Thay Lời Vong Linh

Chương 88: Đại kết cục




"A, cô tỉnh rồi? Từ từ, để tôi gọi bác sĩ tới đây." Một cô hộ sĩ đẩy cửa bước vào, thấy Thích An đã tỉnh thì vội vã xoay người đi gọi bác sĩ.

Đầu Thích An có chút nặng, cô muốn nâng tay xoa huyệt thái dương, vừa giơ lên đã phát hiện tay mình quấn đầy băng vải. Kí ức từng chút một quay trở lại, cô lại mất vài giây mới nhớ ra những chuyện phát sinh trước lúc ngất xỉu. Vội vã cúi đầu, thấy trước ngực vẫn còn đeo dây đỏ, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thích An ngẩng đầu nhìn lên thấy mẹ xách theo một chiếc hộp giữ ấm đến. Thấy cô đã tỉnh, mẹ Thích ngẩn người, ngay sau đó kích động đến nỗi hốc mắt đỏ lên: "Tiểu An, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Bà bước nhanh hơn, đặt hộp sang bên cạnh, quan tâm hỏi: "Thế nào? Miệng vết thương còn đau không? Mẹ hầm canh gà cho con, có muốn uống một chút không?"

Bà vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đỡ Thích An ngồi dậy, dùng gối đệm sau lưng cô, lại trách móc: "Con cái con nhóc này, chuyện nguy hiểm thế cũng dám làm, lại còn giấu mẹ! Con có biết mấy ngày nay mẹ lo đến mức nào không? Con có nghĩ đến hay không, lỡ con thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ..."

Bà cằn nhằn rất nhiều, Thích An một câu cũng chưa kịp nói, chờ bà nói mãi nói mãi đến khi xong mới mở miệng: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

Mẹ Thích sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Còn nói với mẹ ruột con cảm cái gì ơn hả? Nào, uống ngụm canh gà trước đi, chờ xuất viện rồi mẹ sẽ tính sổ với con sau!"

Thích An cười cười, nhìn bà bận rộn mở hộp giữ ấm, dùng thìa múc canh gà nhẹ nhàng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng mình. Cô uống một ngụm, vị hơi nhạt.

Cô nói: "Thơm quá, cảm ơn mẹ."

Dừng một chút, cô hỏi: "Chuyện kia như thế nào rồi ạ? Chắc là mẹ biết chứ?"

Mẹ Thích không nói chuyện, đút cho cô thêm hai thìa canh gà mới nói: "Con nhìn xem bây giờ mình đã thành bộ dạng gì rồi còn quan tâm mấy thứ đó? Được rồi, đừng có bày cái vẻ mặt khẩn trương ấy, không có việc gì, Từ Thường kia đã hoàn toàn chết rồi."

Thích An gật gật đầu, uống từng ngụm canh gà, không được bao lâu thì bác sĩ đến. Cánh tay quấn băng vải của cô được mở ra từng vòng từng vòng thật cẩn thận, có lẽ là thấy Thích An lo lắng nên ông vừa tháo băng vừa nói: "Nói thật, tôi cũng lần đầu tiên thấy người có năng lực hồi phục mạnh mẽ như vậy đấy. Lúc mới được đưa đến đây hai cánh tay cô quả thực thảm không nỡ nhìn, mà bây giờ mới mấy ngày đã tốt hơn nửa rồi, hơn nữa còn đang lên da non, hẳn là sẽ không để lại vết sẹo quá kinh khủng đâu, không cần lo lắng."

Trong lúc nói chuyện, băng vải đã tháo ra hết. Thích An thấy máu loãng, cũng thấy được những vết bỏng khủng khiếp đó. Chỗ nghiêm trọng nhất mới bắt đầu khép miệng, còn lờ mờ nhìn được máu thịt đỏ rực bên trong, nhìn thấy ghê người. Nhưng cũng giống như bác sĩ đã nói, những nơi bị thương nhẹ đã bắt đầu lên da non rồi. Cô nhớ tới chuyện trước đây muốn lấy máu phải thường xuyên cắt tay, vết sẹo sau một khoảng thời gian cũng dần dần biến mất, có lẽ lần bỏng này cũng sẽ tốt hơn chứ? Hơn nữa vết thương nhìn rất kinh khủng nhưng cô lại không hề cảm thấy đau chút nào, đại khái cũng là điềm tốt nhỉ.

Đổi thuốc xong thì Triệu Nhất và Bạch Thự đến, mẹ Thích cũng vừa lúc phải về nhà lấy ít đồ dùng sinh hoạt cho Thích An, trong phòng chỉ còn 3 người tương đối dễ nói chuyện.

Triệu Nhất mở lời: "Sau khi cô hôn mê, Từ Thường bỗng nhiên bùng nổ, đám lệ quỷ được thả ra bị hắn hút ngược trở lại, trở nên vô cùng lợi hại, mười mấy người chúng tôi vây công hắn mà không thể thắng được, thậm chí còn có người trọng thương. Nhưng cũng còn tốt..."

Anh ta liếc nhìn Bạch Thự một cái: "Vị này đã lập công lớn."

"A," Thích An kinh ngạc: "Anh đã làm gì?"

Bạch Thự cười hắc hắc: "Cũng không có gì, chỉ là buổi tối trước khi mọi người xuất phát, tôi càng nghĩ càng thấy bất an nên hack vào tổng bộ gửi mệnh lệnh cho thành viên các tổ đặc biệt xung quanh đều tập kết ở đó, cho nên bọn họ đến chi viện rất nhanh... Cũng may là có lệ quỷ thật nếu không tôi chắc chắn sẽ bị tóm cổ bắt giam mấy năm!"

Thích An vừa cảm động vừa buồn cười, nói với bọn họ: "Chờ tôi xuất viện sẽ mời mọi người mỗi bữa hoành tráng. Lần này nếu mọi người mà không tới kịp thì tôi với Tùy Uyên phải chết ở đó rồi."

Cô vừa nói dứt lời thì thấy biểu cảm hai người kia hơi thay đổi, không khí cũng trở nên có chút kì quái.

Thích An ngây người, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện xảy ra với Tùy Uyên rồi?"

Đúng vậy, cô đã tỉnh lâu thế rồi, nếu Tùy Uyên nghe được chắc chắn sẽ xuất hiện, không thể nào lâu vậy rồi vẫn còn chưa thấy đâu. Cô nóng nảy rồi, vội vàng duỗi tay kéo sợi dây đỏ lôi viên Tỏa Hồn Thạch ra khỏi cổ áo bệnh nhân. Vì động tác mạnh nên vốn cánh tay ban nãy không thấy đau cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn nhè nhẹ, nhưng cô không quan tâm chuyện đó, vội vàng gọi tên Tùy Uyên. Gọi liên tục ba tiếng nhưng không thấy anh đáp lại chút nào cả.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lúc ấy rõ ràng cô thấy tận mắt Tùy Uyên trở về Tỏa Hồn Thạch rồi mới ngất xỉu! Chẳng lẽ vì anh quá suy yếu nên không thể ra khỏi đó nữa ư?

"Cô đừng kích động," Triệu Nhất nói: "Thật ra chúng tôi cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là mấy ngày nay khi tới thăm cô cũng chưa nhìn thấy anh ta lần nào, gọi tên cũng không thấy trả lời, cho nên..."

Anh dừng một chút, lại an ủi Thích An: "Bây giờ cô đừng quá lo lắng, có lẽ vì lúc ấy anh ta bị thương nghiêm trọng nên cũng cần một khoảng thời gian điều dưỡng giống như cô bây giờ vậy. Có khi mười ngày nửa tháng nữa là anh ta sẽ ra được rồi."

Bạch Thự gật đầu: "Chờ vết thương của cô tốt hơn còn phải đi theo chúng tôi thu thập năng lượng nữa, để anh ta nhanh chóng khôi phục. Tóm lại bây gờ cô cứ dưỡng thương cho tốt, sau đó mới có thể làm những việc khác được."

Thích An cảm thấy bọn họ nói rất đúng, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Chỉ là vừa nhớ đến khi ấy Tùy Uyên đã trong suốt đến mức sắp không thể nhìn thấy nữa là lòng cô lại đau như dao cắt, vô cùng khó chịu.

Hàn huyên thêm một lát sau đó hai người họ phải đi vì còn muốn thăm những thành viên tổ đặc biệt bị thương khác nữa. Trong phòng bệnh chỉ còn Thích An, cô nhẹ nhàng nắm lấy Tỏa Hồn Thạch, nhắm mắt lại, hồi tưởng từ đầu đến cuối mọi việc ngày hôm đó một lần nữa.

Đến bây giờ, mọi chuyện xung quanh Tỏa Hồn Thạch cũng đã rõ ràng. Cô đoán năm đó khi Thích Thiệu được giao viên Tỏa Hồn Thạch cũng giống như gia đình Từ Thường đề cập, biết hồn phách trong Tỏa Hồn Thạch có thể bị tiêu trừ. Chỉ là từ lúc bắt đầu Thích Thiệu đã che giấu việc này, chưa từng nói với con cháu đời sau. Hiện tại bí ẩn duy nhất chỉ còn là về thân phận vị thần y kia, nếu người thần bí gọi điện cho cô không phải bố cô, liệu có phải là vị thần y đó không?

Cô vừa nghĩ đến đây bỗng nghe thấy trong ngăn kéo tủ đầu giường âm thanh rung rung. Là di động của cô, Thích An nhanh chóng mở ngăn kéo tìm di động, liếc thấy trên màn hình là dòng chữ "Số điện thoại không xác định".

Cô lập tức bắt máy, vội vội vàng vàng hỏi: "Vì sao Tùy Uyên không xuất hiện nữa? Về sau anh ấy có thể ra nữa không? Từ giờ đến lúc anh ấy phải đi đầu thai chuyển thế còn bao lâu nữa? Rốt cuộc ông là ai vậy? Có phải là vị thần y năm đó hay không?"

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khàn khàn, vẫn khó nghe như lần đầu cô nghe thấy. Sau một lúc lâu ông ta mới nói: "Không nên gấp gáp như vậy, cũng không cần lo lắng. Những vấn đề này hãy để chính miệng Tùy tướng quân trả lời cho cô đi. Tôi gọi điện cho cô là bởi vì có người muốn nói chuyện với cô."

Thích An sửng sốt, sau đó cũng lập tức nghĩ được ông ta đang nói tới ai. Lúc này trong điện thoại cũng vang lên âm thanh vô cùng xa lạ đối với cô.

"A lô, Tiểu An à..."

Trái tim Thích An đập thình thịch, do dự một chút mới dè dặt lên tiếng: "Bố?"

"Phải, là bố."

Sau một câu nói ngắn ngủi, hai bên đều trầm mặc.

Bố Thích lên tiếng trước phá vỡ im lặng: "Xin lỗi, mấy năm nay đã khiến con chịu khổ rồi."

Thích An nhấp môi, cúi đầu nói: "Người khổ nhất là mẹ."

"Bố biết... Bố có lỗi với mẹ con." Ông thở dài, thanh âm trầm thấp: "Mấy năm trước lúc bố truy lùng Từ Thường thì trúng mai phục của hắn, lúc giao chiến có kẻ đánh lén, sau đó..."

Ông tạm dừng, sau đó lại cười lên: "Thôi, đừng nói chuyện này. Tóm lại đều do bố vô dụng, không thể bảo vệ được hai mẹ con, lại còn khiến con cũng suýt nữa xảy ra chuyện."

"Bố đừng nói vậy, chuyện này không thể trách bố được." Thích An nói xong, im lặng vài giây, hỏi: "Vậy bây giờ bố..."

"Đúng vậy, bố đã trở thành quỷ hồn rồi. Nhưng nói cho chính xác thì cũng xem như là nhân viên chính phủ vậy."

Đầu kia điện thoại lại vang lên một tiếng cười tự giễu: "Bố biết, con vẫn luôn trách bố không từ mà biệt. Nhưng thật ra sau khi bố chết vẫn ngày ngày dõi theo hai mẹ con, nhưng bố chỉ có thể nhìn mà không làm được gì cả. Xin lỗi con, lúc trước con gặp nguy hiểm mà một câu một lời bố cũng không nói với con được. Bố cũng rất hối hận, nếu sớm biết như vậy thì bố nên nói tất cả với con từ sớm mới đúng."

Thích An cũng đại khái hiểu thân phận hiện giờ của ông, gật gật đầu nói: "Con hiểu mà, không sao cả, đều đã qua rồi... Bố sẽ gọi điện cho mẹ chứ?"

Đầu kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng truyền đến một câu: "Bố có chút lo lắng, vì đây là cơ hội duy nhất bố có thể liên lạc với hai mẹ con. Nếu bố gọi cho mẹ, cũng chỉ gợi lên chuyện đau lòng thôi..."

"Con cảm thấy bố phải lập tức gọi cho mẹ." Thích An ngắt lời ông, trầm giọng: "Mẹ nhất định có lời muốn nói với bố, dù chỉ có thể nói một câu cũng được. Còn cả... Mẹ vẫn đang nuôi hi vọng chờ bố quay về, con hi vọng bố có thể nói thẳng, để mẹ có cơ hội đi tìm hạnh phúc mới."

"Bố biết rồi." Bố Thích thở dài một hơi: "Bố sẽ lập tức gọi cho mẹ con. Nhưng bố còn một câu cuối cùng muốn nói với con."

Thích An không nói gì, im lặng chờ đợi.

Bố Thích nói: "Chuyện Tỏa Hồn Thạch không thể trách Tùy Uyên được, anh ta là người không tồi, đặc biệt còn có thể liều mạng bảo vệ con. Cho nên Tiểu An à, con cũng phải hạnh phúc nhé."

Cái câu không đầu không đuôi này là ý gì? Cô đang định hỏi rõ thì nghe trong điện thoại vang lên mấy chữ "Hẹn gặp lại" rồi cúp máy. Thích An ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn viên Tỏa Hồn Thạch trong lòng bàn tay trái, trong lòng không khỏi nghĩ nếu Tùy Uyên là người thì... Không, cho dù anh vẫn là quỷ hồn cũng tốt, cô vẫn dám thử một lần. Nhưng anh còn phải đi đầu thai, cô cũng không thể nào chờ mười tám năm đến lúc anh lớn chứ...

Trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện hình ảnh một bác gái 40 tuổi và một tiểu thịt tươi chưa tròn 20 nắm tay tung tăng trên đường, bị người ta hỏi có phải là hai mẹ con không...

"..."

Không dám nghĩ nữa, chịu không nổi. Hơn nữa chưa chắc gì người ta đã chịu cô đúng không?

Nhưng mà... Lúc đó trong thạch thất anh liều mạng cứu cô, có thể nào vì trong lòng anh cũng có chút...

Thích An khụ hai tiếng, nâng tay lên che mắt.

Cô đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn gì vậy?

"Ngồi một mình mà đỏ mặt cái gì vậy?"

Đột nhiên một giọng nam trầm thuần hậu không thể quen thuộc hơn vang lên ngay trước mặt cô. Thân thể Thích An khựng một cái, lập tức buông tay che mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt tuấn lãng phóng đại, anh dựa gần đến mức cô có thể thấy chính mình trong mắt anh.

Thích An ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó hét lên kinh hãi, giật lùi lại một khoảng lớn hoảng sợ nói: "Anh anh anh sao tự nhiên lại xuất hiện?! Anh không biết sợ quá cũng có thể chết người hay sao? Từ từ... Không đúng, sao nhanh vậy anh đã khôi phục được thực thể rồi?"

Tùy Uyên đứng thẳng dậy rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh, tươi cười sáng lạn với cô: "Bởi vì tôi không đầu thai được."

Thích An vì mới nãy thấy anh không có việc gì, tâm tình vừa thả lỏng xuống lại bị thắt lại: "Anh nói sao cơ? Sao lại như vậy? Là do năng lượng của Tỏa Hồn Thạch không đủ sao? Chờ tôi xuất viện sẽ nhanh chóng cùng bọn Triệu Nhất..."

Tùy Uyên chọn mi: "Cứ muốn tôi đi nhanh nhanh vậy sao? Sợ tôi ăn nhiều nuôi không nổi? Vậy thì không ổn rồi, tôi đã lỡ nói với thần y phải chờ đến khi cô chết tôi mới đầu thai."

"Hả?" Thích An ngơ ngác: "Nhưng mà làm quỷ có gì tốt chứ?"

Tùy Uyên nghiêng người nhìn cô, chậm rãi nói: "Làm quỷ chẳng có gì tốt cả, nhưng anh không muốn cứ vậy mà đi đầu thai."

Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt anh dường như chứa đựng đầy ắp cả bầu trời sao xinh đẹp.

Thích An tự nhiên lại cảm thấy mặt mình nóng lên.

Sau đó lại nghe Tùy Uyên nói thêm một câu: "Trên đời còn nhiều món ngon như vậy anh chưa ăn hết đâu, sao có thể bỏ xuống mà đi đầu thai được chứ?"

"... Kiếp sau anh đầu thai làm heo đi!"

Thích An tức đến mức nghiến răng, xoay người quăng điện thoại lên tủ đầu giường, mặc kệ anh!

Sau đó bả vai cô bị người ta chọc chọc: "Này, đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ em không tỏ ý gì sao?"

Thích An nhớ tới khi ấy anh bị bao phủ trong ngọn lửa, sức lực đứng dậy cũng không có, bất đắc dĩ thở dài: "... Em còn đang nằm viện, anh có thèm ăn cũng phải chịu thôi, chờ em xuất viện sẽ cho anh ăn đủ."

"Haiz," Tùy Uyên cũng thở dài: "Em giả ngốc hay là ngốc thật vậy?"

Thích An nhìn anh, khóe miệng cong cong: "Tuy người sống là tốt nhất, nhưng em cũng không ghét bỏ quỷ lắm."

Tùy Uyên bật cười lên tiếng, hơi hơi cong lưng, nhẹ nhàng ôm lấy Thích An.

"Thần y nói, duyên phận của chúng ta sẽ tiếp tục đến kiếp sau."

Lúc này thì thân phận thật của thần y cũng đã rõ ràng. Tùy Uyên nói, thần y là một tia hồn phách của người cai quản địa ngục - Địa Tạng Vương Bồ Tát. Vị Bồ Tát nhân từ đã nói "Địa ngục không trống thề không thành Phật", Ngài tính được năm đó Hề quốc sẽ gặp nạn ôn dịch, vì không đành lòng nên tách ra một tia hồn phách đầu thai thành đại phu hành y tế thế, cứu vớt chúng sinh. Còn viên Tỏa Hồn Thạch quý giá kia thật ra cũng chỉ là một cục đá bình thường nhất dưới địa phủ thôi, nhưng đá thì dễ thấy, lại không có ai có đủ bản lĩnh mang nó đến nhân gian trừ Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Còn người thần bí gọi điện thoại cho Thích An thật ra là một vị đệ tử dưới trướng Địa Tạng Vương, ông ta phụng mệnh làm người hướng dẫn cho Thích An. Tuy là phụng mệnh làm việc nhưng đối với Địa Tạng Vương đây vẫn là hành vi can thiệp vào "Vận mệnh", cho nên dù rất nhiều chuyện biết nhưng không thể nói cho cô được.

Cũng may, kết quả cuối cùng vẫn tốt.

Sau khi Thích An xuất viện không bao lâu thì về trường lại, mà bây giờ đã không còn mấy chuyện nguy hiểm nữa nên cô thuê một phòng gần trường tiện cho Tùy Uyên ở.

Tùy Uyên thật sự là một tên ham ăn đủ tư cách, mỗi ngày anh đều lăn lộn học nấu ăn, Thích An về nhà là có thể ăn rất nhiều món khác nhau. Ngẫu nhiên cô cũng làm live stream, tuy bây giờ không cần làm nhiệm vụ Tỏa Hồn Thạch nữa nhưng chuyện thần quái trên đời này vẫn còn tồn tại, cô và Tùy Uyên sẽ chọn ngẫu nhiên một vụ ở gần đó để giải quyết, kiếm ít tiền thưởng.

Ngày cứ vậy trôi qua, tĩnh lặng mà tốt đẹp.

Trừ việc Tùy Uyên càng ngày càng giỏi ăn.

- ---------------------------------------------------------Hoàn--------------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.