám nói ra. Rốt cuộc... Chỉ là có khả năng mà thôi. Mấy năm nay mẹ nhất định đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất, cũng từ từ chấp nhận kết cục đó rồi. Nếu lúc này đột ngột cho bà một tia hi vọng, bà đương nhiên sẽ vô cùng cao hứng, nhưng lỡ như không được như mong muốn chẳng phải đau càng thêm đau ư? Thích An do dự, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời đừng nói thì hơn.

Mẹ Thích thấy Thích An không nói thì hỏi: "Nhiệm vụ tiếp theo lúc nào? Rất nguy hiểm đúng không? Nếu không... Tạm thời xin bảo lưu nhé?"

Bà chỉ là người bình thường, không thể giúp được gì, việc duy nhất có thể làm có lẽ chỉ là để cho con ở nhà ăn nhiều hơn lấy sức thôi, giống như... Bà với bố Thích trước kia vậy.

Thích An nghe vậy lập tức gật đầu: "Con cũng tính tạm thời xin nghỉ, lần này về tìm mẹ con đã nghĩ kĩ rồi, hơn nữa con biết mẹ nghe xong cũng nhất định không cho con đến trường tiếp."

Cô còn chưa nói chuyện bị người ta giám sát đâu, nhưng bây giờ cũng không cần phải nói.

"Được được được, vậy hai đứa ở nhà chờ mẹ đi mua thức ăn về." Mẹ Thích đứng lên ra cửa, đi vài bước lại dừng, không yên tâm nhìn Thích An dặn dò: "Tiểu An à, mẹ có mang chìa khóa, lúc về sẽ tự mở cửa, cho nên ai gõ cửa con cũng tuyệt đối không được mở, biết chưa?"

Thích An buồn cười: "Mẹ, con cũng không còn là trẻ con nữa rồi, mẹ cứ yên tâm đi."

Mẹ Thích cũng cảm thấy mình đang quá căng thẳng, cười hai tiếng mở cửa ra ngoài.

Chờ bà đi rồi, Tùy Uyên nói: "Bố cô quả nhiên từng có tiếp xúc với tổ chức kia."

Thích An gật đầu, ánh mắt rơi xuống lá thư trên bàn trà, trầm giọng: "Tin tức thu được từ phong thư là rất lớn, tôi phải từ từ suy nghĩ đã."

Đầu tiên là chuyện linh hồn trong Tỏa Hồn Thạch có thể bị tiêu trừ, hơn nữa còn có biện pháp bỏ vào linh hồn mới. Mà linh hồn mới không thể giống "Người cũ" được một người hoặc một gia tộc nào đó bảo hộ, phương thức sinh tồn đương nhiên cũng sẽ khác hoàn toàn Tùy Uyên. Vạn Kim còn từng nói qua những lời...

Thích An sinh ra một suy đoán lớn mật: "Kẻ trường sinh bất lão kia có lẽ nào là quỷ hồn dùng phương pháp đó nhập vào Tỏa Hồn Thạch hay không? Theo như lời Vạn Kim nói sau khi chết biến thành quỷ cũng là một dạng trường sinh bất lão, nếu thế hắn muốn cướp viên Tỏa Hồn Thạch trong tay chúng ta chính vì viên của hắn đã xảy ra vấn đề, không thể sử dụng được nữa."

Tùy Uyên nói: "Ấn theo tình huống trước mắt thì đây chính là khả năng lớn nhất. Đúng rồi, cô còn nhớ lúc ở thôn Dương Liễu Triệu Nhất nhắc đến chuyện liên quan đến trường sinh bất lão không?"

Thích An gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ, anh ta nói có một cao nhân nào đó ở tuổi 80 phạm án giết người liên hoàn, tổng cộng chết 9 người nguyên nhân đối ứng với ngũ hành, hơn nữa lão ta còn tự xưng sắp thành công trường sinh bất lão."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.