Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 31: 31: Em Ngốc Nghếch Thế Cơ Mà




" Em làm cái gì ném khăn vào mặt anh thế hả thằng nhóc thối này "

Lý Tư Trác liền lao đến nhéo mặt Lý Tư Thành tới tấp, Lý Tư Thành không chịu thua mà cũng nhéo anh mình.

Hai người cứ ôm nhau mà nhéo khiến cho Tang Truân cười đến mức cả người đều run lên bần bật

Dù là anh trai nhưng Lý Tư Trác vẫn còn rất trẻ con còn Lý Tư Thành thì ngược lại.

Từ lúc còn nhỏ thì mỗi lần Tư Trác bị bắt nạt thì Tư Thành sẽ liền ra bảo vệ

Tang Truân xuống ghế, đi đến bên cạnh cố gỡ Lý Tư Thành và Lý Tư Trác ra khỏi nhau, dùng sức lắm mới kéo hay người con trai cao lớn này ra khỏi nhau được

" Nào, dọn dẹp.

Không đánh nhau nữa "

Nghe vậy, hai người mới chịu đứng lên lấy khăn và chổi để quét dọn nhưng vẫn không quên lườm nhau một cái.

Tang Truân cảm thấy sao bao nhiêu năm hai người mà vẫn dễ thương như vậy

Cả ba cùng nhau dọn dẹp đến tối muộn mới xong, tất cả mọi thứ trong tiệm đã hoàn hảo hết.

Chỉ còn chờ đến ngày khai trương

Thấy trời đã tối, Tang Truân tạm biệt hai người bạn rồi ra về.

Đi trên đường, cô thấy lạnh nên cố gắng đi thật nhanh về nhà.

Đang đi trên đương không để ý mà va phải vào một người trên đường, loạn choạng sắp ngã thì được người đó kéo vào người

Ngước lên thì mới thấy người mà bản thân đụng trúng chính là Bách Hứa Phong.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay kéo cô cũng lạnh như băng

" Em đi đường mà mắt để ở nhà sao?"

Cô bình tĩnh lại rồi đẩy Bách Hứa Phong ra nhìn vào mắt anh rồi cố biện minh nói

" Ơ anh, em thấy lạnh nên đi nhanh về nhà thôi.

Xin lỗi anh nhé "

Bách Hứa Phong nhìn thấy cô mặc áo thun mà không mặc thêm áo khoác ngoài nên cởi áo khoác của mình chùm lên cơ thể đang hơi run lên vì lạnh của cô

" Không chịu mặc thêm áo khoác, em tính làm tảng băng sao "

" Anh Hứa Phong, em không cần mặc thêm áo đâu "

Tháo áo xuống trả lại cho Bách Hứa Phong nhưng anh không nhận mà lại chùm lên người cô kéo cô đi về.

Không làn gì được, Tang Truân liền ngoan ngoãn đi theo

Đi trên đường Bách Hứa Phong chỉ thi thoảng nhìn cô chứ không nói gì.

Bây giờ chỉ mới là tầm bảy tám giờ tối mà trông anh đã vô cùng mệt mỏi, để xóa tan bầu không khí yên ắng này Tang Truân khẽ lên tiếng hỏi thăm

" Giờ vẫn còn sớm, sao trông anh mệt mỏi thế kia.

Quán đông lắm ạ?"

" Khi em về thì thật sự rất đông, có lẽ là vì tiểu thư họ Tang thường lui tới nên mọi người cũng đến thử "

Tang Truân bỗng nhiên trong lòng thấy hơi khó chịu, cô không nghĩ là mọi người lại quan tâm cô nhiều đến thế.

Nếu cô không ở đó, quán có lẽ không đông đến mức khiến anh mệt mỏi đến mức này

" Anh Hứa Phong, em nghĩ là anh nên nghĩ ngơi một ngày "

Bách Hứa Phong khẽ cười lấy tay xoa đầu cô

" Được, hôm nào anh nghĩ sẽ dắt em đi chơi xem như đền bù nhé?"

" Không không, ý em là anh nên dành thời gian để nghỉ ngơi chứ không phải dành thời gian cho em "

Nghe cô nói, Bách Hứa Phong liền quay mặt ra phía trước mà không nhìn cô nữa nhưng Tang Truân vẫn thấy mép môi anh khẽ nhếch lên hơi hé lộ hàm răng bên trong

" Thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng có em mà "

Mặt Tang Truân bỗng đỏ ửng lên, cô không dám nói gì nữa.

Chợt trong đầu cô hé lên suy nghĩ hay là cho anh nghỉ dạy cô vài tuần để anh có thể không cần lo chạy đến dạy cô mà phải ngủ gật nữa

" Anh, vài tuần nữa anh không cần đến dạy thêm cho em.

Anh chỉ cần đi làm rồi về nhà thôi ạ?".

" Vậy thì em có hiểu bài không, đầu óc em ngốc nghếch thế cơ mà?"

" Hiểu nhưng em không có ngốc! "

Tang Truân giận đến đỏ mặt, tay không biết lấy can đảm ở đâu nhéo vào eo của anh một lần nữa.

Bách Hứa Phong không cảm thấy đau đớn nữa, anh bận chìm đắm vào sự quan tâm của cô mất rồi

Không ngờ chỉ là một việc anh đi làm mệt mỏi ra thôi mà cũng khiến cô lo lắng đến mức này, lúc tức giận vì bị gọi là ngốc cũng đáng yêu nữa.

Thật là muốn lao tới cắn nhéo cô mà

Hai người cứ đùa cợt như vậy một lúc thì cũng đến nhà Tang Truân, cô tạm biệt anh rồi đi vào nhà mà quên cả trả lại áo khoác cho Bách Hứa Phong.

Đến lúc lên đến phòng mới chợt nhớ ra chưa trả áo cho anh

Lập tức chạy ngay ra khỏi nhà thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa, Tang Truân vô cùng thắc mắc vì vừa tạm biệt anh lên phòng chưa được bao lâu mà anh đã mất tích có thật anh là người không vậy?

Tang Truân nhìn xuống chiếc áo trên tay mình thở dài một tiếng

" Thôi, tìm cách trả lại cho anh sau vậy "

Nói rồi cô quay trở lại vào nhà rồi đi lên phòng, Tang Truân treo chiếc áo của anh trên vá treo trong phòng rồi thay đồ ngủ ở nhà cho thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.