Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 28: Ta không nghĩ mất đi nàng




Trong Lung Nguyệt Các, bên cạnh chiếc giường được chạm trỗ bằng gỗ, một nam tử trẻ tuổi, thân mặc trường bào đen, mái tóc dài được buộc đơn giản bằng sợi tơ màu thủy lam, ngũ quan thanh tú, trong tay hắn đang cầm một sợi tơ hồng đang quấn vào cổ tay trắng nõn của vị nữ tử đang nằm trên giường.

”Vân Phi, nàng ấy sao rồi?” Sở Lăng Yên dò hỏi.

”Yên tâm đi, không chết đâu!” Bạch Vân Phi rút sợi tơ hồng về, thong thả ung dung nói, “May mắn là ngươi đã đem nội lực đẩy vào cơ thể nàng, độc được ép ra, nếu không nàng sớm đã mất mạng rồi.”

”Nhưng khi nào nàng mới có thể tỉnh lại?” Sở Lăng Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai hàng lông mày vẫn cong chặt lại, trên mặt hiện lên nét đau lòng mất mát.

”Ta đã châm cứu cho nàng rồi, một canh giờ sau nàng ấy sẽ tỉnh lại.” Bạch Vân Phi nhíu mày đánh giá Sở Lăng Yên, dùng giọng nói kinh ngạc cùng trêu chọc nói, “Ta chưa từng nhìn thấy ngươi đối với nữ tử khẩn trương như vậy nha, đã vậy còn triệu hồi ta về đây.”

Sở Lăng Yên không để ý đến, nhíu nhíu mày, giả vờ nói sang chuyện khác, giọng nói lắp bắp, trên mặt dường như còn mang theo một mảng đỏ ửng, “Vân Phi, nếu như… ta nói là nếu như, nếu như ngươi thích một người, mà người đó lại không thích ngươi, vậy nên làm như thế nào?”

”Có ý gì?” Bạch Vân Phi đang suy tư không biết nên kê đơn thuốc gì, lời nói vừa dứt, thoáng cái hắn không kịp phản ứng, lại nhìn đến nử tử đang nằm trên giường bệnh, mới chợt hiểu ra, nghiền ngẫm cười một tiếng, không chút bận lòng giễu giễu nói,“Có phải ngươi đang nói là ngươi thích cô gái này không, mà hình như người ta lại không thích ngươi sao? Ha, ha! Giờ ta mới biết ngươi cũng có lúc phải sầu não buồn rầu vì đã có nữ tử không chịu chào đón ngươi nha!”

Sở Lăng Yên khóe miệng giật giật, chỉ có thể dùng giọng nói hơi cáu để che đi tâm tư đang chật vật của hắn, “Ta hỏi ngươi nên làm gì, ngươi lại đem chuyện kéo lên người ta?”

”Thôi quên đi, bất đắt dĩ lắm ta mới thay ngươi suy nghĩ một chút vậy.” Bạch Vân Phi nói vài câu, gãi gãi sau gáy, có vẻ thập phần khó xử, trầm mặt một lúc lâu, hắn mới trực tiếp giội một chậu nước lạnh lên Sở Lăng Yên, vẻ mặt xấu xa cười. “Tục ngữ nói, nam đuổi theo nữ như cách một ngọn núi cao, chuyện như vậy căn bản không nên đùa! Ta có một loại thuốc có thể giúp ngươi trị bệnh tương tư, ngươi có muốn thử không? Bách thí bách linh!“.

Vẻ mặt tuấn mỹ của Sở Lăng yên trong nháy mắt tối sầm lại, trong lòng vạn phần hối hận, tại sao hắn lại đi hỏi chuyện này với tên Bạch Vân Phi làm gì, hắn giọng nói trầm thấp nổi lên, trục lệnh đuổi khách,“ Ở đây hết chuyện của ngươi rồi, ngươi bây giờ có thể đi điều chế thuốc tiên của ngươi đi.”

”Ha ha!” Bạch Vân Phi nhịn không được mà cười ra tiếng, trước khi cất bước đi ra vẫn không quên nhắc nhở, “Nếu như ngươi có yêu cầu gì, thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới ta a!“.

Sở Lăng Yên nâng trán than nhẹ, một hồi ảo não, hắn trở về bên cạnh giường, ánh mắt rơi đến cô gái nằm trên giường bệnh, mái tóc đen như tơ lụa phát tán khoác lên hai bờ vai nàng, càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp vốn dĩ đã tái nhợt nay còn tái hơn, đôi hàng mày hiện lên nét nhạt nhẽo đau đớn, tựa như ẩn nhẫn một nỗi đau vô hình nào đó.

”Nước…nước…” Bộ Phi Ngữ môi mỏng khẽ nhúc nhích.

Sở Lăng Yên nghe thấy âm thanh, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh bàn rót một chén nước, sau đó đỡ Bộ Phi Ngữ ngồi dậy, đem nàng dựa vào trong ngực, mang chén nước từ từ giúp nàng uống.

Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng đứng người ngồi dậy, mở mắt ra, mày hơi nhíu nhíu nhìn người trước mắt, nhớ lại một khắc trước kia, nàng rơi xuống núi, thì thấy có một bóng dáng cùng nàng theo xuống, kìm lòng không được liền hỏi, “Ngươi… ngươi tại sao phải nhảy xuống cùng ta, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Sở Lăng Yên lẳng lặng nhìn Bộ Phi Ngữ, đôi mắt thâm thúy lộ ra tình nồng ý mật, hắn nói chậm rãi từng chữ một, “Ta không nghĩ sẽ mất đi nàng.”

Từ lúc hắn cùng nàng nhảy xuống vách núi, một khắc đó, hắn đã hiểu được lòng mình, hắn không muốn mất đi nàng, nhiều ngày qua chung đụng với nhau, lại khiến hắn yêu nàng lúc nào cũng không hay biết, hắn thậm chí cũng không hề biết từ khi nào nàng đã lặng lẽ đi vào trong lòng hắn, có thể là ngay tại suối đình lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hay là tại lúc nàng vì hắn đánh đàn, hay có lẽ là đêm trăng lung linh nàng cùng hắn ngồi thưởng đàn chăng…

Nội tâm của Bộ Phi Ngữ liền chấn động, ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ mất đi năng lực suy nghĩ rồi, “ta không nghĩ sẽ mất đi nàng“. Một câu đơn giản lại khiến lòng nàng rung động, khiến nàng cảm thấy vui sướng mông lung.

Sở Lăng Yên chưa từng thấy qua nàng kinh thế sững sờ như vậy, dung nhan xinh đẹp chớp nhẹ đôi lông mi dài nhỏ, mỹ mâu trong suốt nhộn nhạo khiến người ta mê say, thần vận phong tình, trong lòng hắn hơi động, cúi người, đem nàng ôm vào trong ngực, đồng thời hôn lên môi nàng, dè dặt khẽ liếm, trằn trọc trở mình tìm kiếm mật ngọt.

Bộ Phi Ngữ khiếp sợ, mỹ mâu trừng lớn, toàn thân một hồi tê dại, tim nàng đập nhảy liên hồi, một cỗ cảm giác kỳ diệu nhẹ nhè nở rộ trong lòng, khiến nàng không tự chủ được mà nhắm mắt lại, hay tay choàng qua cổ hắn, cử chỉ không lưu loát đáp lại hắn.

”Kẽo kẹt…” Một nam tử áo trắng đẩy cửa đi vào, ngước mắt liền trông thấy cảnh hai người ôm hôn nhau, hắn lúng túng giật mình ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.

Bộ Phi Ngữ cuống quít đẩy sở Lăng Yên ra, luống cuống cúi đầu xuống, dung nhan tái nhợt chợt ánh lên một mảnh ráng hồng.

Trên mặt của Sở Lăng Yên đồng dạng cũng mang theo một nét ửng đỏ, hắn nhíu nhíu mày, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn nha, nhưng cũng không thể không dừng lại, hắn ngước mắt nhìn về phía bạch y nam tử đang đứng ở cửa, dò hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Lúc này, Đoạn Cẩm phong mới thu hồi vẻ lúng túng trên mặt, lập tức nói ra, “Từ trên người của thích khách lục soát được một chút manh mối. Cho nên mới đến đây tìm ngươi.”

”Tốt, chúng ta đến thư phòng nói.” Sở Lăng Yên hồi đáp. Hắn quay đầu lại, nắm lấy tay Bộ Phi Ngữ, ôn nhu dặn dò,“Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, ta nhất định sẽ trở lại thăm nàng.”

Bộ Phi Ngữ vân cúi đầu, trên mặt nét ửng hồng như mây mảnh, nhỏ giọng đáp, “Vâng.”

Cửa được người nhẹ đóng lại, trong phòng tựa hồ chỉ còn lại hơi thở mập mời khi nãy chưa từng tản đi, Bộ Phi Ngữ dựa ở đầu giường, đắp chăn lên người, lấy tay che đi đôi gò má còn nóng, nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, không khỏi hoảng hốt, “Ta làm sao thế này?”

Sau một lúc lâu, Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao bưng thuốc đi đến, “Chủ tử, người đã tỉnh rồi!”

”Tiểu thư, người không có việc gì thật sự là tốt quá rồi! Làm ta sợ muốn chết a!” Diệp Linh Lung mừng rỡ thả chén thuốc trong tay xuống, đi đến bên cạnh Bộ Phi Ngự, lôi kéo tay nàng òa khóc.

Bộ Phi Ngữ sững sờ, đưa tay lau đi nước mắt của nàng, “Nha đầu ngốc, ngươi đừng khóc nha“.

”Hừ! Ở đây không có người ngoài, ngươi không cần đóng kịch, chủ tử cũng đâu phải là tiểu thư nhà ngươi!” Hoa Mộng Dao hừ nhẹ một tiếng, châm chọc nhìn Diệp Linh Lung.

”Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Diệp Linh Lung không hiểu trừng mắt với nàng, trên mặt vẫn hai hàng nước mắt.

”Nếu không phải vì tiểu thư nhà ngươi, chủ tử làm sao có thể bị như vậy, thiếu chút nữa lại liên lụy đến tính mệnh rồi!” Hoa Mộng Dao thở phì phì phản bác, nếu có phục tử đan, bằng đám kia làm sao có thể đánh được chủ tử nhà này, đã vậy còn bị bức ép rơi xuống núi nữa.

”Mộng Dao, đừng nói như vậy!” Bộ Phi Ngữ nhíu mày quát nhẹ.

”Chủ tử, chúng ta mau rời khỏi nơi quỷ quái này đi!” Hoa Mộng Dao không chút nghĩ ngợi nói, nếu như phát chuyện loại sự tình như thế, nàng chịu không được nha.

”Đã đáp ứng người ta, há có thể bỏ lỡ nửa chừng?” Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu, “Mau xin lỗi Linh Lung đi“.

”Không cần.” Diệp Linh Lung lắc đầu cắt đứt, nhìn về phía Hoa Mộng Dao, ánh mắt kiên định nói, “Ngươi nói cũng không sai, nhưng mặc kệ ngươi có tin hay không, kỳ thật từ sớm ta đã xem cô nương là tiểu thư nhà ta rồi.”

Hoa Mộng Dao không để ý đến, bĩu môi, tựa đầu liếc nhìn sang nơi khác, một thân hờn dỗi.

Bộ Phi Ngữ cũng không có cách nào, đành phải thuận theo nàng, đối với Diệp Linh Lung trấn an nói,“Linh Lung, ngươi đừng quá để ý, Mộng Dao tính tình là như vậy, một lát nữa nàng ấy sẽ tốt thôi, ngươi cũng đừng khóc, ta bây giờ không phải đã tốt hơn rồi sao? Ngươi đừng khóc nữa, mau đi lấy thuốc cho ta đi, để không sẽ bị nguội lạnh.”

”Đúng nha! Ta chút nữa đã quên mất.” Diệp Linh Lung vội vàng lau đi nước mắt, đứng dậy bưng thuốc cho Bộ Phi Ngữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.