Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 55: Bất lực




Sở Lăng Yên chắp tay từ trong Tuyên vương phủ cất bước đi ra, từ trên cao nhìn xuống một đám cấm vệ quân đang bao vây nghẹt kín ở phía trước, giờ phút này, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân ấy đã có chút lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ lạnh lùng đến thấu xương, hắn khiêu mi, nhìn đến vị nam tử thân vận hoàng bào đứng dưới thềm đá, lạnh lùng nói ra, “Nhanh như vậy đã đến rồi, còn muốn đánh nữa sao?!”

Vẻ mặt Sở Lăng Nhiên vô tội cười nói, “Tam hoàng đệ, ta tới là khuyên ngươi đem Ám cung Thiên Ảnh giao ra đây.”

Sở Lăng Yên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nói ra, “Người, bản vương nhất định không giao ra!” Nói xong, liền hất tay đi trở vào Tuyên vương phủ.

”Đoàn tướng quân, ngươi còn không mau mang theo người xông vào đó, mang Ám cung Thiên Ảnh bắt lấy cho bản thái tử!” Sở Lăng Nhiên ngiếng răng nghiến lợi, chỉ tay về phía xa xa nói.

”Thái tử điện hạ, Hoàng thượng chỉ ban lệnh cho Bổn tướng quân bao vây phủ Tuyên vương, không có hạ lệnh xông vào bắt người.” Đoạn Cẩm Phong chỉ nhẹ nhàng lắc lắc chiếc quạt răng ngà, thần sắc nhàn nhạt, hơi khí ổn định nói, “Giờ phút này, chưa tới phiên ngài mệnh lệnh cho Bổn tướng quân!”

”Ngươi!” Sở Lăng Nhiên nhất thời cứng họng, nhìn một đám cấm vệ quân ở trước mặt đang bao vây chật kín Tuyên vương phủ, chật đến nỗi, ngay cả một con ruồi cũng khó mà bay vào bay ra, cho dù hắn có dự định âm thầm phái người đi vào cướp người, cũng không thể được, rõ ràng Đoạn Cẩm Phong cố ý làm như vậy chỉ để bảo vệ ả, mà sự thật Sở Ngự Phong cũng chỉ phái Đoạn Cẩm Phong bao vây Tuyên vương phủ, cho nên hắn tuyệt đối không thể làm gì khác hơn! Người kia (ý nói là hoàng thượng), quả thật... rất thiên vị hắn( ý nói Sở Lăng Yên) đó!

Trong Thanh Thu các, không biết từ nơi nào, lặng lẽ bay ra hai gã hắc y nhân, bọn họ cùng nhau quỳ xuống hành lễ trước mặt vị tử y nam tử.

”Kỳ tinh, ngươi một mình đi đến Bạch Vân Dược trang một chuyến đi, đem huyết linh chi mang về đây.” Sở Lăng Yên phân phó, nói.

”Tuân!” Một người áo đen ôm quyền nói ra, như một trận gió bay khỏi Tuyên vương phủ, chỉ nháy mắt, vài giây công phu đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa rồi.

Sở Lăng Yên xoay người, đi đến trước bàn đọc sách, lấy bút, viết một phong thơ, đưa cho người áo đen còn lại, “Thự Vi, ngươi đem phong thư này, giao cho Nam Đấu, nói với bọn họ, chiếu theo trong thư mà làm.”

”Tuân!” Hắc y nhân còn lại kính tiếp phong thơ, cũng nhanh chóng phi thân rời khỏi Tuyên vương phủ.

Sau khi dặn dò đầy đủ mọi chuyện, lúc này, Sở Lăng Yên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng người lên, hướng về Lung Nguyệt Các mà đi đến, hắn vừa bước vào gian phòng, liền nhìn thấy vị nữ tử trên giường, cả người đều run rẩy, sắc mặt đã xanh ngắt, bóng dáng mảnh mai thống khổ cuộn mình, bên cạnh còn có vết tích của vũng máu, nhìn đến cảnh ấy, khiến hắn giật cả mình, trong lòng liền dấy lên một cảm giác nôn nóng, cuống quít chạy đến bên giường, ôm lấy nàng, nhìn về phía Bạch Vân Phi đang đứng bên cạnh, chất vấn nói, “Sao nàng lại như vậy?!”

”Độc của nát tâm chưởng đã phát tán.” Bạch Vân Phi nhíu nhíu mày, không dám nhìn thẳng Sở Lăng Yên, chỉ có thể đảo tròng mắt nói ra, “Ta, lực bất tòng tâm.”

”Cái gì?! Thiếu chút nữa Sở Lăng Yên đã ngất đi, một tiếng gầm lên, hù dọa Bạch Vi Phi ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sở Lăng Yên biết rất rõ y thuật của Bạch Vân Phi rất lợi hại, nhưng ngay cả hắn cũng phải bất lực, vậy chính là, không thể cứu được nàng sao.

”Lăng Yên...” Bộ Phi Ngữ suy yếu, kêu lên một tiếng.

”Nhiên Nhi.” Sở Lăng Yên quay đầu lại, cuống quít nhìn về người nữ tử suy yếu nằm ở trong ngực mình, cầm thật chặt tay nàng, phát hiện, tay nàng lạnh đến độ không còn chút hơi ấm gì.

”Đừng trách Bạch Vân Phi, có được không?” Bộ Phi Ngữ nỉ non nói, tóc đen như mực phát tán rơi lã tã trên vai, làm nổi bật lên một mảnh trắng bệch của khuôn mặt, không còn chút sinh khí.

”Được...Được...” Trong lòng Sở Lăng Yên đã loạn, chỉ có thể gật đầu, liên tục nhận lời, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ luống cuống, hoảng loạn, chưa bao giờ có từ trước đến nay.

”Chàng có thể đáp ứng một yêu cầu cuối cùng của ta không?” Bộ Phi Ngữ hơi thở mỏng manh nói, “Ta nghĩ đi nghĩ lại... chỉ muốn nhìn một thứ...Chàng dẫn ta đến... Đào nguyên thế ngoại kia đi...”

”Được, ta dẫn nàng đi.” Trong lòng nhói lên một trận đau nhức, Sở Lăng Yên trực tiếp ôm lấy vị nữ tử trên giường, bay ra ngoài.

Bạch Vân Phi than nhẹ một tiếng, cũng vội vàng đi theo.

Trước cửa Tuyên vương phủ, Sở Lăng Nhiên cúi đầu, vẻ mặt bực bội nhìn xuống mặt đất, lại thong thả giương mắt lên, liền trông thấy một bóng dáng màu tím đang ôm một người con gái bước chân trầm trọng đi ra, hắn liền kinh ngạc không thôi, nhếch môi cười, đi lên phía trước nói, “Tam hoàng đệ, nghĩ thông suốt rồi sao, chuận bị đem Ám cung Thiên Ảnh giao cho ta sao?”

”Cút ngay!” Sở Lăng Yên lạnh giọng quát lên, vẻ mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia như bị khói mù che kín, thần sắc tối tăm, giống như là Tu la từ trong địa ngục bước ra, tản ra một vùng không khí vô cùng lạnh lùng, khiến người ta cũng không dám đến gần.

Sở Lăng Nhiên bị khí thế của hắn hù dọa, không tự chủ được mà lui về sau vài bước.

”Hắn làm sao vậy?” Đoạn Cẩm Phong kinh nghi, hướng Bạch Vân Phi hỏi, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng như bây giờ của Sở Lăng Yên, một vẻ mặt không hề sợ hãi, cho dù núi thái sơn có sụp xuống, nam tử ấy vẫn không biến sắc, giờ phút này, hắn như rơi vào biên giới hố sâu tuyệt vọng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phá hỏng.

Bạch Vân Phi chỉ lẳng lặng nhìn đến bóng dáng màu tím đã phi thân rời đi thật xa, thần sắc trong mắt phức tạp đến khó tả, nhàn nhạt phun ra một câu nói, “Vương phi, thương thế quá nặng, không qua khỏi.”

”Cái gì! Chiếc quạt răng ngà trong tay của Đoạn Cẩm Phong loảng xoảng rơi xuống đất, tim đau đến độ, cơ hồ hít thở cũng không thông, hồi lâu, hắn mới khôi phục lại tinh thần, lạnh giọng quát lên, “Thu binh!”

Sở Lăng Nhiên ngắm nhìn về phía xa xa, khóe miệng quyến rũ một nụ cười âm hiểm, từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy qua ai có thể trúng nát tâm chưởng mà sống được, hơn nữa, với phản ứng của Sở Lăng Yên vừa rồi, hắn tin tưởng, ả chết là cái chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.