Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 33: 33: Món Lẩu




Tang Truân vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ, vừa cầm điện thoại lên để sạc pin thì cô nhận dược cuộc gọi video của Bách Hứa Phong gọi đến.

Không biết giờ này tại sao anh lại gọi nên cô nhấc máy ngay

" Anh gọi em làm gì giờ này đấy? Đòi áo khoác sao "

Nhìn vào màn hình điện thoại thấy Bách Hứa Phong đang ngồi chuẩn bị ăn lẩu, anh cầm điện thoại lên quay cho cô xen.

Trong khu hình còn có Trương Túc đang say hi với cô

" Bạn học Tang Tang, vẫn còn sớm.

Em có thấy đói bụng không?"

Nghe anh nói, Tang Truân cũng sờ sờ vào bụng mình.

Cảm giác có hơi đói vì lau chùi dọn dẹp từ trưa đến giờ này vẫn chưa bỏ thêm gì vào bụng

" Có chút đói, anh còn quay cho em xem nữa thì em sẽ chạy đến ăn mất"

" Em đến đây đi "

" Được ạ?"

Bách Hứa Phong gật đầu, Tang Truân liền chào tạm biệt rồi tắt máy.

Cô thay một cái áo len và quần jean, sẵn tiện lấy chiếc áo khoác đang treo trên vá đến trả cho anh

Tang Truân ra khỏi nhà đi đến nhà Bách Hứa Phong, lần trước gặp Trương Túc ở bên ngoài được anh chỉ nhà cô vẫn còn nhớ.

Đi một lúc thì đến, cô gõ cửa

Bách Hứa Phong ra mở cửa, dắt cô vào trong tránh để cô cảm thấy lạnh, tay anh nhận lấy chiếc áo khoác trên tay cô.

Vào bên trong, trước mặt cô là một bàn lẩu thơm ngát tỏa khí nóng, Trương Túc liền kéo cô ngồi xuống ở giữa

" Tang Truân, em cứ ăn thoải mái nha.

Nhờ em mà anh mới được ăn lẩu đấy "

" Sao lại nhờ em ạ?"

" Anh trai mua lẩu là để em ăn, anh chỉ là được hưởng chung thôi "

Tang Truân nhìn qua Bách Hứa Phong đang ngồi trước mặt, anh mua lẩu là để cô ăn ư?

" Túc Túc, em nên ăn đi.

Nói nữa là má em sẽ bị nhéo đấy "

Trương Túc " hức hức " vài tiếng tỏ ý đáng thương, Bách Hứa Phong gấp một miếng bò để vào chén cho cô.

" Em cảm ơn anh "

" Ăn đi, có sức làm bài tập "

Nghe đến bài tập, mặt Tang Truân cứng đơ.

Thì ra cho cô ăn lẩu cũng chỉ là để thêm năng lượng làm bài tập, sao người con trai này lại ác độc đến mức đó chứ

" Thầy giáo Bách à, đang ăn.

Thầy có thể ngưng nói đến học hành được không? "

Trương Túc và Bách Hứa Phong phì cười

" Thôi được, nếu em có thể mũm mĩm một chút.

Bài tập sẽ không còn "

Bách Hứa Phong nói như vậy thì đánh đố cô quá, bao tử của Tang Truân căn bản không tiếp nhận thức ăn quá nhiều.

Cơ thể một năm không thể tăng lên được vài trăm gram nữa là

Trương Túc gấp một miếng nấm vào chén cho cô, cả ba vui vẻ ngồi ăn với nha và xem tivi.

Tang Truân cảm thấy ngôi nhà ngày dường như lúc nào cũng có tiếng cười, không một phút giây nào buồn bã không giống với nhà của cô chỉ thi thoảng mới có vài tiếng cười

Đến lúc cả ba ăn uống và dọn dẹp xong thì cũng đã mười giờ tối, Trương Túc thấy đã muộn không nên để cô đi về sẽ rất nguy hiểm.

Bách Hứa Phong cũng cảm thấy không yên tâm khi để cô về một mình

" Bạn học Tang Tang, trời đã tối rồi.

Em con gái không nên về muộn như thế sẽ rất nguy hiểm, em có thể ngủ lại một đêm "

Tang Truân cảm thấy hợp lý, cộng thêm sự nài nĩ của Trương Túc.

Cô cuối cùng cũng đồng ý ở lại, dù gì Trương Túc và Bách Hứa Phong rất đàng hoàng chắc chắn không có ý bậy bạ

" Vậy em ngủ ở đâu đây "

Trương Túc chỉ chỉ vào phòng Bách Hứa Phong

" Anh trai sẽ ngủ với anh, em sang phòng anh ấy ngủ tạm nhé "

Mặt Tang Truân từ từ đỏ ửng lên, Trương Túc đứng đằng sau Bách Hứa Phong khẽ cười thầm.

Anh cũng đệm thêm vào chọc ghẹo

" Em ngủ ở phòng anh hôm nay đi, chắc có thể buổi đêm mộng du qua tìm em "

Tang Truân dẹp bỏ suy nghĩ rằng hai người trước mặt cô rất đàng hoàng, có lẽ cô trở về nhà sẽ tốt hơn là ngủ ở nhà hai người thầy biến thái này

" Em nghĩ em nên về nhà, ở với các anh nguy hiểm quá "

Bách Hứa Phong liền chạy đến giữ Tang Truân lại

" Đùa chút thôi, em ngủ ở phòng anh đi.

Yên tâm! "

Tang Truân có vẻ không mấy tin tưởng những vẫn miễn cưỡng đi vào phòng nằm ngủ.

Nằm trên chiếc giường trong phòng anh, Tang Truân ngửi được khắp căn phòng đâu đâu cũng là mùi của anh.

Nhìn xung quanh phòng một cái thì ánh mắt cô va phải một bức tranh để trên bàn

Người trong hình không ai khác chính là Tang Truân, nhìn kĩ thì hình như đây là lúc cô đang ngắm bông hoa ở công viên đêm Mạc Thành, anh chụp lén cô từ bao giờ thế này?.

Bên dưới còn có dòng chữ " Bạn học Tang Tang "

Tang Truân ngắm nhìn bức một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp lại làm kỉ niệm, điện thoại cô sắp hết pin.

Cô lấy dây sạc mang theo trong túi ra cắm vào ổ điện bên trên đầu giường sạc điện thoại rồi nằm lên giường nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.