Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 39: 39: Mày Nói Ai




Nghe thấy giọng của anh, Tang Truân liền buông tên côn đồ ra.

Anh liền chạy đến kéo cô về phía mình, trừng mắt nhìn đám người đang run sợ Tang Truân bên cạnh

" Bọn mày có ý đồ xấu, nhưng nhận lại cái kết thê thảm như thế này?"

" Con ch* này không phải người bình thường! "

Tang Truân liền lao đến muốn đá cho bọn họ một cái nhưng bị Bách Hứa Phong nắm lại

" Mày nói ai? Còn muốn chết "

" Tang Truân, đứng yên cho anh "

Bách Hứa Phong giữ tay cô lại kéo đi ra ngoài, bỏ mặc lại đám người đang run sợ bên trong.

Anh dắt tay cô đi rất nhẹ nhàng tránh động đến vết thương, hai người đi nhanh về nhà

Vào trong nhà, anh liền đi lấy hộp cứu thương đến cho cô.

Bây giờ Tang Truân mới cảm thấy bàn tay đau ê ẩm, có lẽ là dùng quá nhiều sức đấm cái tên kia.

Đúng là không giữ được bình tĩnh với những trường hợp như thế này mà

Bách Hứa Phong đem hộp cứu thương đến, quỳ xuống dưới băng bó vết thương lại cho cô.

Giọng còn cố gắng trêu ghẹo

" Bạn học Tang Tang à, mạnh bạo quá.

Rướm máu hết rồi đây này, sao mà bán bàn tay ngọc này được nữa đây?"

Tang Truân phì cười nhìn anh

" Lúc đấm hắn ta thì không đau, nhưng bây giờ thì không nhấc lên nổi nữa rồi "

Bách Hứa Phong cười khì khì, băng bó xong anh đem cất hộp cứu thương đi rồi quay lại ngồi bên cạnh Tang Truân.

" Bọn người đó có đánh em không?"

Tang Truân lắc đầu, nhìn anh say đắm.

Gương mặt lo lắng của anh hiện tại trông đẹp trai hơn ngày thường, cô thật sự muốn ngắm anh như thế này mãi mãi

" Sáng giờ chưa ăn gì đã phải đánh đấm, có lẽ em đói rồi.

Ăn mì nhé ?"

" Được "

" Em ngồi ở đây đi, anh vào nấu cho em ngay"

Nói rồi Bách Hứa Phong quay đầu đi vào nhà bếp, nhìn theo bóng dáng anh.

Bỗng nhiên trong đầu cô lại nhớ đến câu hỏi của Lục Nhuệ, thật sự anh xem cô là gì? Đối xử đặc biệt tốt với cô như vậy, liệu anh có thích cô không?

Vừa định đi vào bếp giúp Bách Hứa Phong vì cô biết anh không giỏi những việc nấu nướng như thế này thì nghe thấy chuông điện thoại anh vang lên

" Anh à, có điện thoại "

Giọng của Bách Hứa Phong nói ở trong nhà bếp vang ra bên ngoài

" Em nghe hộ anh với "

Tang Truân cảm thấy nghe hộ điện thoại thì cũng kì cục quá nhưng nhìn vào trong bếp thấy anh đang cắt thịt không thể nghe điện thoại nên cô đành nghe điện thoại

" Alo "

Nhấc máy lên, một giọng nam vang lên

" Bách Hứa Phong! Tên nhóc thối nhà cậu đã ở đâu mấy hôm nay mà tôi gọi không nghe máy hả? "

" Um, tôi không phải Bách Hứa Phong.

Anh tìm anh ấy sao? tôi có thể đưa điện thoại cho anh ấy "

Đầu dây bên kia bỗng yên ắng một hồi lâu rồi giọng nam bên kia mới khẽ khàng lên tiếng

" Cô là ai? "

" Tôi là "

Vừa nói đến đó, Tang Truân bỗng không biết phải trả lời như thế nào mới đúng.

" Học trò anh ấy "

" Phiền cô đưa điện thoại cho Bách Hứa Phong nhé?"

" Được "

Tang Truân liền chạy vào trong bếp, đưa chiếc điện thoại cho Bách Hứa Phong rồi kéo tay áo lên giúp anh cắt thịt để cho anh nghe điện thoại.

Bách Hứa Phong không muốn cô làm vì sợ cô sẽ bị thương thêm một lần nữa nhưng lại bị cô đẩy qua một bên

" Anh lo nghe điện thoại dùm em đi "

" Tang Tang à, chờ anh một chút nhé"

Bách Hứa Phong đi ra ngoài phòng khách, ngồi trên ghế sofa ung dung nghe điện thoại nhưng ánh mắt vẫn dính vào người cô không rời.

Bên trong điện thoại một tiếng quát vang lên

" Tên nhóc thối nhà cậu, Bách Hứa Phong!"

" Ây da, Diệp Tố Kỳ à.

Chỉ có vài hôm chặn cậu thôi mà đã nóng lên như vậy rồi, không tốt một chút nào"

Trong giọng nói của Bách Hứa Phong mang theo ý cười đùa giỡn, nhưng rồi lại bắt đầu điềm tĩnh trở lại

" Ngày mai ra sân bay đón tôi và Lâm Thư.

Tôi có chuyện muốn nói với cậu "

" Được rồi, tôi sẽ ra đón.

Cúp đây"

Nói rồi Bách Hứa Phong cúp ngang điện thoại, anh vứt điện thoại sang một bên rồi chạy vào trong bếp phụ cô một tay

" Em làm nhanh thật đấy, thịt cũng đã xào xong luôn rồi mà mì anh còn chưa nấu nữa "

Tang Truân cười cười ngại ngùng vì được anh khen rồi hai người cùng nhau nấu mì rồi xào mì và ngồi ăn cùng nhau.

Đến giữa trưa, Tang Truân cũng có chút buồn ngủ nên nằm trên ghế sofa đánh một giấc đến tận chiều tối mặc kệ Bách Hứa Phong kêu cô vào trong phòng ngủ vì bên ngoài rất lạnh

Đến lúc Tang Truân thức giấc thì đã chiều tối và anh đã đi đâu đó ra ngoài, đầu của cô bỗng nhiên nhứt lên.

Nhiệt độ cơ thể cũng cao lên một chút , cô cảm thấy hơi khó chịu nên liền đi tìm thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.