Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 23: Kinh hãi




Ngoài cửa sổ, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Sở Lăng Yên nhìn thoáng qua vị nữ tử đang nằm gối đầu lên khuỷu tay hắn, đang say giấc nồng, không đành lòng quấy rầy, chỉ dè dặt rút nhẹ cánh tay ra, mặc lại trang phục tử tế, liền bước xuống giường, mở cửa đi ra khỏi phòng.

Trong sân viện, một gã nam tử trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất, y phục hắc y, khắp người đều mệt mỏi phong trần, dường như đã chạy liên tục mấy ngày đường mới đến được đây, trong tay đưa lên một phong thư, nhất mực cung kính nói, “Vương gia, biên quan có văn kiện khẩn cấp.”

Sở Lăng Yên đưa tay tiếp nhận, trong thư chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ, nhưng lại khiến hắn phải nhíu mày, “ Sau một nén hương, chúng ta xuất phát.”

Ánh sáng ấm áp mang theo không khí trong lành bay vào cửa sổ, Bộ Phi Ngữ mở mắt, lờ mờ vò vò cái đầu, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không một chút sức, đỡ lấy mép giường ngồi dậy, ánh mắt tìm tòi quan sát mọi thứ xung quanh, liền phát giác ra nơi này không phải là Lung Nguyệt các, cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy như bị ngưng đọng, trong nháy mắt nhịp tim gia tăng, đôi tay vô thức túm lấy áo ngủ bằng gấm đang buộc ở trước ngực, nhanh chóng hồi tưởng lại đêm hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng lại ở Thanh Thu các, hơn nữa tại sao trên người lại đầy vết hôn, thế là thế nào?

Còn chưa phục hồi tinh thần, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, Bộ Phi Ngữ giật mình co người lùi về phía sau, liền nhìn thấy Sở Lăng Yên trên tay mang một chén thuốc đi đến.

“Nàng tỉnh rồi.” Bên môi quẹt ra một đường cong hấp dẫn, Sở Lăng Yên đi đến bên giường, ngồi xuống, ôn nhu nói, “Trước nàng nên uống canh giải rượu này đã, tránh lại đau đầu.”

Bộ Phi Ngữ cũng không đón lấy, chỉ nhàn nhạt liếc qua, thần sắc lạnh lùng, cắn chặt răng mắng, “Sở Lăng Yên, chàng thật vô sỉ, lại có thể ép ta uống say, lại còn...... còn lợi dụng lúc ta gặp khó khăn!”

Sở Lăng Yên có chút bất ngờ, nhẹ thiêu mi, đem chén canh trong tay để sang một bên, dở khóc dở cười nói, “Bộ Phi Ngữ, nàng nói đạo lý một chút có được không, rượu là do nàng đoạt uống, uống chưa được vài ngụm đã say, việc này cũng liên quan đến ta sao? Về chuyện đó......”

“Chàng nói bậy!” Bộ Phi Ngữ trực tiếp phủ quyết, hoàn toàn không tin nổi một chữ một lời từ miệng Sở Lăng Yên.

“Được rồi.” Sở Lăng Yên cũng chẳng biết nói gì, chỉ cười một tiếng, thỏa hiệp nói, “Là ta cố ý làm nàng say khướt, đã vậy còn cùng với nàng......”

“Vô sỉ!” Bộ Phi Ngữ vừa thẹn vừa giận, hai má không tự giác mà vút qua màu đỏ hây hây mờ nhạt, cũng vì đêm qua tàn sát bừa bãi nên cánh môi anh đào xinh xắn cũng có chút sưng đỏ.

“Nàng đã hai lần gả cho ta, đêm động phòng hoa chúc này từ sớm đã nên cấp bù cho ta rồi.” Trong lúc vô ý Sở Lăng Yên chú ý đến dấu vết ẩn hiện trên cổ của Bộ Phi Ngữ, trên môi không khỏi gợi lên một nụ cười tươi mị hoặc, cúi người xuống, kề sát vào tai nàng, giọng nói rất mập mờ kèm hài hước, “Ta còn muốn, còn muốn nàng vì ta sinh một đứa bé.”

Mặt Bộ Phi Ngữ trực tiếp đỏ hồng đến cả mang tai, nếu không phải tay đang cầm lấy áo ngủ bằng gấm để ngăn trở cơ thể, thì nàng đã giơ tay tặng cho hắn một cái tát rồi, quả nhiên uống rượu là hỏng việc mà, chẳng trách vì sao từ nhỏ sư phụ đã dạy nàng rằng không được phép uống rượu, nhưng sự tình đã phát sinh đến như vậy rồi, hiện giờ nàng phải làm gì đây?

Bộ Phi Ngữ cảm thấy đầu óc mờ mịt, thời điểm đang hoang mang lo sợ, chợt Sở Lăng Yên dang tay ra, ôm nàng vào trong lòng, trầm giọng nói, “Về sau ta sẽ không bức bách nàng nữa, bất luận nàng muốn làm cái gì ta đều tùy theo nàng, cho dù là nàng muốn.......Rời đi, ta sẽ chờ, chờ đến ngày nàng cam tâm tình nguyện ở bên ta.”

Bộ Phi Ngữ ngẩn người, hồi lâu cũng chưa phản ứng kịp, Sở Lăng Yên hắn bị làm sao vậy, bất luận là ra sao, tên vô lại này dám thừa dịp nàng uống say, chiếm hữu nàng, cái này thì không thể tha thứ được, Bộ Phi Ngữ quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói, “Giờ ta chỉ muốn rời khỏi đây.”

Sở Lăng Yên trầm mặc, hồi lâu sau mới chua xót phun ra một chữ, “Được.”

Hắn buông người nữ tử trong lòng ra, bưng lên chén thuốc, nói dặn dò, “Nàng uống chén canh giải rượu này đã, chốc nữa sẽ có nha hoàn vào giúp nàng thay quần áo rửa mặt, sau đó ta sẽ để nàng đi.”

“Vậy......chàng ra ngoài trước đi.” Bộ Phi Ngữ cầm áo ngủ bằng gấm khẽ quấn lên người che lại, hiện giờ trên người nàng đúng nghĩa không mảnh vải che thân, làm sao nàng có thể đưa tay đón lấy chén canh giải rượu đây.

“Ta không quấy rầy nàng nữa.” Sở Lăng Yên cười thầm, đem canh giải rượu để một bên, đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa mới khép lại, Bộ Phi Ngữ liền bọc chăn mền đi xuống giường, mang từng món y phục từ trên mặt đất nhặt lên, nhanh chóng mặc lên người, vuốt vuốt huyệt Thái dương, đầu vẫn còn hỗn loạn, xem ra rượu này mùi vị đúng nặng, cầm lấy chén canh giải rượu, uống một hơi.

“Vương phi, nô tỳ có thể vào không?” Ngoài cửa vang lên tiếng Tiểu Thoa và Tiểu Nhã.

“Vào đi.” Bộ Phi Ngữ hồi đáp.

Cửa bị đẩy ra, Tiểu Thoa và Tiểu Nhã đi vào, phía sau là một vài người hầu đang xách một thùng nước nóng đầy tràn, nối đuôi theo vào, đi đến phòng bên, đem nước nóng đổ vào bồn tắm, rồi lui ra ngoài.

“Các ngươi lui xuống đi, ta tự mình tắm là được rồi.” Bộ Phi Ngữ nói với Tiểu Thoa và Tiểu Nhã.

“Vâng” Hai người đem y phục sạch sẽ thả lên thân ghế gần đó, rồi lui xuống.

Sau tấm bình phong, làn khói từ hơi nước bốc lên, thật giống sương mù quanh quẩn, trên mặt nước còn có rất nhiều cánh hoa hồng trôi lơ lửng, tản mát như hoa mai u nhã.

Bộ Phi Ngữ để chân trần bước vào bồn tắm, thân thể chậm rãi chìm xuống, từng tấc da thịt ngâm vào trong nước, dấu hôn bị nước ấm thấm qua dần dần biến mất, hít sâu một hơi, nàng nhắm mắt lại, tiếp tục trầm xuống, nước nóng ngâm qua đỉnh đầu, trong khoảnh khắc hít thở không thông, trong nháy mắt tâm trí trở nên sáng suốt, điều quan trọng nhất là phải rời khỏi nơi này trước, còn chuyện tối đêm qua, xem như là một giấc mộng, nhất định nàng phải quên nó đi.

Bộ Phi Ngữ mạnh mẽ ngẩng đầu, nghe được tiếng nước chảy ào ào, sau đó liền yên tĩnh trở lại, nàng đứng dậy, lau sạch sẽ thân mình, thay y phục, đi đến bàn trang điểm, rửa mặt chảy đầu.

Ánh mặt trời theo hướng đông từ từ dâng cao, ánh bình minh đẹp đẽ xuất hiện ở cuối chân trời, cả bầu trời như nhiễm đầy sắc đỏ.

Sau khi thu dọn xong hết mọi thứ, Bộ Phi Ngữ liền rời phòng, từ xa đã nhìn thấy vị nam tử, thân vận cẩm phục màu tím sậm, đang đứng chắp tay ở dưới cây ngô đồng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống nền đất, dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, nụ cười nhàn nhạt tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp nhất mà nàng đã từng thấy.

Sở Lăng Yên trực tiếp đi thẳng đến trước mặt vị nữ tử bạch y, kéo tay nàng, đem chiếc vòng phượng hoàng màu đỏ đeo vào cổ tay, trịnh trọng dặn dò, “Không được phép gỡ xuống!”

Cảm giác được một trận mát lạnh từ cánh tay, Bộ Phi Ngữ khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, trên cổ tay đã có một chiếc vòng màu đỏ xinh đẹp như màu máu, không cần nói cũng biết nó rực rỡ như thế nào rồi, vừa nhìn liền biết là vật vô giá, vốn định tháo xuống, nhưng chợt nghĩ Sở Lăng Yên sẽ vì chuyện này mà dây dưa với nàng không dứt, nên đành thôi, dù sao cũng chỉ là một cái vòng tay thôi mà.

“Ta tiễn nàng ra ngoài.” Khóe miệng Sở Lăng Yên giơ lên, giữ tay nàng đi ra ngoài, hai người một đường đi xuyến qua đình viện, đi đến cửa lớn của Tuyên vương phủ.

Nàng bị động đi theo phía sau, trong đầu tự ngẫm nghĩ, chẳng nhẽ Sở Lăng Yên muốn đưa nàng về Thiên Ảnh Các? Nếu để hắn biết được Thiên Ảnh các ở đâu, thì ngày sau của nàng nhất định sẽ không được an lành rồi?

“Tiễn đến đây là được rồi.” Bộ Phi Ngữ dừng bước, tránh thoát tay của Sở Lăng Yên, nhàn nhạt nói, “Gỡ bỏ huyệt đạo cho ta, ta tự trở về.”

Cuối cùng Sở Lăng Yên cũng không chịu buông tha, ôm lấy nàng một hồi, rồi mới gỡ bỏ huyệt đạo cho nàng, lại dặn dò, “Nàng đi đường cẩn thận.”

Bộ Phi Ngữ đi xuống thềm đá, nắm chặt mười ngón tay, từng bước từng bước đi về phía xa, trong lòng lại tự nhắc mình không được quay đầu lại.

Bên cạnh đường phố, dòng người thưa thớt dần, ánh mặt trời rơi đầy trên nền đất, cách đó không xa, tiếng người huyên náo phát ra nhưng cũng không hề liên quan gì đến hắn, Sở Lăng Yên một mình đứng trên thềm đá, chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến khi bóng dáng màu trắng kia biến khỏi trong tầm mắt.

“Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị, có thể xuất phát.” Thự Vi đi lên trước nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.