Thay Lời Vong Linh

Chương 51: Mê án trường học 2




Hôm sau Triệu Nhất tới trường, Thích An đi gặp anh. Triệu Nhất nhờ cô lưu ý xung quanh, nếu có phát hiện gì thì không nên rút dây động rừng mà hãy gọi điện thoại cho anh. Vì thế Thích An trừ lên lớp, thời gian còn lại đều lượn vòng vòng lấy lý do với bạn cùng phòng là muốn tập thể dục giảm béo, nhưng qua mấy ngày rồi mà cả cô và Triệu Nhất đều không thấy nửa cái bóng quỷ nào. Triệu Nhất nghĩ có lẽ con quỷ kia biết thân phận của anh thật, nếu không khi đó người ra người vào nhiều như vậy nó không trốn, lúc anh tới gần mới trốn đi? Bởi vậy anh cảm thấy nên rời trường trước để một mình Thích An tìm thử xem sao.

Thế là nhiệm vụ chú ý quỷ hồn hoàn toàn giao cho Thích An, còn Triệu Nhất thì đi tìm ở khu vực ngoài trường, nhưng dù thế Thích An vẫn không thấy quỷ hồn đâu. Cô vì tìm lệ quỷ mà lượn bên kí túc xá nam vài vòng, kết quả quỷ chưa thấy mà đã bị bạn cùng phòng phát hiện, nghĩ cô thích chàng trai nào, lôi cô ra "Nghiêm hình bức cung".

Thích An ước gì chuyện này kết thúc nhanh lên một chút, nếu không cô sẽ khóc chết mất!

Mà manh mối mới rất nhanh đã xuất hiện, Bạch Thự tra được Hoắc Hải và Lý Sơn có quen biết, chẳng qua hai người đó quen trên mạng, chưa từng gặp mặt ngoài đời. Hai người đó đều là thành viên của một câu lạc bộ tên T.A. Câu lạc bộ này rất kì lạ, không có địa điểm thật mà chỉ có một trang web, phương thức đăng kí là phải được thành viên cũ giới thiệu và gửi mã mời, nói cách khác nếu không quen biết thành viên cũ thì không thể nào gia nhập được.

Bạch Thự mở trang web đó xem thử, trang chủ chỉ có hai ô đăng nhập và đăng kí, không nhìn ra trang web này viết về cái gì, hơn nữa người làm trang web này cũng là cao thủ, Bạch Thự tốn mất ba ngày mới thành công lẻn vào. Lúc vào mới biết chữ T.A là viết tắt của cụm từ "Tà ác", nhìn là biết không phải loại câu lạc bộ tốt đẹp gì. Trên trang web không nhìn ra được gì, Bạch Thự dò theo tin tức của các hội viên đã đăng kí, tra được những người này không giao lưu ở trên web mà thông qua một diễn đàn mạng xã hội, muốn vào diễn đàn lại phải cung cấp mật mã đã đăng kí ở trang web.

Cũng may mấy cái này không làm khó được Bạch Thự, anh bóp méo số liệu trên web tạo một tài khoản thật, sau đó thuận lợi xâm nhập vào diễn đàn. Trong diễn đàn có tổng cộng hơn 30 thành viên, tất cả đều nhiệt tình chào đón sự gia nhập của Bạch Thự, mỗi người một câu nói chuyện phiếm với anh. Bạch Thự giao lại việc nói chuyện cho Triệu Nhất, còn anh tra mấy cái tài khoản đó, lại bất ngờ phát hiện hơn 30 tài khoản mà có đến 30 cái có cùng địa chỉ IP, nói cách khác có 30 người ở cùng một chỗ, hoặc... tất cả đều cùng là một người.

Triệu Nhất phụ trách việc nói chuyện thăm dò tin tức, chưa dò la được gì đã bị chủ diễn đàn kick. Chờ anh tìm lại diễn đàn một lần nữa thì nhận được thông báo "Diễn đàn không tồn tại". Bạch Thự dùng chút kĩ thuật kiểm tra thì thấy diễn đàn đó không phải bị ẩn mà là bị giải tán luôn rồi, hiển nhiên bọn chúng đã biết người vừa thêm vào không phải thành viên thật sự của câu lạc bộ.

Trong lúc bọn họ bận tra xét, trường Thích An lại chết thêm một người. Lần này không phải chết sinh viên mà là chết giảng viên. Người chết là một giảng viên nam hơn 40 tuổi tên Dương Dũng, bị điện giật chết, cách ông ấy chết cũng kì quái y như hai người trước.

Lúc đó ông ấy muốn bấm cái nút đằng sau để mở nắp ấm điện, cứ thế mà bị điện giật chết luôn. Quan trọng là nút bấm bằng nhựa, thân ấm điện cũng bằng nhựa, gần như không có bộ phận nào truyền điện, không thể có khả năng bị điện giật mới đúng. Hơn nữa Dương Dũng chết trong văn phòng nên có mấy giảng viên khác thấy, trong đó có một người dùng quần áo bọc tay kéo Dương Dũng ra khỏi cái ấm, lẽ ra trong khoảng thời gian ngắn vậy có bị điện giật cũng không chết được, nhưng Dương Dũng bị kéo ra lại ngã trên đất không ngừng run rẩy co giật cứ như trên mặt đất cũng có điện, không bao lâu ông ấy chết ngay trước mắt mọi người.

Tin tức như cưỡi gió bay đi khắp trường, rất nhanh tất cả mọi người đã biết tường tận. Thích An đang dạo trước cửa kí túc xá nam nghe tin vội vàng chạy ngay đến văn phòng.

Lúc cô đến đã có rất nhiều người đang vây xem chật như nêm cối, nhưng cô cần phải biết bên trong có quỷ hồn hay không, cắn răng dùng sức chen vào. Thật vất vả chen lên đầu, vừa ngẩng lên đã thấy một bóng đen đứng trước cửa.

Lúc này cô mới biết hóa ra không phải lần trước Triệu Nhất không nhìn rõ, mà con quỷ này đúng là một bóng đen! Chính xác là... một cái bóng đen dẹp lép. Nó giống như cái bóng của mọi người khi đứng dưới ánh sáng, chỉ khác nó không dính liền với một người nào cả. Sau khoảng 3 đến 5 giây, bóng đen đi vào trong đám người biến mất không thấy đâu.

Thích An sửng sốt, lần trước vì có Triệu Nhất nên nó mới chạy, lần này sao cũng chạy rồi? Vừa rồi ở đây nhiều người vây xem như vậy nó vẫn đứng đó, mà cô vừa chen vào nó lại chạy? Chẳng lẽ... nó biết được ai có thể thấy nó? Hoặc là nó không chỉ biết Triệu Nhất mà còn biết cả cô?

Thích An không dám suy nghĩ quá lâu vấn đề này, vội vàng móc di động gọi Triệu Nhất kể lại tình huống. Triệu Nhất trả lời anh sẽ tới ngay, mà lúc Thích An cúp điện thoại lại nghe được trong đám người rì rầm nói nhỏ.

"Xứng đáng! Loại người như thế này bị điện giật chết là đúng!"

"Bạn học, sao cậu lại nói vậy? Thầy Dương đối với sinh viên rất tốt..."

"Tốt cái rắm! Cậu biết cái gì? Quen với lão ta lắm chắc?"

"Chứ cậu thì biết cái gì? Dựa vào đâu nói thầy Dương chết là đúng?"

"Hừ, bạn của lão tử chính là bị lão ta làm hại! Nếu không phải lão ta mách lẻo với phụ huynh cậu ấy, lại còn nói cái khỉ gì mà kiến nghị vì tốt cho học sinh, bố mẹ cậu ấy sao có thể choáng váng bắt con đến cái Trung tâm cai nghiện Internet quái quỷ kia? Cậu bạn đó của lão tử lúc ra thành ngớ ngẩn luôn rồi!"

Trung tâm cai nghiện Internet...

Thích An biết chỗ đó, nghe nói có nhiều người lớn cảm thấy con mình chơi game là do bị nghiện máy tính, dùng rất nhiều tiền đưa con vào đó chịu tội, chỗ đó cai nghiện cho người ta bằng cách dùng điện giật. Điện giật... Y như cách Dương giảng viên chết...

Thích An bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt. Dùng kinh nghiệm làm nhiệm vụ không nhiều lắm của cô đến xem thì lệ quỷ báo thù thường có liên quan đến cách chết của nó, ví dụ Lý Sơn chết giống với nạn nhân mà hắn bắt nạt, còn Dương Dũng chết có liên quan đến Trung tâm cai nghiện Internet kia, mặc dù hiện tại chưa biết có người bị ông ta hại chết chưa, nhưng tóm lại hai người đó chết đều có quan hệ đến chuyện ác họ làm. Cả vụ của Hoắc Hải nữa...

Thích An có một loại cảm giác, lệ quỷ xuất hiện trong trường lần này không phải là có liên quan đến những người chết, mà là một con quỷ "vì chính nghĩa", nó không có thù với mấy người chết, mà đang thay người hoặc động vật báo thù.

Nếu thật là vậy, Thích An không muốn tìm nó nữa. Những kẻ khốn nạn kia lách qua chỗ trống trong chế tài pháp luật, giờ giao cho lệ quỷ giải quyết không phải là tốt rồi sao?

Triệu Nhất đến rất nhanh, Thích An nói ý nghĩ của mình với anh, anh gật gật đầu nói: "Lúc trên đường tới đây tôi cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng... khả năng không chỉ đơn giản thế đâu."

Anh mở di động, mở ra tin nhắn đang nói chuyện với Bạch Thự, tìm một tấm ảnh cho cô xem: "Tôi nhận được điện thoại xong lập tức nhờ Bạch Thự tra thử, quả nhiên Dương Dũng cũng giống hai người kia, đều là thành viên của câu lạc bộ T.A."

Dù là quỷ hồn tự tay báo thù hay báo thù thay thì đều không thể tự mình lập ra một câu lạc bộ như thế được, cho nên có thể xác định ba vụ án liên tiếp này có bàn tay một người sống đứng sau.

Thích An hỏi: "Vậy có thể nói là có người điều khiển quỷ giết người? Hơn nữa trước đó còn tiếp cận họ, mời họ vào câu lạc bộ T.A?"

"Hẳn là vậy. Hiện tại không có quá nhiều manh mối, tạm thời chúng ta mới biết điều khiển quỷ chỉ có một người duy nhất." Triệu Nhất nói: "Khả năng cao người này ở trong trường. Từ hôm nay trở đi mấy việc này cô cũng đừng quan tâm nữa, về kí túc xá đi thôi."

Thích An nhướng mày: "Anh sợ kẻ đó chú ý đến tôi? Sai khiến quỷ hồn giết tôi?"

Tùy Uyên xụ mặt: "Coi bản tướng quân như không tồn tại hay gì?"

Thích An cười: "Nếu kẻ đó thật sự ở trong trường, khẳng định đã sớm biết tôi. Dù sao một người có thể điều khiển quỷ không có khả năng không thấy một con quỷ thường đi bên cạnh tôi."

Triệu Nhất cười nói: "Tuy cũng có khả năng đó, nhưng không phải cũng không thể khẳng định sao? Tóm lại cẩn thận là trên hết, việc này cô đừng quản nữa, mạng nhỏ quan trọng nhất. Tôi còn phải gặp bên cảnh sát một chút, cô về trước đi. Nhớ kĩ, từ giờ trở đi dù có thấy con quỷ kia cũng phải làm như không thấy."

Thích An biết anh muốn tốt cho cô, chỉ có thể đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.