Thay Lời Vong Linh

Chương 38: Núi sâu thôn nhỏ 6




Cụ già ngồi dựa vào một góc âm u, quần áo dơ bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc, mái tóc bạc hỗn độn tản ra, vì quá mức gầy yếu mà xương gò má nhô ra, hốc mắt thì hõm sâu vào, qua ảnh chụp thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.

Thích An càng xem mày nhíu càng chặt. Cô lật từng cái từng cái ảnh chụp, nhìn đến tấm thứ năm hơi hơi sửng sốt. Đây là tấm ảnh chụp đặc tả, chụp hai chân cụ già, mà ở mắt cá chân trên hai cổ chân khô quắt bé chỉ bằng cổ tay người bình thường, là một sợi xích sắt!

Tấm ảnh sau chụp đầu kia của xích sắt buộc ở cọc đá. Đây là tấm ảnh cuối cùng.

Từ những tấm ảnh chụp có thể thấy cụ già bị nhốt ở một chỗ vô cùng tối tăm, người chụp dường như dùng đèn pin chiếu vào mới có thể chụp được những tấm ảnh này, bởi vậy trong ảnh đều là ở giữa sáng bốn phía tối, khiến cho Thích An nhất thời không nhận ra địa điểm chụp là chỗ nào. Cô có cảm giác, cụ già trên ảnh chụp rất có khả năng là lệ quỷ trong nhiệm vụ lần này.

Cô và Tùy Uyên lại lật ảnh chụp xem một lần nữa, lần trước chú ý trên người cụ già còn lần này tập trung vào bối cảnh. Lúc xem đến tấm thứ ba thì Tùy Uyên chỉ vào chỗ gần đỉnh đầu của cụ già, trầm giọng nói: "Chỗ này tựa hồ là rào chắn xây bằng đá."

Thích An híp híp mắt nhìn kĩ, gật đầu: "Hình như đúng rồi."

Rào chắn bằng đá, xung quanh tối đen là chỗ nào? Ở một sơn thôn hẻo lánh như chỗ này sẽ không xây riêng một chỗ như vậy để cầm tù cụ già, chỉ có thể là có sẵn. Rào chắn này cũng tuyệt đối không giống ở ngoài trời, đầu tiên là ánh sáng không giống, thứ hai là ai sẽ cầm tù một cụ già ở ngoài trời? Sợ người khác không thấy hay sao? Mà cái rào chắn như vậy đương nhiên không có khả năng để cho người ở...

Từ từ! Chỗ tương tự vậy bọn cô trong thôn đã gặp qua rồi!

Thích An vội nói: "Tôi nhớ ra rồi, đây là chuồng lợn! Lúc trước chúng ta đi vòng vòng trong thôn tìm lệ quỷ đã thấy trong nhà thôn dân!"

Trong thôn gần như nhà nào cũng nuôi lợn, nhưng không phải nhà nào cũng xây chuồng lợn bằng đá. Những nhà họ thấy hầu như là dùng cây gỗ thô cỡ cánh tay làm rào chắn, chỉ có...

"Ta nhớ rõ, chỉ có hai nhà có chuồng lợn bằng đá." Tùy Uyên mở miệng: "Nhà thứ hai tính từ cửa thôn, cùng nhà làm đám tang Dương gia."

"Dương gia!" Thích An nói: "Người đầu tiên chết chính là Dương lão nhị của Dương gia, hơn nữa quan trọng nhất, tôi nhớ chuồng lợn nhà họ trống không, còn rất sạch sẽ, căn bản là không có nuôi lợn!"

Hai người nhìn nhau, lập tức chạy về hướng Dương gia. Thích An vừa chạy vừa nhét ảnh vào ba lô, không cẩn thậm làm rơi một tấm vội xoay người lại nhặt, thấy ảnh chụp bay lên rơi xuống lật mặt dưới, lúc cô nhặt lên không ngờ thấy mặt trái có chữ: "Gửi bài: Tổ 3, thôn Dương Liễu, trấn Đoàn Kết, huyện Ninh Dương. Hai anh em Dương Bình An và Dương Kiện Khang cùng vợ nhiều năm ngược đãi mẹ già, coi bà như súc sinh nhốt ở chuồng lợn. Người gửi bài: Lưu Phi."

Thích An cười một chút, lúc nãy cô mà trực tiếp lật mặt trái xem có phải đỡ phải soi xét ảnh chụp rồi không.

Hiện tại tin này đối với họ không có tác dụng gì, nhưng có thể hiểu vì sao phi chủ lưu không bị đối đãi như những người khác, bởi vì cậu ta từng muốn phơi bày chuyện này ra ánh sáng. Việc này cũng càng thêm khẳng định suy đoán của bọn Thích An, lệ quỷ lần này chính là cụ bà đó không thể nghi ngờ.

Nắng hè chói chang trên đỉnh đầu, hai người nhanh chóng chạy tới Dương gia. Nhưng dù chạy một hơi đến Dương gia họ vẫn không thấy tung tích lệ quỷ đâu.

- --------------------------

Bên kia, Triệu Nhất mang theo Lưu Phi chạy một đường đến cửa thôn tìm kiếm, trên đường vừa đi vừa tán gẫu mới chậm rãi dời được đề tài đến chuyện lệ quỷ, nhưng một khi nghe được đề tài đó Lưu Phi lập tức ngậm chặt miệng không nói.

Triệu Nhất vừa đấm vừa xoa, thậm chí cả uy hiếp nếu không nói thật liền đánh, cậu ta cũng chỉ nhắm mắt bày ra vẻ mặt anh dũng hi sinh chứ nhất định không chịu nói gì cả.

Triệu Nhất thật sự không có biện pháp nào, đành mang theo cậu ta nghiêm túc tìm kiếm tung tích lệ quỷ. Khi anh lôi kéo cậu ta vào một căn nhà, chưa đầy 30 giây sau bỗng cảm thấy ánh sáng ngoài trời trở nên âm u ảm đạm, giống như chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, bầu trời từ giữa trưa trở thành hoàng hôn.

Triệu Nhất chạy nhanh ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên sau đó liền ngây người... Sương đen, màn sương đen nhàn nhạt từ bốn phương tám hướng vọt tới, dần dần bao phủ toàn thôn ở giữa. Nguyên bản ánh mặt trời nóng đến mức khiến người ta muốn lột luôn một lớp da bị sương che phủ biến không trung trở nên tối tăm vài phần như đã đến 6 7 giờ tối. Hai bên thôn bất kể là mặt dựa núi hay bên đồng ruộng, đều tràn ngập sương mù u ám, ngẩng đầu nhìn ra xa có thể thấy rõ chỗ cửa thôn cũng có sương, có thể tưởng được cuối thôn cũng như vậy. Nói cách khác... Toàn bộ tổ 3 thôn Dương Liễu đã bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài bởi màn sương!

Không ai muốn thử xem có thể đi qua màn sương quỷ dị đó không, kể cả người hoàn toàn không hiểu gì về thần quái như Lưu Phi cũng không ngốc đến mức vọt vào sương mù.

Triệu Nhất phục hồi tinh thần, ý nghĩ thứ nhất là tìm Thích An và Tùy Uyên. Hiện tại thôn này xảy ra dị biến rất có khả năng vì đã chết đủ năm người, mà cách chết của các thôn dân đều rất quái dị, nói không chừng là nghi thức nào đó, nếu thật vậy thì màn sương đen là dấu hiệu cho thấy nghi thức hoàn thành. Tiếp theo... Thôn này chỉ sợ sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Triệu Nhất cắn chặt răng nhìn chằm chằm Lưu Phi: "Hỏi cậu một lần cuối cùng, rốt cuộc có nói hay không? Nếu cậu vẫn kiên trì không chịu nói tôi cũng không thèm đem theo đứa con chồng trước như cậu đâu! Tôi đi tìm bạn tôi, cậu tự cầu nhiều phúc đi!"

Có lẽ sương đen che trời đánh sâu vào thị giác gây ra cảm giác khủng hoảng quá lớn, Lưu Phi vốn không còn sợ hãi lại bắt đầu lộ ra thần sắc bất an. Nghe Triệu Nhất nói, cậu ta lắp bắp hỏi: "Anh... Anh không phải bảo quỷ đó sẽ không giết tôi sao?"

"Đó là trước đây." Triệu Nhất thấy cậu ta dao động, kiềm chế vội vàng trong lòng nói: "Hiện tại lệ quỷ đã phong tỏa toàn bộ thôn, nếu không nhanh chóng giải quyết chỉ sợ tất cả mọi người đều chết hết, trong đó bao gồm cả cậu!"

Lưu Phi ánh mắt dao động, chần chờ một lát mới hạ quyết tâm mở miệng: "Được, tôi nói cho anh. Kì thật tôi cũng không hoàn toàn khẳng định là bà Tiêu, nhưng theo điều kiện mọi người nói thì tôi nghĩ là bà... Bà Tiêu là mẹ của hai anh em Dương gia, chính là nhà đang làm tang sự kia kìa, bà... bà ấy xem như là bị con dâu và con trai giết chết."

- -----------------------

Cùng lúc đó, trong chuồng lợn Dương gia, bóng đèn trong đó hỏng rồi nên Thích An dùng di động chiếu sáng, giơ tấm ảnh chụp so sánh với khung cảnh trước mặt, giống y như đúc. Ngay cả cái cọc buộc xích sắt cũng hoàn toàn tương đồng.

"Chính là nơi này." Cô nhìn góc chuồng lợn phía trước, tâm tình vô cùng phức tạp. Góc đó giống y trong ảnh, chỉ thiếu một cụ bà hình dung tiều tụy cuộn tròn nơi đó.

Tùy Uyên cũng nhìn, trầm mặc chốc lát mới nói: "Hai kẻ làm con bất hiếu, mới chết có một." Anh nói xong xoay người bước ra cửa.

Thích An nhất thời không rõ anh định làm gì vội chạy theo, đến lúc thấy anh lấy ở phòng bếp một con dao phay hùng hổ bước vào sân Dương gia. Cô biết chỗ đó còn một Dương lão đại không thể nói không thể động, cùng với vợ của hai anh em hắn.

Anh muốn giết người!

Ngắn ngủn một khắc Tùy Uyên đã đến chỗ Dương lão đại tay đang buộc miếng vải tang đen.

Thích An vừa sợ vừa gấp, vội vàng hô lớn: "Từ từ! Anh không thể làm vậy! Giết người là phạm pháp!"

Tùy Uyên quay đầu nhìn cô, trong mắt toàn sát ý: "Ta cũng không phải người, chẳng lẽ còn sợ ngồi tù hay sao? Ở Hề quốc tội bất hiếu là phải chết, đây gọi là vì dân trừ hại!" Nói xong anh vung tay muốn bổ dao vào cổ Dương lão đại.

"Nhưng giết người rồi anh không thể đầu thai!" Thích An gấp gáp mồm miệng cũng không rõ mà la lớn.

Lưỡi dao dừng lại cách cổ Dương lão đại chỉ 1 cm. Trái tim Thích An đập như trống trận, cô dùng sức nuốt nhanh nước miếng nói tiếp: "Lúc anh mới ra khỏi Tỏa Hồn Thạch đã nói với tôi, thần y nói anh lưu lại trong đó là để đợi thời cơ thích hợp chuyển kiếp. Mà bây giờ... Hình như thời cơ sắp đến rồi."

Cô đi qua giữ tay Tùy Uyên muốn rút dao ra, nói tiếp: "Anh đã ở trong Tỏa Hồn Thạch một ngàn năm, không nghĩ vĩnh viễn ở trong đó chứ? Cơ hội khó được, không cần chỉ vì nhất thời xúc động mà hủy hoại nó."

Tùy Uyên chần chừ buông dao, ánh mắt lạnh lẽo quét Dương lão đại, cúi đầu nhìn Thích An trầm giọng: "Sao ngươi biết thời cơ đã đến?"

Thích An đặt dao phay lên cái bàn bên cạnh, động tác hơi khựng lại, khụ khụ hai tiếng mới nói: "Lần trước người thần bí gọi điện thoại nói cho tôi."

Tùy Uyên híp mắt: "Ngươi gạt ta, nếu hắn có nói qua sao bây giờ ngươi mới nói?"

Thích An mất tự nhiên gãi gãi cằm: "Tôi sợ anh biết sẽ bắt tôi làm nhiệm vụ mỗi ngày mà."

Anh hừ nhẹ: "Ta không nói lý như vậy sao?"

"..."

Đương nhiên, đặc biệt là lúc muốn mua đồ ăn vặt.

Thích An nói thầm, vừa định lắc đầu nói tiếp, bỗng nhiên thấy hoa mắt. Cùng lúc thôn trang đang yên tĩnh đến mức có thể nhe được tiếng kim rơi lại ồn ào náo nhiệt lên.

- ------------------------

Triệu Nhất vừa nghe Lưu Phi kể chuyện của lệ quỷ vừa kéo cậu ta bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cuối thôn. Sương đen che trời mạc danh trở nên áp lực, đặc biệt còn có thôn dân đứng bất động ở các góc, trong hoàn cảnh âm u càng thêm quỷ dị. Anh không ngừng chạy vội, mỗi khi Lưu Phi nói xong một đoạn anh lại hô to gọi Thích An Tùy Uyên, nhưng vẫn không được đáp lại.

Rất nhanh hai người đã đến phụ cận Dương gia, lúc này Lưu Phi đã kể xong, duỗi tay chỉ hướng chuồng lợn Dương gia: "Bà Tiêu chính là bị nhốt ở đó, tôi còn từng lén vào đó chụp ảnh muốn báo cho xã xuống làm rõ chuyện này."

Triệu Nhất hiện tại không quan tâm chuyện này, chỉ muốn nhanh chóng tìm được hai người Thích An Tùy Uyên, cho nên vừa hô to vừa tùy ý liếc mắt nhìn Dương gia. Vừa gọi tên Thích An anh vừa chạy tiếp, nhưng chỉ hai giây sau bước chân bất giác dừng lại.

Anh kinh ngạc mở to mắt, cứng đờ quay lại nhìn những người đứng trong sân, ngay sau đó ánh mắt dừng ở hình bóng quen thuộc. Triệu Nhất hô hấp chậm lại, không tin nổi mà chạy về phía đó, chạy đến tận nơi mới không thể không chấp nhận sự thật trước mắt mình.

Anh nhìn thấy... Thích An trở nên giống thôn dân khác, ánh mắt trống rỗng đứng đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.