Ở trường, đến giờ lên lớp, Khương Triết bước vào như mọi ngày. Vì đội văn nghệ thiếu đi một người nên cả đội đã thống nhất hỏi thêm ý kiến của thầy xem sao.
- Thầy ơi, Bạch Ninh Kiều bạn ấy nằm viện nên không thể tập văn nghệ được. Đội múa của lớp mình có nên thêm bạn mới không ạ?
- Thêm một bạn nữ vào thay thế vị trí của Bạch Ninh Kiều đi, em ấy bị thương nặng, nhập viện phải một khoảng thời gian.
- Vâng ạ.
Nghe xong câu nói ấy Lý Trực vẻ mặt khó coi nhìn Khương Triết. Vốn dĩ đây là thời gian thích hợp để cậu ta tiếp cận Bạch Ninh Kiều, cuối cùng mọi thứ lại tan như mây khói.
Ngay từ đầu cậu đã không nghĩ đến chuyện này, được việc này lại mất việc khác. Không ai gây thù chuốc oán với Khương Triết ngoài Lý Trực, cậu ta đã thuê người gây ra vụ tai nạn cho Bạch Ninh Kiều.
Giờ ra chơi, cả lớp tụm lại một nhóm, mỗi người xen vào một câu.
- Các cậu nói xem thăm Bạch Ninh Kiều vào buổi nào.
- Sáng đi...
- Sáng bận học mà, chiều đi.
- Chiều thứ mấy.
- Thứ 5 học cả ngày thì thứ 3 đi.
- Thứ ba tôi mắc việc rồi.
- Chứ buổi chiều nào lớp mình cũng tập văn nghệ cả rồi.
- Đại diện lớp thôi, ban cán sự đi thăm là được.
- Nhưng đa số ban cán sự đều nằm trong đội văn nghệ cả.
5 phút trôi qua, cả lớp đúng thật ồn như cái chợ, mỗi người một ý mà chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.
- Hay buổi tối đi.
- Đến bệnh viện vào buổi tối, mấy con ma nó bắt cậu đi bây giờ.
- Bớt nói mấy câu ấy ra được không? Gớm quá.
- Buổi chiều đi, nhưng mà chiều thứ mấy.
Lớp trưởng Tề Minh từ nãy đến giờ chưa ý kiến, lúc này cậu mới dõng dạc nói ra suy nghĩ của mình.
- Để Bạch Ninh Kiều xuất viện đã rồi đi thăm, dù gì trong thời gian này lớp chúng ta ai cũng mắc việc, cậu ấy cũng nằm trong lớp sẽ hiểu mà. Còn nếu đi thăm bệnh thì thăm vào chủ nhật ấy, ai không đi được có thể miễn vì lý do cá nhân, đi thăm bệnh cũng không cần phải đông quá đâu.
- Đúng đúng, tôi thấy ý kiến như vậy cũng khá ok.
- Vậy tán thành như vậy nhé.
- Được.
...
Bệnh viện, Lý Trực theo dõi Khương Triết đến phòng bệnh nhưng ngay lập tức anh đã phát hiện ra và cắt đuôi được cậu ta. Lý Trực tức giận chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà quay về.
- Anh đến rồi...
- Em nhớ anh lắm đó.
Bạch Ninh Kiều bày ra bộ mặt nhõng nhẽo đáng yêu, ngay cả anh cũng khó có thể tin nổi.
- Em bị bệnh sao?
- Anh bớt nói móc em như vậy có được không? Mà anh nấu gì cho em vậy?
- Mực
Biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên chân ghét, môi trên nhếch lên thể hiện sự khó ưa đối với mực.
- Sao lại nhìn anh với ánh mắt đó.
- Đừng trêu em.
- Đây... canh gà. Mẹ em nấu cho em đó, nhưng mà hôm nay mẹ em có việc nên nhờ anh đưa lên cho em.
Khương Triết cẩn thận mở ra và bón cho cô từng muỗng nhỏ, húp một miếng sức khỏe và tinh thần cô như trở thành một vị anh hùng vậy. Sảng khoái và mạnh mẽ...
- Aaaaa, đã quá, bồi bổ sức khỏe thực sự.
- Có phải, ăn một miếng rồi xương sẽ chắc khỏe không? Sức khỏe sẽ tăng lên gấp bội không?
- Đúng rồi.
- Em nên đi làm người mẫu quảng cáo sản phẩm đi là vừa.
Ăn xong canh gà mẹ nấu, anh đưa cô ngồi xe lăn đi xuống bệnh viện hít thở không khí mà thiên nhiên mang lại.
Vườn hoa đỏ rực phủ khắp hai bên đường đi bộ, phía trước xen kẽ những đốm trắng vô cùng đẹp mắt.
- Anh làm em như vậy giống như em bị tàn tật ấy. Cho em đứng lên đi mà.
- Ngồi yên đó, anh chỉ muốn tốt cho em thôi biết không?
Bạch Ninh Kiều vẫn ngoan cố, mấy ngày nay cô không được đi đứng nên cứ nghĩ đi sẽ không sao. Nhưng khi rời khỏi xe lăn, đặt chân xuống đất thì cơn đau mang đến không thể diễn tả nổi.
Cô không đứng vững ngã xuống, may mà Khương Triết phát hiện đỡ lấy cô.
- Kìa? Anh đã nói rồi.
- Em... em cứ nghĩ chân khỏi rồi nhưng mà chứ đi chưa biết, đi rồi thì...
- Thì sao?
- Thì muốn lành hẳn rồi mới đi.
- Ngang ngược.
Khương Triết bế cô ngồi vào xe lăn, khoảnh khắc này, không khí này và khi có người ở bên cạnh mình. Thực sự hôm nay là ngày hoàn hảo của cô, rất rất rất hoàn hảo.
👍⬅⬅⬅