Thay Lời Vong Linh

Chương 57: Khách sạn như ý 5




Thích An biết bà ta còn do dự, không vội vã thúc giục, chỉ nhìn người thanh niên hỏi: "Anh này, anh có thể nói một chút chuyện gì đã xảy ra lúc nãy không? Vì sao ông chủ tự dưng lại về phòng một mình?"

Người thanh niên giật mình, vội nói: "Là như vậy, lúc ấy..."

Sau khi Thích An lên tầng, một đám người co rúm ở đây thương lượng nên làm gì bây giờ, có mấy người gọi điện cho người ở ngoài cầu cứu. Được một lúc tự dưng ông chủ cảm thấy đau bụng, không giống giả vờ vì ông ta cũng cố nhịn một lúc lâu, đến khi trán toát một lớp mồ hôi mỏng mới chịu vào nhà vệ sinh. Vốn ông ta có gọi bà chủ đi cùng, nhưng bà chủ mắng ông ta nhát gan như chuột, nên ông ta chỉ có thể đi một mình. Ông ta cũng sợ hãi nên cố ý không đóng cửa nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh khách sạn này lại làm ngay gần cửa ra vào, chả ai muốn ngửi mùi thối, càng không ai có hứng thú với chất thải của ông chủ nên mọi người né đi thật xa. Mấy người tập trung lại bàn bạc hoặc tự gọi cho người thân không chú ý ông ta nữa, cho đến khi nghe tiếng hét thất thanh đó.

Có mấy người gan lớn còn định chạy vào cứu người, nhưng vừa đến nơi đã thấy một dòng máu đỏ tràn ra ngoài khe cửa, gọi to cũng không nghe đáp lời nên biết lại chết người rồi, không dám chạy vào phá hỏng hiện trường.

Thích An nghĩ thầm, trùng hợp vậy, đúng lúc này ông ta lại đau bụng sao? Chỉ sợ là do lệ quỷ làm thì có. Cô không nghĩ quá nhiều, nhìn bà chủ hỏi: "Nghĩ kĩ chưa? Bà muốn chết hay muốn sống?"

Người đàn ông nóng tính kia lại túm bả vai bà ta lắc điên cuồng, dữ tợn nói: "Muốn chết cũng đừng liên lụy đến lão tử!"

Bà ta đau đến mức rúm người lại, cúi đầu mở miệng: "Tôi nói... Thật ra chồng tôi ông ta từ đầu đã nhắm đến khách sạn này rồi, ông ta chưa từng yêu thích vợ trước..."

Lúc đầu Trương Thạch thật sự chỉ muốn làm việc, nhưng con gái ông chủ thích lão ta, lại còn chủ động tỏ tình với lão, thêm một tên bạn xúi giục làm nổi lên lòng tham, lão ta cũng thuận thế giả vờ yêu thương để cưới con gái ông chủ. Nhưng chuyện ở rể lại giống như một cái gai độc găm vào lòng lão, chỉ cần nghe người ta nói hai chữ "Ở rể" là lão sẽ cảm thấy mất mặt, nổi nóng làm ầm ĩ. Tên bạn khuyên lão ở rể cũng bình thường thôi, chờ ông chủ khách sạn chết thì con gái ông ta còn là cái thá gì, khách sạn này không phải sẽ trở thành của lão luôn sao?

Sau nữa bố vợ chết, khách sạn quả nhiên trở thành gia sản của hai vợ chồng. Nhưng lòng tham khiến lão ta cảm thấy vẫn chưa thỏa, lão ta không chỉ muốn có cái khách sạn, lão ta còn muốn cưới người mà lão ta thích làm vợ. Vì thế lão ra ngoài cặp kè bồ bịch, khiến vợ trước suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, đến mức sảy cả thai. Đã thế Trương Thạch còn không thèm để ý, việc của khách sạn cũng mặc kệ, chỉ có bao giờ thiếu tiền mới về ngửa tay đòi.

Dần dần việc này hàng xóm xung quanh đều biết, vợ trước của lão cảm thấy quá mệt mỏi nên yêu cầu ly hôn. Trương Thạch mặt dày nói ly hôn cũng được thôi, nhưng khách sạn này phải đưa lão hết, nếu không lão sẽ cắn chặt không nhả. Vợ trước của lão có lẽ nhất thời lẩn quẩn trong lòng, hơn nữa việc đánh mất đứa con còn chưa lọt lòng làm bà ấy suy sụp hoàn toàn nên quyết định uống thuốc ngủ tự sát.

Còn về nam quỷ kia thì thật sự ra là em họ của bà vợ trước, một ngày trước khi bà ấy tự sát biết chuyện muốn chạy đến an ủi chị. Còn vì sao hai người lại cùng chết thì bà chủ nói bà ta cũng không biết rõ lắm.

Bà ta nói xong lau lau nước mắt: "Tôi thật sự không muốn nhắc lại mấy chuyện gièm pha này. Đây là chuyện sau khi tôi kết hôn với ông ấy mới nghe hàng xóm xung quanh kể, chứ nếu sớm biết ông ấy là loại người đó thì sao tôi đồng ý cưới chứ?"

"Theo như bà nói thì người chết đêm nay trên tầng hai chính là người năm đó xúi giục Trương Thạch lừa gia sản vợ trước?" Người đàn ông trung niên hỏi.

Bà chủ khách sạn gật gật đầu.

Thích An thầm nghĩ, không đúng, vẫn có chỗ không thích hợp. Người khách chết trên tầng hai có quan hệ với vợ chồng chủ khách sạn có nghĩa là lần này lệ quỷ báo thù vì bản thân, mà đã báo thù thì phải là thù hận sâu nặng mới đúng. Người vợ trước thực sự đã biến thành lệ quỷ nhưng quỷ hồn bà ấy giờ còn đờ đẫn trôi nổi trên tầng kia kìa, cho nên con quỷ giết người không phải vợ trước. Vậy...

"Còn chuyện gì khác không?" Thích An hỏi: "Ông ta trừ việc có lỗi với vợ trước còn làm việc gì hại người không?"

Bà chủ cúi đầu gạt lệ, nói: "Không có, làm gì có nhiều chuyện xấu như vậy chứ? Ông ấy cũng chỉ là người bình thường thôi mà, cũng chả phải xã hội đen gì..."

Bà ta dừng một chút, đôi mắt hồng rực nhìn Thích An: "Cô... cô gái à, hình như cô biết rất nhiều, cô cứu chúng tôi được không? Cầu xin cô cứu chúng tôi đi!"

Những người khác cũng vội vàng phụ họa, thúc giục Thích An nghĩ biện pháp. Thích An không nói chuyện, tìm một chỗ ngồi yên lặng suy nghĩ.

Tuy thoạt nhìn đúng là quỷ hồn báo thù, nhưng cũng chưa thể khẳng định chắc chắn được, hiện tại việc cấp bách nhất là xử lý tốt mấy cái gương. Hai người chết liên tiếp có quan hệ với gương, gương có vấn đề là sự thật, ngoài ra không biết "Gương" có bao gồm cả những vật có thể phản chiếu hay không?

Sau đó là... Phải giải quyết lệ quỷ này kiểu gì đây? Phương thức giết người của nó là kéo nạn nhân vào trong gương, nếu che tất cả lại chỉ chừa một cái, nó có phải sẽ ra vào bằng duy nhất lối đó không? Nếu cô cố ý làm thế dụ quỷ hồn ra, hoặc để bảo đảm thì quệt máu của cô lên mặt gương khiến nó không thể quay về, mất đi vật môi giới là gương nó có phải sẽ trở nên yếu ớt không?

Hiện tại quỷ hồn núp trong gương, dù bọn họ chặn lại tất cả mặt gương thì cũng chỉ có thể nhốt nó chứ không giải quyết được vấn đề, không thể rời khỏi đây. Có lẽ... nên thử mạo hiểm một lần.

Thích An nghĩ đến đây, mở miệng: "Hiện tại mọi người đừng hoảng hốt, các phòng cho khách ở tầng một tôi đã che lại hết rồi, mọi người có thể chia đội hành động, tìm vải vóc chăn màn che đi những mặt phẳng phản chiếu. Giờ tôi lên tầng hai che tiếp đã, lát nữa sẽ nói với mọi người bước tiếp theo."

Cô nói xong đứng dậy bước lên tầng hai. Mọi người đưa mắt nhìn nhau do dự, rốt cuộc đến gần gương sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ không chỉ không muốn tới gần mà còn phải che lại, lỡ đâu...

"Mọi người đừng có do dự nữa, cứ chờ đợi mà không làm gì chẳng phải sẽ chết cành nhanh sao?" Người thanh niên nói, nhìn người đàn ông trung niên bị Thích An cướp mất quyền lãnh đạo: "Chúng ta cùng đi đi?"

Ông ta đưa mắt nhìn thoáng qua tầng hai, hừ lạnh: "Đi thôi, chỉ mong không phải cô ta chơi chúng ta."

Thanh niên kéo kéo khóe miệng cười miễn cưỡng, nói: "Tôi cảm thấy cô ấy rất đáng tin cậy. Dù sao chuyện gương có vấn đề không phải tất cả mọi người đều thấy hay sao?"

Thích An mở cửa phòng tầng hai, để Tùy Uyên hiện thực thể, hai người dùng tốc độ nhanh nhất che gương. Vì Thích An nói trên tầng hai chưa che hết nên không ai lên cả, càng tiện cho hai người làm việc. Rất nhanh hai người đi vào căn phòng cuối cùng nơi có người chết, vừa cầm lấy tấm khăn trải giường dưới tầng đã truyền ra tiếng kêu thảm thiết, không phải chỉ một tiếng, mà là mấy tiếng liên tiếp nối nhau kéo dài chấn động. Bàn tay nắm khăn trải giường của Thích An run lên, suýt nữa thì làm rơi tấm trải giường.

Cô chạy xuống tầng như bay, Tùy Uyên cũng vội vàng chuyển về hồn thể đuổi theo. Xuống đến nơi thứ cô thấy đầu tiên chính là gương mặt của mấy người bị dọa đến ngây dại ngã ngồi trên đất, dưới thân hai người còn xuất hiện vệt nước khả nghi.

Theo tầm mắt bọn họ, cô thấy ở đó có hai thi thể.

Không... Chính xác mà nói là một thi thể hoàn chỉnh và một thi thể khiếm khuyết.

Lúc nhìn rõ tình hình, ngay cả người đã quen thấy người chết như Thích An cũng sởn tóc gáy, cô chưa bao giờ thấy thứ gì đáng sợ mà kì dị như vậy.

Thi thể hoàn chỉnh thuộc về một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, cái còn lại của bà chủ. Thi thể người đàn ông hoàn chỉnh nằm trên mặt đất, phần mặt chảy máu đầm đìa, còn cổ của bà chủ... cắm vào mặt anh ta.

Đúng thế, không sai, giống như đầu của bà chủ đã cắm vào trong óc anh ta vậy, chỉ để lại cái cổ đần đìa máu dính vào mặt anh ta. Hai thi thể nằm trên mặt đất, thi thể người đàn ông vẫn còn đang run nhè nhẹ.

Cảnh tượng máu tanh quái đản Thích An không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhất thời hai chân như muốn nhũn ra. Một hồi lâu sau cô mới hơi lấy lại bình tĩnh, hỏi mấy người đang ngơ ngác sợ hãi: "Sao... Sao lại thế này?"

Không một ai trả lời, tận đến lúc đứa trẻ trong đám người khóc òa lên, tiếng khóc của nó như tín hiệu kéo thần trí của những người này về lại cơ thể. Phần lớn bắt đầu la hét xoay người chạy khỏi khách sạn, tốt hơn một ít chỉ có người thanh niên và người trung niên. Người đàng ông trung niên vươn tay bịt kín miệng nôn khan, người thanh niên thì hô lên với Thích An: "Đừng đứng ngốc ở đó nữa, chạy đi! Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này!"

Thích An nhìn tình huống ở đại sảnh là biết họ không thể ở đây nữa rồi, cô cũng không thể ngay lập tức biết được có chuyện gì xảy ra, vì thế lập tức đi theo mọi người ra ngoài. Ra đến đầu ngõ người thanh niên mới đứng lại thở gấp dồn dập: "Quá... Quá đáng sợ luôn! Tôi mẹ nó... tôi muốn khóc!!!"

Thích An vỗ vỗ vai anh ta: "Trước tiên cố nhịn được không, nói cho tôi chuyện gì xảy ra đã." Sau đó anh khóc cũng được, tôi không để ý đâu...

Người thanh niên hít hít mũi, nói: "Cả đời tôi cũng chưa bao giờ thấy chuyện khủng bố như vậy... So với phim kinh dị còn kinh dị hơn nhiều! Cô không tưởng tượng nổi đâu, con mẹ nó từ trong mắt người đàn ông kia thò ra một cánh tay!!! Cái tay túm lấy tóc của bà chủ đứng gần đó kéo vào trong mắt anh ta! Sau đó... Sau đó... Tôi nói không nổi nữa!"

"Sau đó chúng tôi thấy đầu của bà chủ bị kéo sâu vào mặt người đàn ông đó." Người trung niên bước lại bổ sung: "Chuyện phát sinh cực nhanh, chúng tôi chưa kịp làm gì hai người đó đã chết." Mà kể cả có kịp làm gì thì trong tình huống đó họ cũng không có khả năng giúp đỡ...

Thích An nghĩ lại, lúc ấy cô nghe tiếng hét lập tức chạy xuống, nhưng chờ cô đến nơi chỉ còn thấy xác hai người, chứng tỏ chuyện diễn biến nhanh như thế nào. Con quỷ kia... Thực sự vô cùng lợi hại.

Biện pháp cô nghĩ lúc nãy vô dụng rồi, muốn che gương ngăn nó ở trong là không thể nào, bởi vì mắt người cũng bị nó coi như gương. Mỗi người đều có hai con mắt, vậy không phải là tùy cho nó muốn làm gì thì làm sao? Căn bản là khó lòng phòng bị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.