Từ sau khi ý thức được phục hồi thái độ của cô đối với hắn lại hoàn toàn thay đổi và khác lạ, ngoan ngoãn hơn, nghe lời hơn và đặc biệt rất biết làm nũng lấy lòng hắn
"Thiệt tình, cái tên điên Bạc Diêu Minh này, lề mà lề mề trễ mất hai mươi giây rồi đây nài"
Tim đứng dưới sảnh vừa nhìn đồng hồ vừa càu nhà càu nhàu một mình
"Chú Tim"
Bảo Ngọc bất ngờ đi ra khiến Tim có chút bất ngờ với thái độ thân mật này liền có chút không quen
"À… ờm, Bảo Ngọc hả"
"Chú Tim, chú tính cùng với anh Diêu Minh đi đâu vậy"
Tim "..."
Nhiều lúc Tim cũng phải bất ngờ với cách xưng hô này của cô, rõ ràng anh nhỏ hơn hắn những một tuổi mười tháng vậy mà cô lại ngang nhiên gọi hắn một tiếng anh gọi mình bằng tiếng chú. Ôi trời, lễ nghĩa ở đâu cơ chứ
"À… không có gì hết. Trẻ con không nên xía vào chuyện của người lớn, tốt nhất cháu cứ ăn lo ngủ kĩ đi, ha"
Cô bĩu môi, ánh mắt đảo quanh một hồi rất tự nhiên nói "Có phải chú đang chờ Diêu Minh đến nơi nào đó rồi xử hết đám người nhà họ Trình, cha mẹ cháu, rồi còn Đình Đình và cả kẻ đã suýt nữa hại chết cháu năm xưa Hứa Tình không. Sau đó thì liền thâu tóm nhà Tiết - Hứa để tránh hậu họa có phải như vậy không"
"Cháu…" Tim cau mày khi cô lại biết được sự thật còn nói với vẻ mặt rất hào hứng và tự nhiên, từ khi nào cô lại thay đổi nhanh như vậy. Chẳng lẽ do hận thù với gia đình và những kẻ đã hại mình tới độ như vậy sao
"Nhưng mà, nói gì thì nói cháu cũng không muốn họ phải chết như vậy đâu"
"Hả.."
"Tim, Bảo Ngọc hai người nói chuyện gì vậy"
Hắn đứng từ đằng sau từ lúc nào cau mày nhìn chằm chằm cô, Bảo Ngọc tự nhiên đi ra khoác lấy tay hắn
"Có nói gì đâu, em chỉ xin Tim tha cho người nhà họ Trình ba mẹ em, Đình Đình và cô tiểu thư họ Tiết kia thôi"
Hắn bất ngờ khi biết cô lại biết được chuyện này liền quay sang nhìn Tim với ánh mắt cảnh cáo nhưng anh liền ngơ ngác và tỏ ra vô tội "Tôi không biết gì hết"
"Bảo Ngọc"
"Ây da, tối hôm qua em đã biết hết rồi. Bạc Diêu Minh anh tha cho họ được không"
Không cần biết tại sao cô lại biết, nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không bao giờ tha thứ sẽ không bao giờ để bản thân hay Tiết gia có tai họa gì xảy ra hết
"Không được"
"Hừm, hôm qua là ai đã nói với em chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ không từ chối em bất cứ thứ gì cơ mà"
Hắn lại nhíu mày tỏ rõ sự không vui "Chẳng lẽ biểu hiện của em hôm qua và bây giờ chỉ vì muốn tha cho họ hay sao"
"Không phải mà, em thật sự thật sự rất hận họ. Sau khi nhớ lại em đã rất sốc nhưng dù sao bọn họ cũng không đáng phải chết, Diêu Minh tha cho họ đi có được không"
Nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của cô hắn có chút không nỡ làm cô thất vọng đành dịu giọng thỏa hiệp "Được rồi, anh sẽ không giết bọn họ"
"Nhưng mà, em có thỉnh cầu này có được không"
"..."
"Em muốn gặp lại những người đó lần cuối cùng, có được không hả"
"Em đúng là được đằng chân lân lên đằng đầu mà"
Cô lay lay tay hắn còn chu chu môi "Đồng ý đi, đồng ý đi mà"
Hắn hết cách đành thỏa hiệp "Để xem biểu hiện tối nay của em thế nào"
Nhắc đến tối Bảo Ngọc liền không nhịn được hai má ửng hồng
"Xấu xa"
Nhìn bóng dáng cô chạy vào trong nhà còn cười tủm tỉm điệu bộ ngại ngùng lại vô cùng dễ thương
"Đáng yêu thật"
Dưới con mắt nhạy bén của Tim rất nhanh liền thấy có điều gì đó rất khác thường, rõ ràng ở cô gái tên Bảo Ngọc này vẫn còn khúc mắc khiến cậu không thể giải thích nổi
..
Trên xe nhìn gương mặt trầm tư và suy nghĩ sâu xa của Tim hắn có chút bất ngờ liền hỏi
"Có chuyện gì sao, sao cậu lại căng thẳng vậy"
"À..ờm, Diêu Minh tôi nói thật cậu nha, cậu không thấy Lưu Bảo Ngọc có gì đó rất lạ sao hả"
Hắn cau mày "Lạ"
"Đúng thế, tại sao hôm trước còn đánh mắt chửi bới cậu hôm sau lại như biến thành con người khác ngoan ngoãn nhu nhược như vậy chứ. Cậu không thấy nghi sao"
Có thể hắn rất tài giỏi trong giới kinh doanh, rất tinh anh và nhạy bén trong công việc nhưng trong tình yêu lại rất khờ dại và ngốc nghếch, hắn tin tưởng cô một cách tuyệt đối, bao dung cô một cách mù quáng
"Nghi gì chứ Tim, tôi biết ý cậu đang muốn nói đến là gì. Nhưng Bảo Ngọc của tôi không thể là người như vậy, nói đúng hơn là không bao giờ dám nói dối tôi bất cứ chuyện gì hết"
Tim lại càng chắc chắn và khẳng định Bảo Ngọc có vấn đề
"Thôi được rồi, chắc là do tôi suy nghĩ nhiều quá. Mà tôi lấy những tập hồ sơ mật từ chỗ cậu có được không Diêu Minh"
"Lấy làm gì"
"À chỉ là tôi muốn đối chiếu và chắc chắn lại thôi mà. Vậy thì ngày mốt sau khi giải quyết xong mọi chuyện tôi sẽ đến lấy nha"
Hắn gật đầu vì Tim đang cùng phe với hắn, cùng trên một chiến tuyến và một con thuyền. Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đâm sau lưng hay giở trò vì như thế hậu quả cậu ta phải gánh có khi còn nặng nề hơn là cái chết và sự tra tấn
Tay lái của Tim nắm lấy vô lăng bất giác siết chặt hơn, linh cảm không lành từ dự đoán của mình chưa bao giờ sai. Lưu Bảo Ngọc là đang cố tình hoặc giả vờ để làm một điều gì đó qua mắt hắn, Tim tuyệt đối sẽ đi trước cô một bước để xem rốt cuộc thì cô muốn giở trò gì
....
Tác phẩm sẽ chính thức hoàn và chương 52
Thân ái