Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 21: 21: Chào Quý Khách




Đi đến trung tâm Mạc Thành, theo chỉ dẫn của điện thoại Tang Truân tìm thấy quán nước mới mở.

Bước vào trong, hiện tại là giữa trưa nên quán khá vắng và hình như cô là vị khách đầu tiên

" Chào quý khách "

Nhìn thấy người nhân viên phục vụ, Tang Truân bất ngờ vì người phục vụ ở trước mắt chính là thầy giáo cô cơ mà, chính là Bách Hứa Phong.

Cả hai đều ngạc nhiên, nhưng rồi Bách Hứa Phong lại phì cười rồi kéo ghế ra cho cô ngồi, Tang Truân thắc mắc

" Cho em một ly nước ép cam mà cho em hỏi, sao anh lại đến đây làm ạ?"

Bách Hứa Phong đi vào trong quầy vừa làm nước ép vừa nói chuyện với cô

" Là do anh quá rảnh, đã nói với em rồi cơ mà "

Đúng là Bách Hứa Phong đã từng nói với cô về chuyện này rồi chắc là tại Tang Truân không trú tâm lắm nên đã quên mất.

Bách Hứa Phong đem nước ép ra cho cô rồi ngồi xuống nói chuyện vì quán hiện tại khá vắng khách nên ngồi không anh cảm thấy rất chán nản

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì điện thoại của Tang Truân có cuộc gọi tới.

Cô bắt máy lên thì đã nghe thấy giọng của Dương Viễn

" Chị nhanh đi, bố mẹ đi công việc rồi.

Em sắp chết đói! "

Tang Truân cảm thấy vô cùng phiền phức, cô cảm thấy Dương Viễn là muốn cô về không được đi chơi chứ không phải đói gì vì lúc nào đi đâu thì dì An Diêu luôn chuẩn bị thức ăn vô cùng chu đáo chắc chắn không để bất cứ ai phải đói

" Biết rồi "

Tang Truân phải về thôi, nếu không Dương Viễn sẽ lại nói với bố cô rằng Tang Truân ghét cô ta nên mới muốn cô ta chết đói.

Cô đứng lên thanh toán cho Bách Hứa Phong rồi chào tạm biệt anh đi về, mặc dù anh nói rằng muốn mời cô một ly nước nhưng Tang Truân biết anh vừa đi làm thêm không có nhiều tiền như vậy nên luôn cố duối dư tiền vào tay anh rồi chạy ra ngoài

Tang Truân đi về nhà, vào trong nhà thì đã thấy Dương Viễn đang ngồi trên ghế sofa ăn hamburger.

Cô cất giày vào trong tủ rồi mang dép lê vào đi đến đứng trước mặt Dương Viễn, bảo không có gì ăn nên đói vậy mà giờ ăn hamburger nếu không tại Dương Viễn thì Tang Truân đã ở với Bách Hứa Phong thêm một lúc

" Em nói xem, chết đói đây sao? Chị tưởng chết đói là phải tắt thở, nằm trên sàn và nhắm mắt chứ "

Dương Viễn vừa nhai miếng bánh vừa tức giận

" Chị đây là đang muốn nói em chết?"

" Đó là em suy nghĩ thôi, nếu làm được cũng tốt "

Tang Truân đi lên phòng, cô vẫn cảm nhận được vẻ mặt đang tức đến đỏ mặt của Dương Viễn đằng sau.

Cô vẫn như ngày thường, nằm trên giường và đọc sách

Đến tối thì bố Tang Truân và An Diêu trở về, hai người vào trong phòng thay một bộ đồ thật lịch sự và sang trọng rồi đứng ở phòng khách.

Tang Lâm lấy điện thoại và nhắn tin với Tang Truân

- Xuống nhà nào con gái

Tang Truân đang thay đồ nhận được tin nhắn của bố mình thì vô cùng bất ngờ.

Tang Truân nghĩ rằng sẽ ăn tối cùng nhau ở nhà vậy mà lại ra ngoài ăn, cô thay đồ thật nhanh rồi vơ vội chiếc áo khoác lên người và mang theo túi xách bước xuống phòng khách

Đi đến bên chỗ Tang Lâm và An Diêu, hôm nay cô lựa chọn một chiếc áo ôm sát eo và quần dài.

Cô hôm nay không mang giày mà lựa chọn giày cao gót nhìn rất sang trọng, đêm nay cùng cô ra ngoài ăn tối.

Tang Lâm muốn có không gian riêng nên đã không dắt Dương Viễn theo, Tang Truân thắc mắc nhìn hai người

" Con tưởng sẽ ăn ở nhà?"

Dì An Diêu đến xoa đầu cô một cái rồi nắm tay Tang Truân dắt cô ra xe.

" Không Tang Truân ạ, hôm nay bố và dì bận quá nên đã không kịp chuẩn bị bữa tối.

Rất xin lỗi con "

Tang Truân nghe vậy thì cũng thông cảm cho hai người, cô ngồi vào trong xe lấy điện thoại từ trong túi ra xem gì đó.

Xe chạy một lúc thì cũng đến nhà hàng mà bố cô đã đặt trước, cả ba bước vào.

Vì Tang Lâm biết rằng Tang Truân thích ngắm cảnh nên ông đã đặt một bàn ăn ngay bên cửa sổ

Cả ba đặt món, từ từ các món ăn được đem ra.

Ba người bắt đầu ăn uống và nói chuyện, vì rất hiếm khi được ăn cùng Tang Truân nên bố cô và dì An Diêu hỏi hang cô rất nhiều.

Cô cảm thấy được rằng họ rất quan tâm chuyện học hành và tình cảm của cô ,Tang Truân cảm thấy hơi khó chịu vì bị hỏi quá nhiều nhưng hiện tại ngoài học hành ra thì từ đó giờ chuyện yêu đương Tang Truân chưa hề nghĩ tới

Mọi người ăn xong thì bắt đầu ra thanh toán, trong lúc chờ bố cô thanh toán thì Tang Truân đang xem điện thoại nhận được tin nhắn của Lục Nhuệ

- Tang Tang, đêm nay sang nhà tớ chơi nhé

Tang Truân gửi một icon ok rồi ngước mặt lên nhìn dì An Diêu, tay kéo kéo nhẹ tay áo của bà

" Um, dì An Diêu.

Dì và bố cứ về trước đi, cháu sang nhà bạn chơi một lúc "

" Con sang nhà bạn, đi đường nhớ cẩn thận nhé "

Tang Truân gật đầu rồi đi ra ngoài trước, thật trùng hợp vì nhà của Lục Nhuệ cũng gần nhà hàng cô ăn nên Tang Truân quyết định đi bộ hưởng gió.

Đi trên đường, gió thổi ngang mặt cô rất mát, Tang Truân cảm thấy vô cùng thoải mái


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.