Tôi nhìn hai xấp tiền đó rồi lắc đầu: “Dì Phan à, dì cũng cao tay thật, đây là đạo cụ lúc nào cũng mang theo trên người để chờ dịp hãm hại tôi à?”
Hai chữ dì Phàn khiến sắc mặt Phan Ngọc xanh mét cả ra.
Ngay lúc tôi còn chưa phản ứng kịp, Tống Cẩm Dương đã bước tới, giơ tay lên tát “bap” vào mặt tôi!
Tôi bỗng thấy hoa hết cả mắt, bên tai nổ đùng đoàng.
Tống Cẩm Dương giận dữ mắng mỏ tôi: “Chúng tao sinh mày ra, nuôi mày lớn, mày ăn trộm tiền của chúng tao, lại còn gọi chúng tao thế à?!”
“Duyên Khanh!” Tống Duyên Minh vờ vịt tới đỡ lấy tôi, nói với Tống Cẩm Dương: “Ba, bây giờ Duyên Khanh là người có tiền án, khó tìm việc làm, không có công ty nào chịu nhận em ấy, chắc em ấy cũng vì bất đắc dĩ thôi.”
Tôi cười lạnh, lấy tay đẩy Tống Duyên Minh ra: “Đừng có giả vờ nữa được hay không?”
“Duyên Khanh.”
“Con nhìn đi, con nói đỡ cho nó, nó cũng không thèm nhớ ơn, cái loại không có lương tâm!”
Phan Ngọc kéo Tống Duyên Minh lại bên cạnh mình.
“Là mày…”
“Đủ rồi!”
Trong lúc Tống Cẩm Dương lại chuẩn bị giơ tay lên đánh tôi, Tống Tuyết ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
Bà vẫy tay với tôi, nói hiền hòa: “Lại đây, Tiểu Khanh, ngồi lại đây với bà.”
“Mẹ, mẹ đừng để nó lừa!”
Thấy diễn lâu như vậy mà thái độ của Tống Tuyết với tôi không thay đổi chút nào, Tống Cẩm Dương tức giận tới mức gân xanh nổi đầy trán.
Nghe Tống Tuyết nói vậy, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh bà.
Bà sờ mặt tôi, hỏi han ân cần: “Đau không?”
Tôi gật đầu một cái, sau đó hỏi bà: “Bà nội, bà tin con à?”
Trong cái nhà này, chỉ có Tống Tuyết là người thân của tôi.
“Con là cháu gái của bà, sao bà lại không tin con chứ.”
Bà vừa nói vừa cầm lấy tay tôi vỗ nhẹ.
Tất cả đều y như trước kia, như thể chuyện này chưa từng xảy ra.
Phan Ngọc thấy vậy thì nóng nảy: “Mẹ, mẹ quên là nó hãm hại Minh Minh bao nhiều lần rồi à, mọi chuyện đều có chứng cứ xác thực!”
“Mẹ, bỏ qua đi.”
Tống Duyên Minh kéo Phan Ngọc lại, đôi mắt hơi đỏ lên.
Kỹ thuật biểu diễn của chị ta đúng là càng ngày càng tăng.
“Được rồi, đã lâu rồi mẹ mới gặp Tiểu Khanh, muốn hàn huyên với nó một chút, mấy đứa về đi.”
Tống Tuyết đuổi khách ngay tại chỗ.
Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đều trợn tròn mắt, nhất là Phan Ngọc, đôi mắt của bà ta nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Sau đó bọn họ lại lẩm bẩm vài câu, Tống Tuyết bảo dì Thu ra tiễn bọn họ.
Sau khi họ đi hết rồi, Tống Tuyết cầm tay tôi nói: “Tiểu Khanh, bọn họ che giấu mọi chuyện rất khéo, bà mới biết chuyện con ngồi tù thôi, thiệt thòi cho con rồi.”
Vừa dứt lời, đôi mắt bà liền đỏ lên.
Tôi tin Tống Tuyết thật sự đau lòng tôi.
Tôi ôm lấy cánh tay của Tống Tuyết, tựa đầu vào vai bà, lắc đầu một cái: “Đều đã qua rồi, bà nội, con sẽ cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mà…” Tôi dừng lại một chút: “Con bị oan.”
Chuyện này, nhất định tôi phải nói.
“Bà biết, bà biết, nếu bà biết chuyện này sớm hơn thì đã không để con phải ngồi tù rồi! Tất cả là do bà không hay để ý chuyện bên ngoài, cũng không biết nhiều tin tức.”
Tống Tuyết vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi có thể nghe ra sự tự trách trong giọng nói của bà.
Sau đó, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, bà hỏi về công việc của tôi, tôi kể về những chuyện trong công ty của Lương Khanh Vũ cho bà nghe.
Chúng tôi tán gẫu đến tối.
Tống Tuyết giữ tôi ở lại ăn cơm, trong khi ăn, bà hỏi tôi: “Có cần nói cho cháu trai của ông Lý biết là con không về không?”
“Chuyện này…” Bà nói vậy khiến tôi hơi xoắn xuýt, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn nói dối: “Không cần đầu, mấy hôm nay anh ấy đi công tác rồi.”
Tống Tuyết nhìn tôi, không nói thêm gì nữa.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, bà mới nói với tôi: “Thực ra bà đã biết chuyện giữa cháu trai ông Lý và Tiểu Minh rồi, mặc dù Tiểu Minh có chút khôn vặt, nhưng sẽ không thể làm mọi chuyện kín kẽ như vậy, có phải tất cả đều là cháu trai ông ta làm đúng không!”
“Bà nội, không phải…”
Tôi không muốn Tống Tuyết phải bận tâm đến chuyện hôn nhân của tôi nữa, nhưng không ngờ sau khi biết tôi gặp chuyện, bà lại đi điều tra hết thảy ngọn ngành.
Sau khi nói xong cả hai chuyện này, Tống Tuyết lắc đầu: “Lão già Lý đó cũng hồ đồ rồi mới không tin con, nhưng con là cháu gái của bà, bà hiểu con, tin con!”
Bà lấy một túi giấy tờ và một chiếc chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, đưa chiếc chìa khóa cho tôi trước: “Sau chuyện lần trước, bà không lấy tiền từ cổ phần và tiền chia lợi nhuận của con nữa, bà tưởng rằng con đi du học rồi, không biết khi nào mới trở lại. Vì để không mất giá, năm nay bà đã lấy tiền đi mua nhà, con tới đó ở đi, đừng ở với cháu trai ông Lý nữa.”
“Bà nội, không cần đâu, con…”
“Cầm lấy đi, con là cháu gái của bà, nhà họ Tống chúng ta không bằng nhà họ Lý, nhưng chưa tới mức phải nhìn mặt họ để sống!”
Biết tôi muốn từ chối, Tống Tuyết nhét chiếc chìa khóa vào trong tay tôi, sau đó lại lấy một cái thẻ ra, nói rằng trong đó là tiền chia lợi nhuận còn dư lại.
Tôi cứ mãi khước từ, Tống Tuyết vẫn khăng khăng đưa thẻ cho tôi.
Hôm ấy, tôi ở đó tới mười giờ.
Lúc tôi gần đi, Tống Tuyết bảo người giúp việc lấy một cái hòm trong kho ra cho tôi.
Tôi mở ra nhìn, trong đó là chiếc máy tính hồi đại học của tôi, cùng với ít sách vở.
Bà nói lúc trước Tống Cẩm Dương định vứt đồ đi, bà bảo người giúp việc trong nhà họ Tống chú ý một chút, cảm thấy có thể những thứ này sẽ có tác dụng nên giữ lại cho tôi.
Tôi vô cùng cảm kích Tống Tuyết, đồng thời cũng nhờ vậy mới biết được, trong nhà của Tống Cẩm Dương có tai mắt của bà.
Tôi mang cái hòm đó đi.
Về đến nhà, tôi mở thử máy tính, nhưng hình như nó đã hỏng rồi, tôi chỉ có thể đặt nó xuống trong sự bất đắc dĩ.
Vào chủ nhật, tôi nhận được điện thoại của Tống Tuyết, bà thúc giục tôi dọn nhà.
Tôi không có nhiều đồ, chỉ dọn vài bộ quần áo thường mặc, cùng với chiếc máy tính trước kia rồi mở sổ đất ra, liếc nhìn địa chỉ trên đó, cằm tôi như muốn rớt xuống.
[Số 01 Vĩnh An]
Nếu hỏi khu vực tốt nhất, đắt nhất ở Vĩnh An là khu nào thì đó chắc chắn sẽ là Số 01 Vĩnh An.
Khu nhà này có ba mặt là nước, nghiệp vụ đứng hàng đầu.
Lúc tôi gọi taxi tới cổng khu nhà, bảo vệ quan sát tôi rồi đuổi ngay không khách khí: “Đi đi, khu chúng tôi cấm bán hàng.”
“Tôi là người đã mua nhà ở đây.” Tôi vội giải thích.
“Người mua nhà?” Khu vực cao cấp như thế này, ngay cả bảo vệ cũng hểnh mũi lên trời.
Anh ta nhìn tôi, có vẻ như đã khẳng định tôi là dân tiêu thụ hàng hóa rồi, bộ mặt đắc ý chờ tôi bị vạch trần.
Đang lúc tôi định bỏ đồ đạc xuống để lấy sổ nhà đất cho anh ta xem, một giọng nói chững chạc, nhã nhặn vang lên từ sau lưng: “Tôi có thể làm chứng cô ấy chính là người mua nhà.”
Tôi quay đầu lại, người đứng sau tôi trông hơi quen mắt…
Tôi nhanh chóng nhớ ra, dù không muốn cho lắm, nhưng tôi vẫn gọi một tiếng: “Chú… Lý.”