Túi khí an toàn trên xe đã bật ra, người đàn ông kia bị túi khí trên xe ôm trọn, bất động hoàn toàn.
"Lý Hào Kiệt!"
Khi ấy tôi sợ hết hồn, lao tới, mở cửa xe của Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông kia ngồi ngay đơ ở đó, hai mắt nhắm nghiền, trên người và trên túi khí toàn máu là máu, tôi không biết máu ở đâu ra.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim tôi cứ như bị một bàn tay nào đó bóp chặt.
Đau lòng.
Rất rất đau lòng!
Nhưng tôi không dám động vào, tôi sợ mình động vào, Lý Hào Kiệt sẽ xảy ra vấn đề.
Cũng may đang ở cổng bệnh viện, vài bác sĩ đẩy băng ca chạy ra.
Lúc này, Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi đều chạy tới.
Tình hình trong xe của Tống Duyên Minh nghiêm trọng hơn Lý Hào Kiệt, toàn bộ túi khí đã bật ra, bên trong toàn máu, đầu xe cũng biến dạng một cách nghiêm trọng.
Khi chị ta được nâng ra ngoài, có thể thấy mặt mũi toàn máu với máu, trên trán có một vết thương lớn rất rõ ràng.
Tôi thấy Lý Hào Kiệt được nâng vào trong, muốn theo vào đó, nhưng Tống Cẩm Dương đã ngăn lại.
Ông ta túm chặt lấy cánh tay tôi, hai mắt hung ác găm chặt vào tôi: "Tống Duyên Khanh, nếu như Duyên Minh có mệnh hệ gì! Mày chết chắc rồi!"
"Ông Tống cứ thử xem."
Tôi lườm Tống Cẩm Dương, tiếp tục đi vào trong.
Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh đều được đưa vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu mà Lý Hào Kiệt nằm nhanh chóng tắt đèn, tôi vội vàng đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông kia được đẩy ra ngoài.
Khi tôi bước tới, đôi mắt của Lý Hào Kiệt đã hơi mở ra, cánh tay trái được cố định bằng nẹp.
Anh nhìn tôi, khẽ cười: "Chuyện nhỏ."
Chỉ một câu nói mà khiến trái tim tôi gần như sụp đổ!
Lần trước, khi bị thương vì bảo vệ tôi, anh cũng nói hai chữ này.
"Đừng nói chuyện!" Tôi bất đắc dĩ: "Vẫn còn bị thương này."
Bác sĩ giải thích với tôi, Lý Hào Kiệt bị thương không nặng, chỉ có cánh tay trái bị thương, cần phải bó bột, chắc phải cần khoảng ba tháng để hồi phục.
Tống Cẩm Dương cũng nhào tới: "Con gái tôi đâu?"
Bác sĩ liếc nhìn Tống Cẩm Dương: "Người còn lại bây giờ vẫn đang hôn mê, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm."
Nói xong đẩy Lý Hào Kiệt đi mất.
Tôi cũng không để tâm tới Tống Cẩm Dương, theo chân Lý Hào Kiệt đi luôn.
Vì lo cho Lý Hào Kiệt, tôi xin nghỉ bên phía công ty, vốn hôm nay có hẹn đo đạc công trường với một vị khách, bây giờ không đi được rồi.
Tôi gửi lời xin lời tới vị khách kia, bị phàn nàn một hồi, đợi cúp điện thoại xong, quay về phòng bệnh của Lý Hào Kiệt, cánh tay của người đàn ông kia đã được bó thạch cao.
Bởi vì phần đầu của anh cũng bị chấn động nhẹ, bác sĩ đề nghị nằm viện một ngày để quan sát.
Tôi ở bệnh viện cùng với anh.
Trưa đó, tôi vốn định tới nhà ăn mua vài món, Lý Nam Hào đã dẫn người giúp việc tới.
Người giúp việc lập tức bày bốn món ăn và một món canh lên bàn.
Lý Nam Hào đánh giá tôi một lát, cất tiếng hỏi có vẻ không vui: "Đây là đứa nào trong hai chị em kia?"
"Ông Lý, con là Tống Duyên Khanh."
Tôi tự mình giới thiệu.
Nghe thấy tên tôi, sắc mặt Lý Nam Hào không có biến đổi gì mấy, chỉ nói với Lý Hào Kiệt: "Cả hai chị em nhà này đều muốn hại chết con, lần này cho dù Tống Tuyết tới nói đỡ, ta cũng sẽ không đồng ý cho con lấy bất cứ đứa nào đâu!"
"Ông nội." Lý Hào Kiệt nhìn Lý Nam Hào, khẽ nhíu mày: "Ông như thế, không phải con bị thương là uổng phí rồi sao? Khó khăn lắm mới diễn được cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, làm cô ấy cảm động, bây giờ ông lại không cho con lấy."
"Không thể lấy được!" Lý Nam Hào nghiêm mặt lại: "Lâm Tuyền tốt biết bao, con xem xem, con ở bên ngoài dây dưa lằng nhằng với hai chị em nhà này, nó không nói một câu gì, người phụ nữ như thế mới phù hợp làm bà chủ tương lai của nhà họ Lý!"
Lâm Tuyền.
Hóa ra người phụ nữ kia tên là Lâm Tuyền à.
Hai ông cháu này đang nói chuyện, tôi biết mình đứng ở đó không hợp lắm, giả bộ lấy lí do đi vệ sinh để ra ngoài.
Thực ra trong phòng cũng có phòng vệ sinh, tôi chỉ cố ý ra ngoài thôi.
Sau khi ra ngoài, tôi không có việc gì để làm, định đi xem tình hình Tống Duyên Minh.
Xuống tầng, tôi đến phòng cấp cứu, phát hiện đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, Tống Cẩm Dương cũng không còn ở đó nữa.
Tôi đi hỏi y tá mới biết được lúc cấp cứu, Tống Duyên Minh bị chảy máu trong, được đưa thẳng lên phòng phẫu thuật.
Tôi lại tới khoa não, đi vào trong, nhìn thấy một người đang kéo bác sĩ lại hỏi tình hình.
Đó là trợ lý của Lý Hào Kiệt, Lê Kiên.
Thế mà hắn ta cũng ở bệnh viện.
Tôi bước tới đó, vừa đúng lúc nghe thấy hắn ta hỏi: "Tình trạng của Tống Duyên Minh có nguy hiểm gì không, có ảnh hưởng gì tới cuộc sống không."
"Trước khi ca phẫu thuật này hoàn thành, tạm thời chưa thể chắc chắn được."
Câu trả lời của bác sĩ rất dè dặt.
Tôi đứng đằng sau, không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Lý Hào Kiệt bảo hắn ta tới đây?
Lý Hào Kiệt chơi trò vẹn cả đôi đường này rất khá.
Bên kia an ủi tôi, còn nói trước mặt Lý Nam Hào là muốn lấy tôi.
Bên này lại bảo trợ lý tới quan tâm Tống Duyên Minh.
Nếu như tôi không tới, trùng hợp gặp phải, e rằng vẫn không biết thủ đoạn của anh cao siêu tới mức này.
Tôi bước tới đó, thản nhiên như không mà hỏi Lê Kiên: "Trợ lý Lê thay tổng giám đốc Lý tới đây quan tâm Tống Duyên Minh sao?"
Hắn ta nghe thấy giọng tôi, vội vàng quay người lại.
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, sau khi nhìn thấy tôi, hắn ta hiển nhiên có vẻ bị dọa.
Trên gương mặt có biểu cảm không tự nhiên cho lắm, hắn ta ngưng lại trong chốc lát rồi mới nói: "Vâng, tổng giám đốc Lý bảo tôi tới hỏi thăm tình hình của cô Tống Duyên Minh, không có ý gì khác."
"Ồ."
Tôi cụp mắt, không nói gì cả.
Tôi vốn định rời khỏi bệnh viện luôn, nhưng túi xách của tôi vẫn còn ở trong phòng bệnh của Lý Hào Kiệt, hơn nữa bất kể thế nào, Lý Hào Kiệt cũng đã cứu tôi.
Tôi chăm sóc anh ta một ngày, coi như trả nợ nhân tình vậy.
Tống Duyên Khanh ơi là Tống Duyên Khanh.
Sao mày vẫn chưa nhìn rõ được tình hình chứ.
Lúc nào cũng bị vài ba câu của Lý Hào Kiệt lừa gạt.
Tôi vừa mắng mình vừa quay về phòng bệnh của Lý Hào Kiệt.
Qua lớp cửa kính ở cửa phòng bệnh, tôi thấy Lý Nam Hào vẫn còn ở trong nên không vào đó nữa mà đi tới nhà ăn, ăn một bữa cơm, đi dạo ở bên ngoài một vòng, lúc quay lại, phát hiện Lý Nam Hào vẫn còn trong đó.
Tôi ngồi ở bên ngoài, nhìn qua cửa sổ mà ngẩn ngơ.
Chưa đầy mười phút sau, Lý Nam Hào bước ra.
Ông ấy nhìn tôi, hình như định nói gì đó, nhưng đôi mắt liếc về phía phòng bệnh, sau cùng vẫn bỏ đi.
Lý Nam Hào đi rồi, tôi đứng dậy quay về phòng bệnh
Nhìn Lý Hào Kiệt, tôi muốn nhắc lại chuyện ban nãy, nhưng lại thấy mình thật õng ẹo.
Về tình về lý, Tống Duyên Minh vẫn là vợ chưa cưới của Lý Hào Kiệt, đi thăm một chút thì đã sao?
Chiều hôm đó, tuy vẫn ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhưng chuyện anh bảo Lê Kiên đi quan tâm Tống Duyên Minh như một vướng mắc không hóa giải được trong lòng tôi.
Tôi muốn nói, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Muốn bỏ xuống, nhưng không bỏ xuống được.
Buổi tối, anh bảo Lê Kiên đưa chúng tôi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của khu nhà, đợi xuống xe rồi, tôi muốn đi về phía cầu thang dẫn lên nhà, Lý Hào Kiệt lại ghé tới, dùng cánh tay phải vẫn còn lành lặn ôm tôi vào lòng: "Em yêu, em nhìn tay anh bị thương rồi này, một mình về nhà, làm gì cũng bất tiện."
Nói rồi, định dẫn tôi về phía nhà anh.
"Không phải trong nhà anh có người giúp việc sao?"
"Đúng vậy." Lý Hào Kiệt khựng lại, hơi cúi người, dùng ánh mắt ái muội nhìn tôi: "Nhưng anh phải tắm rửa, không thể để người giúp việc phục vụ cả chuyện này đúng không..."