Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 27: Hai nữ nhân




Bộ Phi Ngữ lôi kéo Huyết Ảnh và Hàn Nhược Thủy đi đến một góc đường vắng vẻ, nhìn thấy bốn phía đều im ắng, liền hỏi, “Mạn Nghiêu, vì sao muội không đợi ta, lại một mình đi đến Tây Trạch Lĩnh trước? Muội có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không.”

“Muội cũng muốn đợi tỷ chứ! Nhưng tỷ lại mất tích nhiều ngày, muội lại không tìm được tỷ.” Huyết Ảnh lập tức phản bác, “Nếu như tiếp tục đợi tỷ, chỉ sợ Thánh Hoa Tuyết Anh đã bị người khác nhanh chân đoạt trước rồi.”

“Ý của muội là, vừa rồi những người ở quán trà kia đều là vì Thánh Hoa Tuyết Anh mà tới?” Hàn Nhược Thủy có chút khó hiểu, mở miệng hỏi, “Làm thế nào mà bọn họ biết được?”

“Chuyện này........” Huyết Ảnh gật gật đầu, đang chuẩn bị giải thích, đột nhiên thoáng nhìn thấy được một bóng dáng màu đen từ đàng xa đang vội vàng đi đến, nhãn châu xoay động, quyết định không giải thích nữa, nhân cơ hội trêu đùa Dạ Ly một phen, vì vậy nàng hướng về phía xa xa giơ lên một ngón tay, tức giận bất bình nói, “Đều là do tên Dạ Ly đó gửi đi tin tức, cho nên bọn họ đều tới đây!”

“Nha đầu chết tiệt kia, lại dám vu oan cho ta!” Đúng lúc Dạ Ly vừa tới, nghe được những lời này, thiếu chút nữa té ngã nhào xuống đất, khóe miệng giật giật, oán giận nói. “Ta đang trên đường đến đây, lại nghe được mọi người nói quán trà bên này đang xảy ra chuyện, ta vội vàng quay trở về, mệt chết được, vậy mà không ngờ rằng đến nơi lại bắt gặp ngươi đang nói xấu sau lưng ta!”

“Lời ta nói đều là thật, vừa rồi cái tên Thiếu chủ của môn phái Thương Ưng kia cũng nói với ta như vậy thôi.” Huyết Ảnh nghịch ngợm chớp mắt, không cho là đúng trả lời một câu, khóe miệng giương cao, quệt ra một nụ cười xấu xa, “Hắn còn đang dự định hỏi thăm ngươi có cách nào có thể tiến vào Sâm lâm Mê vụ đấy! Cơ hội kiếm tiền của ngươi lại đến rồi!”

“Ngươi.......” Dạ Ly tức đến độ lỗ mũi cũng phải thả hơi nước, vội vàng quay người lại, nhìn Bộ Phi Ngữ giải thích, “Đừng nghe nha đầu đó nói bậy, đều do cái tên hạ nhân của quý phủ, dám mượn danh nghĩa ta đem tin tức của Thánh Hoa Tuyết Anh bán cho các đại môn phái, ta thề, ta thật sự không có làm!”

“Ngươi không cần giải thích, ta tin tưởng ngươi.” Nhìn thấy bộ dáng nóng như lửa đốt của Dạ Ly, Bộ Phi Ngữ hé miệng cười cười, “Con người của ngươi.......Ngoại trừ thường ngày giở trò giúp ta đón nhận vài bộ danh sách, thì nhân phẩm vẫn còn yên tâm được.”

Dạ Ly thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua Hàn Nhược Thủy, tựa như nhìn thấy được cứu tinh, đi lên trước, vỗ vai của hắn cười nói, “Nhược Thủy, không ngờ ngươi cũng tới, nha đầu Mạn Nghiêu đó giao trả cho ngươi, ta cũng chịu đủ rồi!”

“Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi!” Hàn Nhược Thủy chỉ đành lắc lắc đầu, hắn có thể tưởng tưởng ra, dọc theo đường đi, Huyết Ảnh nhất định đã mang đến không ít phiền toái cho Dạ Ly, ngẩng đầu nhìn lên sắc trời đã tối mờ, liền nhắc nhở, “Chúng ta nên tìm một chỗ dừng chân đi, Dạ Ly, ngươi tìm được khách điếm ở chỗ nào?”

“Đừng nói nữa.” Dạ Ly buồn bực lắc lắc đầu, nói, “Ta đi tìm vài nơi đều đầy hết rồi, chỉ có khách điếm Thanh Long ở phía trước là còn chỗ thôi.”

“Vậy chúng ta đi đến đó nhanh đi, ta đói muốn chết rồi!” Huyết Ảnh che lấy bụng cười thầm, mấy ngày qua nàng và Dạ Ly đều ở bên ngoài Sâm lâm Mê vụ canh chừng, cũng chưa ăn được một bữa ngon lành, hay được đánh một giấc anh tĩnh, hiện giờ Bộ Phi Ngữ và Hàn Nhược Thủy đều đến đây, cuối cùng nàng cũng có thể thả lỏng được chút ít rồi.

Bốn người cùng nhau đi đến khách điếm Thanh Long, vào lúc này, chính là thời gian để dùng bữa tối, trong sảnh đường đã có không ít người, mùi thức ăn thong thả bay ra, khiến cho cái bụng tham ăn của Huyết Ảnh cũng phải miếu máo khóc không ra tiếng.

Lão bản đang đứng trong quầy tính sổ, ngẩng đầu lên liền trông thấy bốn người từ cửa bước vào, nam tuấn, nữ mỹ, ngay lập tức nét mặt liền vui mừng, nhiệt tình nói, “Ơ! Vài vị khách quan đến đây để nghỉ trọ?”

“Bốn gian phòng hảo hạng, còn nữa cho thêm một chút rượu và thức ăn.” Bộ Phi Ngữ mỉm cười nói.

Lão bản nghe vậy, cúi đầu mở sổ sách ra, lắc đầu nói, “Vị khách quan ta nói này, ngại quá, chỉ còn lại hai gian phòng thôi.”

“Hả, chỉ còn lại hai gian sao.” Huyết Ảnh cau mày lại, có chút khó xử nói thầm, “Vậy phải làm sao giờ?”

“Ta thấy các vị cũng đừng kén cá chọn canh nữa.” Lão bản lập tức khuyên nhủ, “Mấy ngày nay, mỗi khách điếm tại Tây Trạch Lĩnh đều chật ních, các ngươi vận khí vẫn còn tốt nha, trước kia ở chỗ của ta có hai vị khách nhân, bởi vì xông vào Sâm lâm Mê vụ, mà chết luôn ở trong đó, cho nên giờ ta mới còn trống được hai gian.”

“Thế nhưng có bốn người, chỉ hai gian phòng, làm sao mà ngủ đây?” Huyết Ảnh chu môi hỏi.

“Cái này có gì khó đâu?” Lão bản vỗ hai tay, lời nói mau lẹ, “Hai người nam nhân này một gian, hai người nữ nhân này một gian, cố gắng nhẫn nhịn chút, thoáng cái qua thôi.”

Hai nữ nhân?

Trái tim của Bộ Phi Ngữ lộp bộp vài tiếng, vị lão bản này thoạt nhìn cũng đã đến tuổi, không ngờ nhãn lực còn tốt đến như vậy, có thể nhìn thấy rõ nàng là nữ phẫn nam trang, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi.

Chỉ thấy lão bản khoa tay múa chân, miệng lẩm bẩm nói, “Vị công tử hắc y này công tử bạch y này một gian, vị cô nương hồng y và vị cô nương y phục xanh đen ở phía sau cùng một gian, đây không phải là quá thích hợp sao!”

“Cẩu nhãn, ngươi mắt mù sao, ai là cô nương áo xanh hả!” Dạ Ly mặt đen lại, tức giận mắng to.

“Ơ, đây không phải là cô nương sao?” Lão bản rướn cổ, nhìn Dạ Ly đánh giá lại lần nữa, chỉ thấy con ngươi đen phát sáng, khóe mắt khinh bạc, giữa hàng lông mày còn điểm một ngọn lửa, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp đến lạ thường, không khỏi tặc lửa tán dương, “Lão già cổ hủ đã sống hơn nửa đời người, còn chưa thấy qua vị công tử nào trưởng thành lại xinh đẹp đến như vậy, so với nữ tử còn đẹp hơn, thực xin lỗi, tại ngài cứ đứng núp ở phía sau, lại không mở miệng nói chuyện, ta tuổi lớn, trong lúc nhất thời nhìn không thấy rõ, còn tưởng nhầm là cô nương nào đó!”

“Ha ha........”Huyết Ảnh ôm bụng, giậm chân, cười to một hồi, cười đến toàn thân rối loạn, làm sao cũng ngăn không được cười, mọi người trong khách điếm đồng loạt nhìn lại, khiến mặt Dạ Ly đã đen nay càng đen hơn.

Bộ Phi Ngữ và Hàn Nhược Thủy cũng không tìm cách ngăn chặn nụ cười của Huyết Ảnh, trái lại còn đứng sang một bên,Bộ Phi Ngữ thì cúi đầu che miệng cười trộm, Hàn Nhược Thủy mặc dù đã quay mặt sang chỗ khác, nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt.

“Này! Hai người các ngươi muốn cười thì cười to một chút đi, tránh bị nghẹn mà chết!” Dạ Ly tức giận liếc nhìn hai người bên cạnh chỉ biết lo xem náo nhiệt, đúng là không có nghĩa khí mà.

Bộ Phi Ngữ thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi, “Lão bản, ông xem ba người chúng ta có thể ngủ chung một phòng không?”

“Được nha, được nha!” Lão bản gật đầu liên tục, nôn nóng nói bổ sung, “Giường của bọn ta rất lớn, ba người ngủ chung tuyệt đối không có vấn đề gì cả.”

“Vậy quyết định vậy đi.” Bộ Phi Ngữ cũng không hề để ý, dù sao ngày trước nàng và sư huynh cũng thường xuất môn, cũng đã gặp qua các loại tình huống như thế, nhưng khi đó sư huynh đều nhường giường cho nàng ngủ, hiện giờ chỉ có cách làm phiền sư huynh và Dạ Ly nằm ở dưới đất nghỉ ngơi thôi.

Nhìn thấy Bộ Phi Ngữ không có ý kiến gì nữa, Hàn Nhược Thủy liền rút thỏi bạc từ bên hông ra, để lên quầy, cười nhạt nói, “Lão bản, nhớ mang thêm một chút rượu và thức ăn đem đến là được rồi.”

“Có ngay!” Lão bản vẻ mặt tươi cười nhận lấy bạc, hô to, “Đinh Tam, mau đến đây chiêu đãi các vị khách nhân này tốt chút nhé!”

Sau khi bốn người an tọa, rất nhanh đã có tiểu nhị mang đến toàn bộ món ăn để lên bàn, ngay lập tức Huyết Ảnh cầm lấy đôi đũa, không thèm để ý hình tượng, ăn lấy ăn để, vài ngày mệt mỏi, thực là đói bụng quá đi mất.

Bộ Phi Ngữ tùy tiện gắp lấy một ít thức ăn thả vào trong bát, khóe mắt liếc nhìn mọi người đang ngồi ăn cơm ở bốn phía, từ trang phục, cho đến binh khí, ít nhiều gì cũng có thể đoán ra bọn họ đều là người của các môn phái, xem ra các đại môn phái ở trên giang hồ đã tụ hội về Tây Trạch Lĩnh rồi, chẳng qua cái khách điếm nho nhỏ này chính là đầm rồng hang hổ, không ít người có võ công cao cường, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia lo lắng, cho dù nàng thuận lợi lấy được Thánh Hoa Tuyết Anh từ trong Sâm lâm Mê vụ ra, nhưng khó mà tránh khỏi những nhân sĩ võ lâm chặn đánh bao vây, trong vòng mười ngày ngắn ngủi, còn phải đem Thánh Hoa Tuyết Anh mang về Ám cung, huống chi, sư phụ có thể xuất quan bất kì lúc nào, đến lúc đó sư phụ nhất định sẽ biết nàng đi đến Sâm lâm Mê vụ, thì việc tìm Thánh Hoa Tuyết Anh kia càng không có hi vọng.

“Phi Ngữ, sao muội lại không ăn?” Hàn Nhược Thuỷ nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Phi Ngữ, hiểu rõ suy nghĩ của lòng nàng, nên mỉm cười an ủi, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi chuyện đều có biện pháp.”

“Đúng rồi, đúng rồi!” Dạ Ly tiến lên phía trước, lên tiếng phụ họa, vụng trộm lấy tay chỉ vị nữ tử hồng y cạnh bên đang cúi đầu ăn cơm, ý tứ sâu xa nói, “Dù sao phiền toái cũng phải giải quyết từng cái một, nhưng đầu tiên chúng ta nên giải quyết phiền phức này trước đã.”

Phi Ngữ và Hàn Nhược Thủy quay đầu nhìn lại vị nữ tử hồng y đang nồng nhiệt ăn cơm, hai người đồng loạt cười thầm, hiểu được ý tứ của Dạ Ly.

Phải rồi, phiền phức lớn nhất chính là vị nữ tử bên cạnh đây, Sâm lâm Mê vụ nguy hiểm như thế, võ công của Huyết Ảnh chỉ như gà mờ, tất nhiên nàng không thể để muội ấy vào đó, cho dù ép muội ấy ở lại khách sạn đi nữa, với cá tính của muội ấy, nhất định sẽ lén lút đi vào, dưới tình thế cấp bách hiện giờ chỉ có thể sắp xếp ổn thỏa muội ấy rồi tính.

Bộ Phi Ngữ gắp một ít thức ăn đưa vào trong chén của nữ tử hồng y, tiện miệng nói ra, “Mạn Nghiêu, sáng mai, ta sẽ bảo Dạ Ly đưa muội trở về.”

“Là sao?” Huyết Ảnh nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu suy đoán nói, “ Các người chê ta vướng víu, muốn bỏ ta một mình ở lại?”

“Đương nhiên là không phải rồi!” Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, suy nghĩ ra một lí do chính đáng, thành khẩn nói, “Cho đến lúc này Mộng Dao cũng chưa dùng bồ câu đưa tin cho ta, giải thích rõ sư phụ vẫn chưa có xuất quan, thời gian đã lâu như vậy, ta rất lo lắng cho sư phụ, cho nên, ta hy vọng muội trở về xem bà một chút, dù sao trong mấy người chúng ta chỉ có mỗi mình muội là biết y thuật thôi.”

“Như vậy đi.” Huyết Ảnh buông đũa xuống, chợt ấp úng ngập ngừng nói. “Ta muốn nói cho các người biết sự thật về một chuyện, nhưng các người nghe xong, không được mắng ta.”

“Nói đi, muội lại gây ra họa gì sao?” Bộ Phi Ngữ cười nhạt nói.

“Kỳ thực trong vòng một tháng sư phụ sẽ không xuất quan được.” Huyết Ảnh giải thích, “Ta đốt huân hương ở trong phòng luyện công của sư phụ, lại bỏ thêm chút dược, cho nên sư phụ phải mất thêm nhiều thời gian so với bình thường để điều tức nội lực, giảm bớt dư độc.”

“Cái gì!” Dạ Ly cứng lưỡi, nhỏ giọng khiển trách, “Nha đầu ngươi nha, lá gan cũng lớn quá rồi.”

“Ta cũng không còn biện pháp nào nha, thân thể sư phụ ngày càng yếu đi.” Huyết Ảnh có chút bĩu môi ủy khuất, “Hết lần này đến lần khác sư phụ sẽ không đồng ý để chúng ta đi đến Sâm lâm Mê vụ, nếu bà xuất quan rồi, lại biết rõ chúng ta đều chạy đến đây, nhất định sẽ đuổi tới, bắt chúng ta trở về, cho nên, ta chỉ có thể dùng biện pháp này để kéo dài thời gian, nhưng mà các người yên tâm, huân hương kia sẽ không tổn tại gì đến thương thế của sư phụ.”

Mặc dù trong lòng Bộ Phi Ngữ rất tán thành cách làm này của Huyết Ảnh, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ nghiêm trang, hí mắt đe dọa, “Muội cho rằng sư phụ có thể hồ đồ như vậy sao? Nếu để sư phụ phát hiện ra, muội nhất định sẽ bị giam vào phòng tối suốt một tháng đó.”

“A, không phải chứ?” Huyết Ảnh có chút chột dạ hỏi.

Nhân cơ hội, Bộ Phi Ngữ liền nháy mắt với Dạ Ly, Dạ Ly lập tức hiểu ra, liền bắt đầu thêm dầu thêm mỡ dọa dẫm Huyết Ảnh, “Đương nhiên có, cung chủ là người lợi hại ra sao mà! Bất luận là gì cũng đừng mong tránh được pháp nhãn của bà, đến lúc đó đừng nói là bị nhốt ở nơi đó một tháng, có lẽ hai tháng, ba tháng, hay bốn tháng, hoặc năm tháng.......Ngẫm lại thì quá tuyệt vời nha!”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Huyết Ảnh nghĩ đến cái nơi tăm tối kia, liền cảm thấy sợ đến nổi cả da gà, hàm răng không tự chủ được mà bắt đầu run lên, “Vậy ta phải làm sao bây giờ?”

“Biện pháp tốt nhất chính là muội mau chóng trở về, đem huân hương kia đổi lại, thừa dịp sư phụ chưa phát hiện mà tiêu hủy chứng cứ.” Bộ Phi Ngữ nghiêm trang nói, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì nha đầu này cũng cắn câu rồi.

“Được, muội lập tức trở về.” Huyết Ảnh bị dọa đến hoang mang, không dám nghĩ thêm gì nữa, từ nhỏ đến lớn nàng sợ nhất là sư phụ phạt nàng đến phòng tối, “Nhưng ta muốn Nhược Thủy ca ca đưa ta trở về, vạn nhất sư phụ có nổi giận, còn có người che chắn cho ta một chút, nếu không, có chết ta cũng không trở về!”

“Sư huynh, ngày mai huynh đưa Huyết Ảnh trở về có được không?” Bộ Phi Ngữ nhìn Hàn Nhược Thủy, trưng cầu ý kiến của hắn.

“Còn muội thì sao hả?” Hàn Nhược Thủy trầm giọng nói, trong mắt đè nén cảm xúc lo lắng, “Muội dự định một mình đi vào Sâm lâm Mê vụ?”

“Sư huynh, huynh yên tâm, nếu không nắm chắc được mười phần, ta sẽ không hành sự quá kích động.” Bộ Phi Ngữ cố làm ra vẻ thoải mái cười cười, “Hiện giờ, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, huynh cũng không hy vọng Man Nghiêu có bất kì thương tổn gì, đúng không.”

“Được rồi.” Hàn Nhược Thủy chỉ than nhẹ một tiếng, nói thỏa hiệp, “Sau khi đưa Mạn Nghiêu trở về, ta sẽ mau chóng quay lại, muội nhất định phải chờ ta, không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Được.” Bộ Phi Ngữ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhận lời trước, dù sao chuyến đi này của Hàn Nhược Thủy có thể quay lại nhanh chóng hay không thì rất khó nói, vạn bất đắc dĩ vào lúc ấy, nàng chỉ có thể nuốt lời thôi.

“Dạ Ly, thay ta xem chừng Phi Ngữ, tuyệt đối không thể để muội ấy một mình xông vào Sâm lâm Mê vụ.” Hàn Nhược Thủy vẫn có chút không an tâm, nhắn nhủ lại một câu.

“Chuyện này........” Dạ Ly có chút khó khăn, Bộ Phi Ngữ quyết tâm làm chuyện gì, hắn sao có thể ngăn cản được, lại nhìn thấy ánh mắt hàm chứa ý tứ cảnh cáo của Bộ Phi Ngữ, đành chịu, nói ra, “Được rồi, dù có liều cái mạng này ta cũng sẽ để ý đến nàng ấy.”

“Quyết định vậy nhé, mọi người mau ăn nhanh đi.” Bộ Phi Ngữ vội vàng ngắt lời, ánh mắt nhẹ lướt qua mọi người chung quanh, nhắc nhở, “Sau khi ăn xong, chúng ta trở về phòng bàn bạc với nhau một chút làm sao có thể giải quyết các phiền toái còn lại, ở đây nhiều người, không tiện nói nhiều được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.