Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 39: Chương 39




Cô ở trong Bạc gia cũng được vài ngày ngoại trừ được hắn đối xử quá tốt, được coi như nàng công chúa ở trong lâu đài xinh đẹp này thì không có gì để chê trách cả.

Nhưng cho dù có suy nghĩ thế nào cô cũng không thể hiểu tại sao hắn lại không cho cô bước chân ra khỏi cổng Bạc gia đến nửa bước, tại sao Trình Du lại không liên lạc với cô.

Chẳng lẽ những người ở trang trại khi thấy cô tìm thấy người thân liền muốn phủi sạch quan hệ với cô ư.

Nghĩ thế nào cũng không ra, Bảo Ngọc đừng thẫn thờ ngoài ban công một mình, nhìn xuống bên dưới với ánh đèn màu vàng lấp lánh rồi người qua kẻ lại đông đúc nhưng Bảo Ngọc vẫn thấy vô cùng ảo não và phiền muộn

"Trưa hôm nay mình đã ngủ bốn tiếng lận, bây giờ có cách nào cũng không thể ngủ lại được"

Bảo Ngọc thầm nghĩ liền bạo gan mở cửa phòng bước ra ngoài, cô đang ở trên lầu ba cùng lầu với hắn.

Nhưng hành hang lầu ba vô cùng tối, chỉ có chút ánh đèn lờ mờ, cô bước ra thành lan can nhìn xuống bên dưới lại như hoàn toàn ở một nơi tách biệt khác.

Người làm vẫn đi lại làm việc miệt mài, đèn điện vẫn sáng choang khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Cô muốn bước xuống bên dưới nhà nhưng lại nhìn thấy phía cuối hành lang căn phòng của hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt, nghĩ hắn chưa ngủ liền bạo gan bước tới gần

"Diêu Minh, cậu nghĩ xem nên xử tên Trình Du như nào đây, người của tôi cũng không muốn chuốc thêm phiền phức khi giữ lại đám người đó đâu.

Chi bằng tặng cho bọn họ mỗi người một viên đạn tiễn bọn chúng về tây phương cực lạc như vậy không phải là ổn thỏa hơn sao"

"Chúng ta còn chưa giải quyết xong việc của Lưu Bảo Ngọc, bọn chúng chưa thể chết như vậy được"

Tim khó hiểu "Ý cậu là muốn tìm bác sĩ giúp Bảo Ngọc nhớ lại tất cả sao"

"Cậu có ý gì"

"Muốn Bảo Ngọc nhớ lại rất đơn giản nhưng cứ duy trì cục diện như vậy không phải tốt hơn sao.

Thay vì để cô ấy hồi âm lại về quá khứ trước đây sao cậu không thử cách tẩy não để Bảo Ngọc sống cuộc sống ở hiện tại, dựa dẫm vào cậu ngoan ngoãn bên cậu.

Những kẻ khác muốn xen vào giết bằng sạch, như vậy không phải tốt hơn sao"

Hắn ngồi xuống ghế lớn, bắt chéo chân nhận ra ý đồ tàn độc trong câu nói của Tim, điều này không phải hắn chưa từng nghĩ tới nhưng thử nghĩ nếu không thành công thì hậu quả sẽ thế nào.

Hắn chưa muốn lôi chuyện này ra làm phép thử

Tim tiếp lời "Nếu như vậy thì giết luôn Hứa Tình và Đình Đình cho rảnh nợ, chúng ta đối phó với bọn Tiết gia và Hứa gia không cần thiết phải dùng đến hai của nợ đó đâu"

"Trước mắt hãy cứ giết tên Trình Du và tất cả những kẻ liên quan đến Bảo Ngọc ở biên cương trước đi"

"Ok ok" Tim hào hứng

*choang*

Tiếng rơi vỡ đồ bên ngoài khiến hắn và Tim cảnh giác quay người.

Nghe tiếng động lạ và lén lút hệ thống tầng ba tự động thông báo rất nhanh một đám người liền tiến đến vị trí vây xung quanh Bảo Ngọc

Cô vừa bất ngờ lại vừa sợ hãi, chứng kiến hai con người bên trong mà không khỏi bủn rủn tay chân, cả người như mềm nhũn không thể đứng vững.

Mới ngày trước Tim hệt như một người đàn ông chững chạc ấm áp đối xử với cô rất dịu dàng, Bạc Diêu Minh lại đặc biệt quan tâm và yêu chiều cô, vốn còn tưởng bọn họ đều là người tốt là người thân của mình nhưng hôm nay thấy bộ dáng hệt như ma quỷ dọa người nhất thời không dám tin

Hắn và Tim bước ra lại nhìn thấy Bảo Ngọc sợ hãi đứng không vững nhìn một lượt liền ra hiệu đuổi hết mấy người xuống

"Lui xuống hết đi, tiểu thư chỉ là khó ngủ muốn đùa giỡn một chút thôi.

Không có gì hết"

"Dạ, dạ"

Giây phút này cô cũng chỉ muốn đi theo cùng bọn họ, chỉ muốn trốn tránh hắn ngay lúc này và quay trở về biên cương ngay lập tức.

Cô sợ, cô thực sự đã rất sợ rồi

"Bảo Ngọc"

Hắn tiến đến gần cô liền lùi lại một bước, nhìn đống mảnh sành của lọ hoa đang ngày càng gần hắn bước nhanh chộp lấy tay của cô kéo lại

"Aaaa….

Buông ra, buông tôi ra chú buông tôi ra.

Huhu… hức, chú làm cái gì tôi vậy hả".

Truyện Teen Hay

"Bảo Ngọc nghe chúng tôi nói"

"Không, tôi không nghe các người nói, tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn và nghe thấy thôi"

"Tim, cậu ra ngoài đi để đó cho tôi"

Tim nhìn hắn rồi nhìn cô bất lực đi ra ngoài.

Dù sao chuyện của bọn họ cậu cũng không có ý định xen vào

Hắn tiến một bước cô lại lùi một bước, phải nói với người đàn ông trước mặt Bảo Ngọc chỉ có sợ hãi cùng chán ghét vô cùng

"Chú… rốt cuộc thì chú nhốt chồng tôi ở đâu hả.

Hóa ra tất cả đều là do chú tự biên tự diễn, chú dám lừa tôi.

Mục đích của chú là gì chứ hả"

"Bảo Ngọc, nghe tôi nói đi được không"

Cô lắc đầu quyết tuyệt, nhớ đến những lời bọn họ nói lại cảm thấy ghê rợn liền vùng vẫy

"Tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn quay trở lại biên cương"

Câu nói này thành công chọc giận cho hắn phát điên liền thẳng thừng từ chối "Không, tôi tuyệt đối không bao giờ cho phép.

Có sống có chết em nhất định phải ở lại đây, ở lại bên cạnh tôi.

Tôi mới chính là chồng của em, không phải đám người đó, bọn họ dám động vào em bọn họ đáng chết"

Không kiềm chế được bản thân, hắn lại nói ra những lời gây tổn thương cô.

Lưu Bảo Ngọc đã hoàn toàn không còn một chút niềm tin nào với hắn, trong mắt chỉ toàn là khinh ghét và hận ý ngập tràn liền túm lấy cổ áo hắn hai hốc mắt đã ậc nước

"Anh đã làm gì bọn họ hả, anh dám động vào bọn họ tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.