Thay Lời Vong Linh

Chương 17: Thôn hòa bình 8




Thích An cùng Tùy Uyên đi hơi xa một chút, cầm di động nói trong phòng live stream: "Cảnh sát Tiêu có ở đây không? Lưu Tiểu Lệ có ở đây, nếu có thấy thì gửi tin nhắn cho tôi." Chỗ bình luận còn đang náo loạn, bình luận mới ra đã bị bao phủ nên chỉ có tin nhắn mới có thể giao tiếp được.

Rất nhanh đã thấy tin nhắn của Tiêu Nghiêu, chỉ có hai chữ "Đã biết". Xem ra anh ta đang không thoát thân được. Thích An nhắn lại: Lúc gần đến nhắn tin cho tôi để tiện hành động. Hiện tại việc cô mà Tùy Uyên có thể làm chỉ là chờ đợi.

[Bình luận]: Nếu đang rảnh chủ bá có thể để màn hình sát vào lão công ta chút được không?

[Bình luận]: Phi, lầu trên nói chuyện chú ý chút, đây rõ ràng là nam nhân của ta!

[Bình luận]: Chủ bá mau để lão công nói chuyện mấy câu aaaa!!!

Thích An nhìn bình luận khóe miệng run rẩy đem màn hình dời về hướng Tùy Uyên: "Hay là chào hỏi bọn họ mấy câu?"

Tùy Uyên hơi hơi suy nghĩ, sau đó xụ mặt với màn hình: "Bản tướng quân chưa thú thê, thỉnh chư vị cô nương chớ nên nói bậy."

[Bình luận]: Aaaaaa lão công sinh khí cũng đẹp trai vậy sao!

[Bình luận]: Chưa cưới vợ? Áu áu áu thật tốt quá! Từ nay ta chính là chính cung!

[Bình luận]: Chủ bá, mau tiếp lấy "Mưa sao băng"!

["Tiểu Khả Ái" tặng chủ bá "Thời Khắc" một cơn mưa sao băng lãng mạn, oanh động toàn bộ thế giới 0 giờ!]

Trên màn hình di động hình ảnh mưa sao băng kéo dài mãi không tan, Thích An yên lặng líu lưỡi: Lễ vật này cô nhớ không nhầm hình như tận năm ngàn tệ?!

Cô chưa kịp cao hứng đã thấy mấy hiệu ứng ảnh động lục tục xuất hiện tiếp, tiểu lễ vật thì càng tới tấp không ngừng.

Cái này... Thổ hào ở đây cũng nhiều quá đi!

Thích An nhanh nhanh nói: "Cảm tạ lễ vật của mọi người, thật sự quá nhiều lễ vật nên tôi không thể cảm ơn từng người một, tóm lại vô cùng cảm ơn mọi người!"

[Bình luận]: Hứ, chúng ta cũng không tặng cho chủ bá mà!

[Bình luận]: Đây là tặng cho lão công khả ái của ta, chủ bá không được nuốt riêng!

[Bình luận]: Chủ bá, mau nói một chút lão công của ta yêu thích cái gì á?

"..." Thích An nhìn Tùy Uyên, phảng phất nhìn thấy một cây rụng tiền biết đi. Cây rụng tiền nhíu mày rậm, nghi hoặc hỏi: "Vì sao ngươi dùng ánh mắt đó nhìn bản tướng quân?"

Thích An chớp chớp mắt, khụ một cái nói: "Bởi vì anh đẹp á."

"Thích không?" Khóe miệng anh giương lên: "Cái này không cần ngươi nói, ta tự biết."

Thích An: "..."

Cô trợn mắt nhìn bình luận, trong lòng nói ánh mắt mấy người này thật kém, một lão quỷ vừa tự luyến vừa nhị có gì đáng yêu chứ!

Đúng lúc này có tin nhắn đến, Thích An vội mở ra thấy Tiêu Nghiêu nhắn một câu: "Bọn tôi đang tới rồi."

Thích An lập tức nói với người xem: "Đến lúc làm chuyện chính rồi, không cùng mọi người nói chuyện nữa."

Cô buông di động, lấy cái đáy chai vừa chuẩn bị đưa Tùy Uyên, bóc băng cá nhân. Miệng vết thương quá nông, máu không chảy ra được. Cô bất đắc dĩ lấy dao cạo lông mày, khóc không ra nước mắt cắt lên vết thương cũ. Tay đứt ruột xót, cô đau đến mức hít khí.

Máu tươi giọt giọt dừng trên đáy chai, được năm sáu giọt Tùy Uyên nắm ngón tay cô: "Đủ rồi, mau băng bó lại đi."

Thích An lấy cái băng cá nhân mới để anh băng giúp cô, vừa ngẩng đầu thấy chỗ xa xa một đoàn cảnh sát nhanh chóng tới, có người mặc cảnh phục, có mặc thường phục, cũng có cả thôn dân. Có lẽ Tiêu Nghiêu lấy cớ không liên quan gì quỷ quái nên mới có nhiều người đi theo như vậy.

Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Thích An nói: "Đến lúc hành động rồi, anh cẩn thận một chút."

Tùy Uyên tay trái cầm đáy chai đựng máu bước về phía hồ nước, quay đầu nói: "Đừng lo lắng. Dù lệ quỷ có lợi hại thế nào cũng không phải đối thủ của bản tướng quân."

Thích An đỡ trán. Người này gì cũng tốt, chính là có cái tật quá tự luyến.

Cô vẫn đi theo vài bước, đứng ở khoảng cách không xa không gần, không yên tâm nhìn Tùy Uyên bước về phía cô bé đứng cạnh hồ nước.

Lưu Tiểu Lệ đứng ở trên phiến đá xanh, mặt quay hướng hồ nước. Tùy Uyên đi đến cách nó còn khoảng 10m nó đột nhiên quay đầu. Cả người nó nhanh chóng biến dạng, nháy mắt trở nên khủng bố, hai mắt trái phải lệch hẳn nhau gắt gao nhìn Tùy Uyên, chỉ ánh mắt cũng khiến da đầu người ta tê dại!

Nhưng bước chân Tùy Uyên không hề chậm lại, vẫn như cũ bước tới gần nó.

Bỗng nhiên nó phát ra một tiếng kêu cổ quái nghẹn ngào nhào tới Tùy Uyên. Anh không chút hoang mang bước tiếp, ngay lúc nó vọt tới trước mặt anh dùng một loại bộ pháp kì lạ hoàn mỹ tránh né công kích, còn dùng tay bắt cổ áo sau nó.

Lưu Tiểu Lệ gào thét giãy giụa vẫn trước sau không thể thoát được. Từ xa nhìn lại giống như đứa nhỏ nghịch ngợm bị người lớn tóm cổ.

Thích An mới vừa thở dài nhẹ nhõm lại thấy liệt hỏa từ chỗ cổ áo nơi Tùy Uyên tóm nó hừng hực xông ra! Ngọn lửa như một con rắn độc bò dọc theo bàn tay trườn lên cánh tay anh, tốc độ cực nhanh, phút chốc đã bao lấy hết cánh tay anh!

Thích An hoảng hốt không khỏi khẩn trương kêu lớn: "Mau quay lại!"

Tùy Uyên bất động, dùng cánh tay bị thiêu đốt giữ chặt Lưu Tiểu Lệ, thật cẩn thận dùng tay trái nhỏ máu Thích An lên đầu nó. Năm sáu giọt máu của cô cũng chỉ nhỏ được hai giọt xuống đầu nó.

Ngay khi đó Thích An nghe từ đằng sau tiếng Tiêu Nghiêu: "Chúng tôi tới rồi!"

Thích An không quay đầu lại, ngược lại chạy về phía Tùy Uyên.

Tùy Uyên thấy cảnh sát chưa tới, ném đáy chai đổi sang tay trái giữ chặt cổ áo Lưu Tiểu Lệ. Ngẩng đầu thấy Thích An chạy lại đây, nhíu mày quát: "Đứng lại! Không được tới đây!"

Khí thế đã từng ra lệnh cho thiên quân vạn mã một khi vang lên chấn trụ khiến Thích An sửng sốt. Lúc cô phản ứng lại muốn bảo anh buông tay thì cảnh sát cũng đã chạy tới.

Tay trái Tùy Uyên cũng cháy hừng hừng liệt hỏa, lửa từ hai tay lan tràn đến trên người anh khiến anh gần như sắp biến thành một người lửa. Lưu Tiểu Lệ còn bị anh nắm chặt vẫn đang gào rống không ngừng giãy giụa, không biết có phải vì động tác quá lớn hay không mà nửa bên đầu nó cũng rơi luôn xuống đất, tròng mắt dính trên đó còn đảo đảo.

Lúc nhóm cảnh sát chạy lại nhìn thấy một màn như vậy. Mọi người kinh ngạc thất sắc, thôn dân chạy trối chết, cảnh sát lại xuất phát từ chức trách nhanh chóng xông lên.

Thấy bọn họ xuất hiện, Tùy Uyên mới buông lỏng bàn tay đã sớm bị liệt hỏa bao trùm. Lưu Tiểu Lệ vừa được tự do, kêu một tiếng kì quái xông ra, nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

Thích An vội nói: "Anh mau vào trong nước dập lửa đi!"

Lời chưa dứt Tùy Uyên đã nhảy vào trong hồ. Sau đó cô thấy thân thể anh dần dần trở về trạng thái nửa trong suốt, lửa cũng theo đó từ từ tắt ngấm, chỉ còn mặt hồ từng đợt sóng loang loang.

Thích An nhìn chằm chằm anh, thấy trên người không giống bị thương rốt cuộc thở nhẹ một hơi: "Anh không sao chứ?"

Tùy Uyên từ trong nước chậm rì rì phiêu lên, khóe miệng cong lên thành một vòng cung: "Ta vốn tưởng rằng ngươi là một nữ tử hung hãn, không ngờ sẽ sợ thành như vậy."

Thích An nhìn làn da trên tay anh tựa hồ không bị tổn thương mới nói: "Anh vừa nãy cũng sắp biến thành một quả cầu lửa lớn, đổi thành ai cũng sẽ bị dọa sợ thôi."

Tùy Uyên nhướng mày: "Biết chuyện hung hiểm như thế, ngươi có nên cho bản tướng quân chút tạ lễ hay không?"

Thích An: "... Nói đi, anh muốn ăn gì?"

Tùy Uyên híp mắt cười phá lệ vui vẻ: "Lúc về ta muốn đi ăn hai ngày, ngươi đi theo ta phụ trách trả tiền."

Thích An gật đầu: "Được."

Vừa rồi một màn kia thật sự dọa người, lửa bao lấy toàn thân Tùy Uyên, hiện tại cô nghĩ lại vẫn còn sợ. Đừng nói chỉ có hai ngày, anh muốn ăn bảy ngày cô cũng đồng ý.

[Bình luận]: Chủ bá! Tùy tướng quân của ta đâu?!

[Bình luận]: Thật quá dọa người! Nếu không phải nghe thấy chủ bá nói chuyện với không khí ta còn muốn khóc đó!

Thích An cúi đầu giải thích với di động: "Anh ấy hiện tại không có việc gì, chỉ là mọi người nhìn không thấy mà thôi, yên tâm đi. Bọn tôi bây giờ còn có chuyện chính phải làm, mọi người đừng gấp."

Lúc cô bỏ xuống di động mới chú ý Tiêu Nghiêu đứng cùng một người đàn ông trung niên cách đó không xa, người đàn ông trung niên đang sầm mặt giáo huấn anh ta. Những cảnh sát khác đứng phía sau thần sắc có chút phức tạp. Rốt cuộc những gì vừa chứng kiến hoàn toàn đánh sập chủ nghĩa duy vật họ tin tưởng bao năm.

Thích An nghĩ nghĩ, hướng bọn họ đi qua. Người đàn ông trung niên thấy cô đi đến, lời nói mới được một nửa nuốt trở lại, dùng một ánh mắt bất thiện đánh giá cô, mở miệng nói: "Nhanh chóng đóng phòng live stream của cô lại."

Thích An nhíu mày, đối với ngữ khí ra lệnh của ông ta cực kì không thích. Cô không nhúc nhích, chỉ nói với Tiêu Nghiêu: "Những gì tôi có thể làm đều đã làm xong. Còn lại là việc của anh, tôi với Tùy Uyên đi trước."

Tiêu Nghiêu liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, do dự một chút mở miệng: "Khoan đã." Anh ta lấy giấy bút trong túi viết một dãy số đưa cho Thích An: "Nếu cô sợ lộ thân phận có thể dùng điện thoại công cộng liên lạc với tôi. Ngoài ra nếu cô có tiền thì tốt nhất là nên dùng riêng một cái di động để live stream."

Thích An nhận tờ giấy, nói một câu hẹn gặp lại liền muốn đi. Nhưng cô mới quay người lại người đan ông trung niên lại nói: "Đứng lại, ai cho cô đi rồi? Hôm nay cô phải cùng bọn tôi ở chỗ này."

Tính tình Thích An không tốt, không nhịn được nói lại: "Chú ý ngữ khí nói chuyện của ông, tôi không phải là phạm nhân."

Tiêu Nghiêu vội nói: "Đừng giận đừng giận, thầy tôi nổi tiếng nóng tính, nói chuyện với ai cũng vậy cả, không phải là cố ý nhắm vào cô đâu. Ý ông ấy là nhờ cô ở lại hỗ trợ chúng tôi, dù sao cô cũng có thể thấy thứ chúng tôi không thấy. Cô xem, nếu cô có rảnh có thể ở lại lâu thêm một chút được không? Ít nhất chờ chúng tôi tìm được thứ dưới đáy hồ rồi đi, có thể chứ?"

Tùy Uyên đứng một bên nhíu chặt hàng mày rậm: "Không muốn, bây giờ đi luôn, bản tướng quân đói bụng."

Thích An muốn nghe theo Tùy Uyên, liền mở miệng nói: "Vẫn thôi đi, tôi không muốn ở lại đây bị người khác mắng."

Tiêu Nghiêu lại quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, bất đắc dĩ gọi: "Thầy?"

Ông ta nâng lên mí mắt, dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thích An chốc lát, xụ mặt nói: "Xin lỗi, tôi nói chuyện ngữ khí lúc nào cũng kém, có thể mời cô lưu lại hỗ trợ điều tra không?"

Ông ta xin lỗi xong Thích An cũng thoải mái hơn nhiều, yên tĩnh suy nghĩ, có thể có quan hệ tốt với cảnh sát đối với cô là một chuyện tốt, vì thế gật đầu, quay lại nói với Tùy Uyên: "Chờ thêm một lát nữa, lúc về tôi mua đồ ăn ngon cho anh."

Tùy Uyên trầm mặt, vẻ mặt không tình nguyện hừ một tiếng.

Thích An đột nhiên cảm thấy mình giống như đang dỗ trẻ con, bồi thêm một câu: "Có muốn ăn kẹo mút không?"

Tùy Uyên thần sắc hơi động, liếc xéo cô: "Kẹo mút là thứ gì?"

"Chính là một loại kẹo ngọt ăn rất ngon." Trẻ con đều thích, trong lòng cô lặng lẽ bồi thêm một câu.

"Vậy, chờ thêm nhiều nhất một canh giờ nữa."

"... Thành giao!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.