Làn gió lạnh ở khung cửa sổ thổi qua, một bên váy bay nhẹ lên, mái tóc cũng bồng bềnh lên, khung ảnh yên tĩnh nhưng quá đỗi đẹp đẽ, ở nhiệt độ 20 nầy cũng khó có thể chịu đựng được, da của cô đã nổi lên thành da gà rồi.
Khương Triết không để ý đến những chuyện ấy, anh biết nhưng vẫn cố lờ đi nhâm nhi ly rượu trên tay.
Lúc Khương Thịnh trở về, anh mới cất giọng lên.
- Bạn gái của mày lạnh rồi kìa, sau này trở thành vợ cũng phải biết chăm lo cho người ta chứ.
Cả Khương Thịnh và Bạch Ninh Kiều đưa mắt ngỡ ngàng nhìn anh, thật ra Khương Thịnh muốn đẩy thuyền cho couple này nhưng có vẻ anh đang hiểu sai ý.
- Em nói rồi, em với Khương Thịnh thực sự không có gì hết.
- Ừ.
Khương Triết ừ một cách thản nhiên, dường như không tin lời nói của Bạch Ninh Kiều. Cô cũng chỉ biết bất lực mà đờ mặt ra.
Khuya đến, cô và gia đình kia ai về nhà nấy, thay quần áo bằng bộ đồ ngủ, vẫn không tin chuyện vừa xảy ra là thật, những lời nói của Khương Triết tối nay có phải là đang mơ không.
Cả hai bọn họ từng là bạn thời trẻ trâu khi còn ở chung một xóm, vì một số lý do mà vùng ấy phát chuyển đi, không thể nào lại có sự trùng hợp dễ dàng như vậy.
- Nghĩ cũng lạ thật, nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi thì cũng phải chấp nhận thôi. Đi ngủ.
Cô tắt điện đắp chăn trùm kín đầu chìm vào giấc ngủ.
Người trằn trọc mãi vẫn còn ngỡ ngàng không biết đâu là thực đâu là mơ không phải là Bạch Ninh Kiều mà lại là Khương Triết. Anh vốn kiềm chê và che đậy cảm xúc rất giỏi, phải nói là cực kì tốt, từ khi gặp học sinh của mình anh như muốn ngất xĩu tại chỗ vậy.
Ngồi bên bể bơi với làn sóng lấp lán ánh sáng của ánh đèn chiếu rọi xuống, mặt nước gợn nhẹ từng cơn còn Khương Triết trong lòng anh như nổi cơn sóng thần.
Đầu óc tuy là không muốn nghĩ đến nhưng có vẻ nó không làm đúng theo ý của mình, suốt 2 tiếng đồng hồ anh chỉ im lặng ngồi ở đó, liên tục suy nghĩ về những chuyện xảy ra tối nay.
...
Sáng hôm sau Bạch Ninh Kiều ì ạch đến trường, chạm mặt ngay Khương Triết ở hành lang cầu thang, cô là lớp phó học tập phải đi sớm để quản lý lớp, lúc này trong trường vẫn chưa có nhiều người.
- Em... em chào thầy ạ.
- Khi chỉ có hai người thì nên xưng hô là anh em thôi, không cần phải lễ nghĩa gia giáo đâu, anh vốn không để tâm những chuyện ấy.
Bạch Ninh Kiều sững người, cô vẫn không giám nhìn thẳng vào mắt của Khương Triết, bây giờ thì cảm giác này không phải là rụt rè nữa mà là sợ hãi thì đúng hơn.
- Thầy là thầy của em nê em phải lễ phép chứ ạ. Em chào thầy...
- Khoan đã.
Trước khi rời đi Khương Triết đã nhìn qua mái tóc rối bù lên của cô, không nhịn được mà gọi lại.
- Qua đây.
- Có chuyện gì sao thầy.
Bạch Ninh Kiều không giám bước tới, chỉ nhích nhích vài bước chân, khoảng cánh của cả anh và cô cũng khá xa chứ không gần.
Thấy biểu cảm sợ hãi rụt rè này anh chỉ cười mỉm, không muốn dỗ dành mà càng ngày càng làm cho cô sợ hãi hơn.
- Bước thêm vài bước nữa.
Cô không chịu bước sợ anh sẽ làm gì mình, chỉ có thể đứng im bất động. Khương Triết bất lực cười trừ, anh không chịu được tiến lên vài bước sát người cô, bàn tay chạm lên mái tóc vuốt nhẹ cho nó nuột mà.
Khuôn mặt cô đỏ ửng như quả cà chua, hai tay luống cuống chỉ có thể cọ xát vào nhau, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Bản thân anh cũng nghe được tiếng tim đập ấy, nhưng không biết là của bản thân mình hay là của đối phương.
- Là con gái cũng phải chú ý hình tượng bản thân một chút chứ.
- Em... em cảm ơn thầy. Em đi trước ạ...
Bóng dáng cô vụt mất sau cầu thang lúc này anh mới lẩm bẩm rồi lắc đầu mỉm cười.
- Cô bé này thật là, sao phải sợ hãi mình như vậy chứ?
Cảm giác này cũng chỉ là rung động từ hai phía, ấn tượng vì là bạn cũ và từng quen biết trước nên quan tâm nhau nhiều hơn, chính vì điều này lại khiến cả hai sau này thay đổi mối quan hệ.
👍⬅⬅⬅