Một tuần sau khi nằm viện, tinh thần Bạch Ninh Kiều phấn chấn lên hẳn, vì thường xuyên nghỉ học nên cô phải học thêm rất nhiều, ít có thời gian ở bên cạnh Khương Triết.
Trong phòng sách, anh ngồi kèm cô học, hôm nay mưa to nên Bạch Ninh Kiều đành ở nhà tự ôn luyện.
- Khương Triết, anh giỏi môn Toán thật sao? Nhìn mặt anh gian dối quá.
- Anh là thầy của em, cái gì mà không biết. Bớt nói lại, làm bài đi, một bài toán cấp 1 cũng giải không xong.
- Cấp 1? Lâu lắm mới làm lại mà, phải để từ từ để em suy nghĩ chứ?
- Em làm bài đi, anh xuống uống nước.
Khương Triết bước ra khỏi phòng sách, vừa hay lúc này màn hình máy tính của anh liền sáng lên. Bạch Ninh Kiều cũng có chút tò mò, cô nhìn ra phía cửa một lúc rồi từ từ chạm vào con chuột.
- Khương Triết để xem anh giấu em cái gì?
Bản thân Bạch Ninh Kiều biết rõ anh có rất nhiều điều giấu cô, không phải anh không nói, chỉ là cần thời gian thích hợp để nói.
Ánh mắt cô từ tò mò trở nên sợ hãi, người đàn ông kia, người đàn ông đội mũ đen đã gây ra tai nạn cho cô, mọi thông tin của ông ta đều có trong máy tính của Khương Triết.
Không chỉ riêng ông ta mà còn cả Lý Trực và... một bản hợp đồng với ông Lãnh.
- Ông Lãnh... ông ta là ai? Bản hợp đồng cũng chỉ ký cách đây mấy ngày.
Cô không nghĩ chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy, chỉ nghĩ rằng người đàn ông đội mũ đen vô tình đụng trúng cô mà thôi.
Bạch Ninh Kiều vào phần tin nhắn, giữa ông Lãnh và Khương Triết có một cuộc đối thoại có hơi căng thẳng.
" Vì cậu là khách hàng của tôi nên tôi thông báo với cậu một việc. Tổ chức SF đã tới Đông Nam Á và truy lùng cậu khắp nơi, tốt nhất là cậu nên tránh đi nơi khác thì tốt hơn."
" Cảm ơn ông đã thông báo cho tôi."
" Một khi bọn họ tìm đến cậu thì cả gia đình cậu sẽ gặp nguy, cậu là một người thông minh, cậu nên làm gì cho đúng."
- SF?
Bạch Ninh Kiều không chờ được nữa, cô lên mạng tìm kiếm thông tin vì trước đây bản thân cũng đã nghe những chữ này ở đâu đó rồi.
- SF, tổ chức xã hội đen nổi tiếng nhất ở Đức.
Tim cô đập mạnh lên từng nhịp, cả chân tay run lên rã rời không còn hơi sức. Ánh mắt có chút sợ hãi và lo lắng, trong đầu là một mớ hỗn độn, bản thân cô cũng không biết mình nên làm gì.
- Khương Triết... anh ấy... anh ấy là xã hội đen sao? Sao lại dính dáng với bọn chúng chứ?
Khương Triết từng bước đi lên cầu thang nhưng Bạch Ninh Kiều vẫn không hay biết gì, anh đứng trước cửa phòng sách rồi mở cửa ra.
- Làm xong chưa?
- Em làm xong rồi, anh xem xem, có đúng không?
Đối mặt với Khương Triết, cô rất bình tĩnh trả lời, như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ừm... đúng rồi, nhưng thiếu bước thứ 3.
- Bước đó có cũng được không có cũng không mà, anh hay bắt bẻ quá rồi.
- Xuống nhà đi, anh nấu cơm trưa cho chúng ta ở dưới rồi.
- Bạn trai em đúng thật rất chu đáo.
...
Như thường lệ, Quách Lộ ngồi trên ghế đá gần lớp học đọc sách, một bàn tay che kín đôi mắt của cô từ phía sau, mọi thứ đen như mực.
- Con nhỏ kia, đoán xem tôi là ai?
- Á Á hả? Có phải không? Hay là Tiểu Nha...
Cảm thấy không còn hứng thú, Bạch Ninh Kiều buông tay ra, ngồi xuống ghế giọng điệu chất vấn cô.
- Á Á là ai? Tiểu Nha là ai? Cậu có bạn thân mới rồi có phải không?
- Đâu có, trên đời này tôi chỉ coi cậu là bạn thân của tôi thôi.
- Sến súa quá đi. Sao lại ngồi ở đây, về lớp đi, nắng chết đi được.
- Được được, cậu là người bệnh vừa mới xuất viện nên tôi trịnh trọng nghe lời cậu.
- Chồng yêu như vậy có phải ngoan hơn không?
Trong khi cả hai đang đi về lớp, một bóng người từ tầng ba đang cầm trên tay một lọ hoa. Căn chuẩn thời cơ và đẩy lọ hoa rơi xuống...
" Beng..."
May mắn là Khương Triết nhanh tay kéo cô về phía mình, cả hai cũng tránh được một kiếp nạn. Ngay lập tức Bạch Ninh Kiều ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một bàn tay thon dài và khá to, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc.
- Kiều Kiều, em có sao không?
- Em... em không sao?
- Quách Lộ, em cũng nhớ cẩn thận.
- Vâng ạ.
- Hai em về lớp đi.
Ánh mắt anh thay đổi, bên trong toàn là nỗi tức giận, anh biết rõ và rất chắc chắn có người làm chuyện này và biết kẻ khốn nào đang làm.
- Lý Trực, cậu chọc nhầm người rồi.
👍⬅⬅⬅