Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 59: Mộc phủ kiếp nạn người




Gió đêm lạnh lùng thổi qua, mang đến một cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, Mộc quý phủ như bãi đất hoang vắng lạnh, dường như còn có thể nhìn thấy tấm vải màu trắng tung bay trong gió, tăng thêm cảm giác quạnh vắng đìu hiu. Ở trước linh đường to như vậy, chỉ có một nữ tử trung niên lặng quỳ ở đó, dung nhan tiều tụy, không chút phấn son.

“Phu nhân…” Diệp Linh Lung than nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng cô đơn đang quỳ trước linh đường, kìm lòng không được mà đau xót, nước mắt liền chực trào rơi xuống, Kể từ hôm qua, biết được tin tức Thừa tướng bị ban chết, phu nhân liền bất tỉnh, hiện giờ, lại không ăn không uống, cũng không nói lời nào.

Diệp Linh Lung yên lặng xoay người, lo lắng trùng trùng nhìn xem đoàn ngự lâm quân vẻ mặt kiên quyết đang đứng đầy ngoài sân. Mộc phủ, hiện giờ cũng chỉ còn hai người, là nàng và thừa tướng phu nhân, còn những đầy tớ khác bởi vì không phải là gia quyến của mộc phủ, nên đều bị phu nhân phân phát đi, nàng bởi vì không yên tâm để lại một mình phu nhân, cho nên chết sống cũng không chịu đi, phu nhân đành phải để nàng lưu lại, nàng nhìn trên bầu trời đêm một mảng đen nhánh, nghĩ tới, ngày mai nàng sẽ bị sung quân lưu vong, trong đầu dần dần hiện ra cuộc sống bi thảm sau này của nàng.

Diệp Ling Lung móc ra phần hưu thư đã được giấu bên trong tay áo, tờ hưu thư đó đã bị nàng xoa nắn thành nhiều nếp nhăn, cho đến bây giờ, nàng còn chưa kịp nói với thừa tướng phu nhân rằng, Bộ Phi Ngữ chỉ là dịch dung thay Mộc Yên Nhiên gả vào tuyên vương phủ, nàng liên tục do dự, không biết nên mở miệng như thế nào, mà cho dù bây giờ nàng có nói, chỉ sợ phu nhân cũng không còn tâm tư để nghe nữa. Nàng nhịn không được cảm khái một hồi, không ngờ rằng, nàng cùng với cô gái kia chung sống trong một khoản thời gian dài như thế, lại chính là Ám cung Thiên Ảnh. Ngày hôm qua, nhận được tin tức cô gái ấy đã chết, trong lòng nàng mười phần khó chịu, cho đến bây giờ cũng còn rất buồn phiền.

Diệp Linh Lung ngồi xổm xuống, khóc lớn một hồi, bộc phát ra mọi phiền muộn sâu tận đáy lòng, chợt nhìn thấy trong sân rơi xuống mười mấy tên hắc y nhân, rút kiếm ra, cùng ngự lâm quân giao chiến. Trong hỗn loạn, một bóng đen phi thân nhảy vào linh đường, kéo nàng cùng thừa tướng phu nhân đi ra ngoài.

“Á! Ngươi là ai? Diệp Linh Lung sơ hãi kêu to, “Ngươi muốn làm gì?”

“Là ta!” Hoa Mộng Dao kéo xuống khăn che mặt của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ hướng về Diệp Linh Lung cười cười.

“Sao ngươi lại đến đây?” Diệp Ling Lung kinh ngạc trợn to hai mắt, trong lòng nỗi vui mừng không thể nói ra thành lời.

“Đương nhiên là tới cứu ngươi cùng phu nhân rồi!” Hoa Mộng Dao lại bịt kín khăn che mặt, cuống cuồng thúc giục, “Mau đi thôi!”

Toàn bộ Ngự lâm quân trong sân đều ngã xuống, mọi người đang chuẩn bị phi thân rời đi, cùng trong lúc đó, không biết từ đâu xuất hiện thêm mười mấy tên hắc y nhân, chặn lại đường đi của bọn họ.

“Những người này đều là người của các ngươi?” Thần sắc Diệp Linh Lung khẩn trương hỏi.

“Không phải!” Hoa Mộng Dao trả lời ngắn gọn, sắc mặt ngưng trọng, giơ kiếm cảnh giác, không dám mất cảnh giác, mười mấy tên hắc y nhân trước mặt này, vừa nhìn tư thế liền biết không phải là hạng người hời hợt, khả năng sẽ không tránh khỏi xảy ra một trận ác hiến đẫm máu.

“Mộng Dao, ngươi mang phu và Diệp Ling Lung rời đi trước, nơi này giao cho ta!” Hàn Nhược Thủy hô to.

“Vâng!” Hoa Mộng Dao cùng đồng bạn bên cạnh lôi kéo Diệp Linh Lung và thừa tướng phu nhân phi thân rời đi.

Mấy tên hắc y nhân liền lập tức rút kiếm đuổi theo, Hàn Nhược Thủy nhẹ điểm chân nhảy lên, rút ra thanh trường kiếm, đảo ngang trời, chặn lại toàn bộ bọn họ.

“Hàn Ảnh Kiếm!” Hai nam tử áo đen trăm miệng một lời hô, trong giọng nói có chút khiếp sợ, nhưng cũng chưa từng có chút hoảng loạn, “Ngươi là Hàn Ảnh Ám cung!”

Chợt, nghe thấy có tiếng ngựa hí, dường như có một đại đội người ngựa đang nườm nượp chạy tới, hai người kia trao đổi ánh mắt cho nhau, nhún nhẹ mũi chân, phi thân tản đi, những hắc y nhân còn lại ra lệnh, “Rút lui!”

Hàn Nhược Thủy nhẹ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, “Như thế liền chạy?” Hắn lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, liền đem thanh kiếm đặt vào trong vỏ kiếm, mang theo các người của Hàn Ảnh các nhanh chóng rời khỏi.

Trong bóng đêm nồng đậm, hai bóng dáng đen láy lặng yên không một tiếng động nhảy vào Tuyên vương phủ, bước nhanh đi vào Thanh Thu các.

Trong phòng, một tử y nam tử đang đứng chắp tay ở phía trước cửa sổ, lưng dựa vào tường, cả khuôn mặt ẩn trong đêm như ma, khiến người ta không thể nhìn rõ dung nhan tiều tụy, trong ánh nến mờ tối, chỉ có một bóng lưng thon dài lộ ra vài phần tiêu điều cô tịch.

“Lâu chủ, ta đã chiếu theo phân phó của ngài, dùng tử tù khác thay thế thừa tướng, nhưng mà, phu nhân của thừa tướng thì đã bị người cướp d0o!” Một nam tử áo đen ôm quyền nói ra.

“Đã bị cướp đi?” Sở Lăng Yên lạnh giọng hỏi, “Là ai?”

“Hàn Ảnh Ám cung.” Nam tử áo đen thong dong đáp. “Lâu chủ từng đã thông báo, không cần cùng người của Ám cung đối nghịch, cho nên, ta mới không cùng bọn họ cướp lại người.”

“Ám cung?” Trong mắt Sở Lăng Yên xẹt qua một tia nghi ngờ, thản nhiên nói, “Nếu là người của Ám cung cướp đi, vậy hai người ấy sẽ không có gì đáng ngại, các ngươi chỉ cần âm thầm tra ra tung tích của hai người đó là được.”

“Tuân” Nam tử áo đen do dự một chút, lại hỏi, “Lâu chủ, vậy chuyện kia có cần tiếp tục hay không?”

Sở Lăng Yên đưa tay che lại bờ trán, trong lòng dâng lên một trận đau nhói, khiến hắn muốn hít thở cũng không thôi, nàng đã chết rồi, bây giờ cho dù hắn có thay nàng an bày kế thoát thân, hiện giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Hồi lâu, hắn khoát tay, chậm rãi nói, “Không cần, các ngươi trở về đi.”

“Tuân!” Hai nam tử áo đen liếc nhìn nhau, liền phi thân rời khỏi Tuyên vương phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.