Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 16: Cơ hội khó được




Sáng sớm, ánh mặt trời ở bên ngoài lác đác xuyên qua cánh cửa sổ mà len vào, hắn khẽ nghịch hàng lông mày thanh lệ của người con gái, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Bộ Phi Ngữ tỉnh lại, bên cạnh đã không có một bóng người, nàng ngồi dậy, kiểm tra một chút, phát hiện quần áo vẫn còn ở trên thân, lúc này nàng mới yên lòng, lại cúi đầu nhìn xuống váy cưới màu đỏ ở trên người, kiềm lòng không được mà nhíu nhíu mày, đứng dậy, đi đến trước tủ áo, lấy ra một bộ vái dài màu trắng, đem thay lại đồ cưới trên người, đẩy cửa ra, thì đã nhìn thấy hai tên nha hoàn cầm lấy đồ dùng rửa mặt đang đứng chờ ở cửa.

“Vương phi, người đã tỉnh.” Tiểu Sái và Tiểu Nhã mỉm cười đi đến, “Để nô tỳ giúp người rửa mặt.”

Bộ Phi Ngữ ngẩn người, cũng không phản đối, xoay người đi trở về trước bàn trang điểm mà ngồi xuống, nhàn nhạt nói, “Không cần làm kiểu tóc quá phức tạp, đơn giản là được rồi.”

“Vâng.” Tiểu Sái gật gật đầu, bắt đầu bày ra các vật dụng cần thiết một cách rất thành thạo, Tiểu Nhã thì đến bên cạnh giúp Bộ phi Ngữ bôi son, tô phấn.

Sáng ra, đã không thấy bóng dáng tăm hơi của Sở Lăng Yên đâu cả, thật khiến cho Bộ Phi Ngữ có chút cảm thấy kì lạ, nên kiềm không được mà hiếu kỳ liền hỏi: “Hai người có biết vương gia đã đi đâu không?”

“Hồi bẩm vương phi, vương giá từ sớm đã ra cửa đi xử lý công vụ rồi ạ.” Tiểu Sái vừa chải đầu vừa đáp.

“Xử lý công vụ?” Bộ Phi Ngữ hơi ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, hiện giờ tuyên vương đã là Đại tướng quân nắm lấy cả một quân đội hùng hậu, tất nhiên cũng sẽ không còn có thể tự tại an nhàn như trước nữa, và hiển nhiên sẽ có nhiều việc quấn lấy thân, kể từ đây, nàng muốn bỏ đi thì cơ hội sẽ càng nhiều hơn, nghĩ nghĩ đến đây, trong lòng lại lần nữa dâng lên một mảnh buồn buồn man mác, “Vậy vương gia khi nào thì quay về?”

“Mới chưa gặp vương gia một chút, thì vương phi đã liền nhớ đến vương gia rồi sao?” Tiểu Nhã nghịch ngợm trừng mắt nhìn, rồi lại hì hì cười một tiếng, “Vương phi yên tâm nha, vương gia có nói là sẽ về dùng bữa tối với vương phi ạ.”

“Vậy là buổi tối mới quay về…” Bộ Phi Ngữ dường như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, trong lòng dấy lên một chút tâm tư và cân nhắc.

“Vương phi, đã xong rồi.” Tiểu Sái cười nhìn vào vị nữ tử trong gương đồng, mày liễu như khói, đôi mắt trong veo, thịt như tuyết trắng, dung mạo lại thanh lệ thoát tục, không khỏi thở dài nói, “Vương phi thật là đẹp, quả thật rất xứng đôi với vương gia đó.”

“Xứng đôi sao?” Bộ Phi Ngữ tự giễu, cười nhẹ một tiếng, đối với lời ca ngợi này cũng không mấy vui vẻ, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

“Vương phi, người muốn đi đâu vậy?” Hai tên nha hoàn vội đuổi theo, trên mặt mang theo tia bối rối.

Bộ Phi Ngữ dừng bước lại, quay đầu nhìn thấy hai người họ thần sắc kì quái, chợt nhớ ra gì đó, cười nhạt một tiếng, “Ta thiếu chút nữa là quên mất, hai ngươi theo sát ta một tấc cũng không rời, đúng không?”

“Ách…Cái này…” Hai người nha hoàn hai mặt nhìn nhau, lúng túng gật đầu, “Vương gia đã giao phó cho chúng nô tỳ, không thể để vương phi rời khỏi Tuyên vương phủ.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không để cho hai ngươi phải khó xử.” Bộ Phi Ngữ nhẹ cười một tiếng, dùng giọng điệu thương lượng hỏi nhỏ, “ Ta chỉ muốn đi ra phía sau hoa viên giải sầu một chút, cái này cũng không thể đi sao?”

“Đương nhiên là có thể.” Tiểu sái vội vàng đáp.

Bộ Phi Ngữ trực tiếp đi lướt qua hai người các nàng, đi vào trong viện, lại chợt dừng bước, trong viện vẫn đầy Hoa Tử Đằng nở rực rỡ, nó vẫn lặng yên đứng đó, gió nhẹ lướt qua, cành cây chợt rung động, mang đến từng đợt hương hoa, không ngờ rằng, mọi thứ đều giống một năm trước, chỉ là tâm tình của nàng bây giờ đã khác xa một trời một vực rồi, mọi thứ từ sớm đã trở thành hư không, vật còn mà người mất.

“Vương phi?” Tiểu sái nhìn thấy nữ tử váy trắng sững sờ đứng ngay tại chỗ, tinh thần liền hoảng hốt, nàng còn cho rằng vương phi không biết đường đi, nhỏ giọng nhắc nhở, “Vương phi, có cần nô tỳ dẫn đường không?”

“Không cần.” Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, một đường hướng ra phía sau ngự hoa viên mà đi.

Màu lam của bầu trời, lại phất phơi bay vài đóa mây trắng noãn, ánh nắng ấm áp, gió mát thổi nhẹ mùi hương hoa thơm ngát cả một hoa viên.

Bộ Phi Ngữ đứng dưới gốc cây liễu cạnh bên bờ hồ, nhìn qua dòng suốt nước trong màu lục bích, gió nhẹ phất động từng cành cây xào xạt, trong lòng lại dấy lên tâm phiền ý muộn, rốt cục nàng nên làm như thế nào mới phải đây, bỏ mặc hai tên nha hoàn này rồi bỏ chạy khỏi vương phủ sao?

“Công chúa, người xem, đó chính là vương phi mà tối hôm qua vương gia mới cưới đó.” Xa xa, một tên nha hoàn lục y chỉ về vị trí nữ tử váy trắng, rồi nói.

Thần Tuyết Nhu từ theo phương hướng ngón tay mà nhìn đến, chỉ thấy bóng lưng màu trắng tinh, lẳng lặng đứng dưới màn trời xanh thẳm, nhìn từ xa, bóng dáng duyên dáng yêu kiều tựa như tiên tử hạ phàm, lại mang vài phần thanh nhã và khí chất xuất trần.

“Vân nhi, ngươi theo bổn công chúa qua đó xem thử một chút đi, rốt cuộc tân vương phi này là nữ tử như thế nào đây.” Thần Tuyết Nhu cười mỉm, trong mắt lại lóe lên tia lạnh ý, nàng được nha hoàn lục y nâng đỡ, chậm rãi đi về phía trước.

“Tham kiến Trắc phi nương nương.” Tiểu sái và Tiểu Nhã vừa nhìn thấy nữ tử áo trắng, liền hành lễ.

Bộ Phi Ngữ nghe thấy tiếng, liền xoay người sang, nhìn thấy Thần Tuyết Nhu, hai người bốn mắt nhìn nhau, dung nhan thanh lệ bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Là cô! Cô làm sao… Làm sao…” Thần Tuyết Nhu trợn to hai mắt, tựa như vừa mới gặp quỷ, hoảng sợ nhìn vị nữ tử váy trắng trước mặt, cũng không kịp thở, mà ngất đi.

“Công chúa!” Nha hoàn lục y hét lên một tiếng kinh hãi, khẩn trương đỡ lấy nữ tử vừa mới ngã xuống đất.

Bộ Phi Ngữ có chút bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, rồi nhàn nhạt phân phó, “Tiểu Nhã, ngươi đi thông báo cho Bạch Vân Phi đi. Tiểu Sái, ngươi hỗ trợ mang công chúa trở về Tiếc Tuyết các.”

“Việc này…” Hai tên nha hoàn cũng không lập tức làm theo, mà cứ do do dự dự, đứng yên tại chỗ không chịu rời đi.

Dường như nhìn ra các nàng băn khoăn, Bộ Phi Ngữ hé miệng cười một tiếng, giọng nói thập phần thành khẩn, “Yên tâm. Ta ở chỗ này chờ hai ngươi, trong vương phủ nhiều thủ vệ như vậy, ta lại không có nội lực, trốn không thoát đâu, hơn nữa, công chúa lại ở trước mắt các ngươi mà té xỉu, các ngươi lại bỏ mặc, nếu như công chúa có chuyện gì không hay xảy ra, vương gia mà truy cứu đến, các ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?”

Hai nha hoàn bị Bộ Phi Ngữ hù dọa một phen, lại nhìn thấy vẻ mặt Bộ Phi Ngữ rất thành khẩn, cũng không có cách nào cự tuyệt được, đành phải xoay người, vội vã rời đi.

Bộ Phi Ngữ nhìn xem Tiểu Sái và Tiểu Nhã đã chạy đi xa, khóe miệng mỉm cười hài lòng, đang lo không biết nên làm sao thoát khỏi hai tên nha đầu dây dưa này, bây giờ cơ hội tốt đã đưa đến cửa, há nàng có thể bỏ qua sao?

Bộ Phi Ngữ nhanh chóng xoay người, một đường thẳng đến chuồng ngựa, hiện giờ nội lực không có, cho nên không thể thi triển khinh công, nhưng nàng có thể cưỡi ngựa xông ra, kỹ nghệ cưỡi ngựa của nàng rất tốt, dù võ công cao cường cũng chưa chắc có thể ngăn cản được nàng.

Dọc đường đi, thị nữ và gia đinh chỉ có thể dùng một loại ánh mắt kinh ngạc mà nhìn vị nữ tử đang chạy đi, có vài người thậm chí còn không biết nàng chính là vương phi của Tuyên vương vừa mới rước vào ngày hôm qua nữa là.

Chuồng ngựa đã ngay trước mắt, nhưng vô duyên vô cớ lại rơi xuống bốn bóng dáng đen thui, chặn lại đường đi của nàng, “Phu nhân, xin dừng bước!”

Bộ Phi Ngữ bị chặng lại, đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc, trước mắt mình chẳng phải ai khác, chính là bốn người đã từng ngăn cản nàng ở Lung Nguyệt Các hôm nọ, không ngờ, bọn họ vẫn âm thầm đi theo nàng, mà nội lực nàng đã bị phong bế, cho nên tất nhiên không thể cảm giác được sự có mặt của bọn họ rồi.

Thật khó khăn lắm mới bỏ lại hai tên nha hoàn dây dưa kia, lại không ngờ còn gặp bốn tên lợi hại hơn, bốn tên nam tử này thần sắc rất trầm ổn, ánh mắt lại sắc bén, nghe hô hấp của bọn họ, cũng biết được bọn họ võ công rất cao cường, cho dù, giờ phút này nàng có lấy lại nội lực, cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ nữa, nếu muốn thoát khỏi bọn họ, cơ hội quả nhiên càng không có.

“Lại là các ngươi…” Bộ Phi Ngữ tức giận, lơ đãng, nhìn thấy bên hông của bốn vị nam tử có lệnh bài, đó là bạch ngọc dương chi, óng ánh trong suốt, nhìn cũng không gì đặc biệt, nhưng trên đó có khắc chữ Yên Vũ lâu, còn có hoa văn hình quạt nữa.

Bộ Phi Ngữ giờ đây mới từ từ đánh giá bốn tên nam tử áo đen này, phát hiện ra, một trong số đó đã từng giao thủ với nàng vào bốn năm trước đây, trong lòng chợt sáng tỏ, cười một tiếng trào phúng, “Gió lâu chủ thật có tâm, rõ ràng còn phái thêm bốn vị các chủ của Yên Vũ lâu đến đây nhìn xem ta bị phong bế nội lực thành một kẻ phế nhân sao!”

“Ta chỉ là tuân mệnh lâu chủ bảo vệ sự an nguy của phu nhân mà thôi.” Nam tử cầm đầu nhóm áo đen đi ra, trên đỉnh đầu còn có quan phát, tóc dài vắt ở phía sau lưng, mặt mày sơ lãng, ngũ quan rõ ràng góc cạnh, mang theo vài phần nho nhã, khẽ cúi người, giọng nói không kiêu cũng không nịnh, “Phu nhân một mình rời khỏi phủ, thập phần nguy hiểm, không bằng để Thự vi đưa phu nhân trở về.”

Đôi mắt của Bộ Phi Ngữ híp lại, đôi môi đỏ mọng sít sao mân thành một đường thẳng, hai nắm tay nắm chặt đã buông lỏng ra, ám chỉ rằng, giờ phút này mọi thứ đối với nàng đều không thể cam lòng, trong lòng vùng vẫy một hồi lâu, rốt cục cũng trầm giọng nói ra, “Không cần, ta muốn đến Tiếc Tuyết các thăm Ngọc nhị công chúa một lát, việc này cũng không thể đi sao?”

“Phu nhân xin cứ tự nhiên.” Thư vi gật gật đầu, giọng nói vẫn không nịnh không kiêu, xoay người mang theo ba vị nam tử còn lại nhanh chóng rời khỏi, lại lần nữa ẩn mình theo dõi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.