"Hàng ở biên giới kia sao rồi"
"Tiến triển rất thuận lợi"
"Rất tốt"
Như nhớ ra điều gì đó Tim liền nói thêm
"Còn nữa, nếu hàng lần này trót lọt qua biên giới, thì chúng ta có nên xử lý bọn người kia hết một lượt luôn không. Dù sao chúng cũng không còn giá trị lợi dụng với chúng ta để qua mặt bọn cớm nữa rồi"
Hắn ngồi ở ghế lớn, điếu xì gà kẹp ở giữa tay bốc khói nghi ngút, nhìn người đàn ông này hệt như vương tử bước ra từ địa ngục với vẻ độc dữ hệt như quỷ sa tan
"Vậy thì giết đi, đồ gì không còn giá trị lợi dụng nữa thì phải bỏ thôi"
"Vậy còn Bạc phu nhân và đại nhân thì sao"
"Ngoại trừ Lưu Bảo Ngọc thì tất cả bọn chúng đều không là gì trong mắt tôi hết. Giết hết đi"
Lời nói vô cùng lạnh lùng và lãnh đạm phát ra miệng của hắn, chữ giết nói ra nhẹ nhàng như thể giết một con kiến khiến ai cũng kinh hãi. Nhưng Tim lại mặt không biến sắc, với những kẻ hám danh cầu lợi sẵn sàng mang lợi ích và danh tiếng đặt lên trên cả người thân thì cậu cũng không bao giờ có chuyện thương xót hay đồng cảm
"Được, sau khi kết thúc chuyến hàng lần này tôi sẽ xử lý tất cả mọi chuyện trở về theo đúng quỹ đạo trước đây của nó"
Bên ngoài cửa thư phòng, cánh cửa không được đóng lại kia vẫn còn he hé với mái tóc đen dài và mượt của cô vẫn còn thấp thỏm đằng sau. Bảo Ngọc cả người đã run lẩy bẩy một cách kịch liệt, tay chân đã đứng không vững, không dám tin những gì bản thân vừa nghe thấy. Hắn giết người một cách ghê rợn, ngay cả cha mẹ của mình cũng không thèm xem vào mắt
Cô thẫn thờ sợ hãi bước về phòng, nhìn chai rượu được chưng bày trên kệ không chần chừ và do dự đưa lên uống một hơi
"Buông ra coi, buông tôi ra. Ai cho các cô động vào người tôi chứ hả"
"Tiểu thư à, sao cô lại uống rượu như vậy"
"Chúng ta mau quay trở về phòng ngủ thôi"
"Ưm.... Hừm tôi không có đi ngủ, các cô sao lại dám quản cả chuyện của tôi chứ hả"
Tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn khiến hắn bên trong thư phòng cũng phải nhíu mày
"Có chuyện gì vậy"
"Hình như là tiếng của Lưu tiểu thư"
Hắn cau mày bước ra bên ngoài, vừa mới đẩy cửa bước ra thì cô từ đâu đã lao tới ôm chặt lấy thắt lưng của hắn còn nở nụ cười ngây ngô
"Bảo Ngọc"
"Ưm… hihi" cô rúc đầu vào hõm cổ hắn còn chủ động hôn lên cổ, sự bạo dạn và thoải mái của cô khiến Bạc Diêu Minh có chút hưởng thụ, tuy ngoài mắt là sự trách móc đối với đám người kia nhưng đáy lòng hắn lại vô cùng vui vẻ, tâm trạng lại cực kì tốt
"Ai, là kẻ nào dám để cho em uống rượu, hả"
Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống nhận tội cô lại ủy khuất lắc đầu "Không phải, không phải tại bọn họ"
Cô lại quay sang nhìn cả đám đang run rẩy quỳ dưới đất chỉ tay xiên xẹo miệng nghêu nga "Ư, đi xuống. Lui xuống hết đi"
"Dạ…" cả đám nhìn lên cô nhưng lại cúi xuống, Bảo Ngọc cau mày quay sang nhìn hắn chỉ thấy hắn gật đầu một cái cả đám mới thở phào rời đi
"Tại sao em lại uống rượu"
Hai mắt đã bắt đầu đỏ hoe, sụt sịt nước mắt "Em buồn, em buồn quá…"
"Buồn?"
"Tất cả đều quay lưng với em hết rồi, bố mẹ, người thân, bạn bè. Em không còn ai hết sao, hả. Rồi, thầy có bỏ em không, có bỏ không hả"
Tiếng nức nở, nỉ non như muỗi cắn vào tâm can, nước mắt lại như trân châu rơi đứt quãng vô cùng ủy mị nhìn cô kiểu gì cũng ra bộ dáng là vô cùng đáng thương
"Tại sao tôi có thể bỏ em được chứ, em chính là tâm can bảo bối của tôi mà. Tôi chính là nhà, là người bảo hộ duy nhất của em hãy nhớ lấy"
Bảo Ngọc ngẩng đầu, gương mặt đỏ ửng nồng nặc mùi rượu bất giác hôn lên nhẹ lên môi hắn một cái không hề kiêng dè, khiến Tim đứng bên cạnh ngây người quay mặt đi
"Tôi muốn đi ngủ, muốn đi ngủ"
"Muốn ngủ sao"
"Ừm, ừm"
Cô rúc đầu vào lồng ngực hắn, miệng nghêu nga hát, trong một giây phút nào đó hắn lại muốn thời gian này trôi đi chậm một chút để có thể cảm nhận được thêm rõ ràng cô chân thực hơn
"Diêu Minh"
"Suỵt, vấn đề của cậu thì bàn sau đi. Bây giờ tôi đi về ngủ"
Hắn bế bổng Bảo Ngọc lên tay rồi bước về phòng ngủ, phản chiếu qua ánh đèn lờ mờ của hành lang tối om là gương mặt vô cùng tỉnh táo nhưng lại rất lạnh nhạt, hời hợt. Bàn tay nắm lấy thắt lưng của hắn ghim chặt
Tim vẫn đứng đằng sau nhìn theo bóng lưng của hắn, rõ ràng cậu cảm thấy có điều gì đó vẫn không đúng lắm. Gương mặt ửng hồng với mùi rượu nồng nặc nếu như điều cậu đang suy nghĩ là đúng thì cô cũng diễn giỏi quá rồi, có thể qua mắt được cả hắn
..
"Ưm…ư"
Hắn bế cô cả người đỏ như tôm luộc nằm trên giường, quần áo tứ tung vứt vương vãi trên sàn. Bảo Ngọc chủ động vòng tay qua cổ hắn hôn nhẹ, sự bạo dạn và có phần hư hỏng này lại khiến hắn thích thú
"Bảo Ngọc"
"Chẳng phải trước đây cũng như vậy sao. Em ngoan thì muốn gì thầy cũng đáp ứng có phải không"
"Em lại muốn gì đây"
Hắn muốn động tác của mình nhanh hơn một chút, muốn chạm đến nơi sâu nhất nóng bỏng nhất của cả hai nhưng cô gái này lại cứ thích kéo dài thời gian mà chơi mèo vờn chuột
"Được rồi, được rồi nếu em cứ ngoan như bây giờ thì em thích cái gì tôi đều sẽ cho em hết"
"Hong…"
"Bảo Ngọc" hắn cười khổ khi nhìn cô vẫn nắm chặt khuy áo không cho hắn cởi ra, dục vọng đã lên đến đỉnh điểm lại bị cô chặn ngang
"Thầy hứa đi"
"Được rồi, tôi hứa"
.....
Từ giờ đến gần chap cuối các cô bình chọn cái kết cho toi nhé