Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình

Chương 46: Vợ bắt đầu cuộc sống mới và sự quyết tâm theo đuổi vợ của Vương tổng (2)




Vương tổng vừa dứt lời, trợ lý nhanh chóng đem đến một chú gấu bông rất dễ thương, được gói trong bọc quà lớn đắt tiền.

Bánh Bao từ nhỏ tới giờ, do sống trong hoàn cảnh thiếu thốn nên chưa khi nào có chú gấu bông to tới vậy, liền reo lên thích thú, rồi ôm chầm lấy. Nhìn con cười vui vẻ, hắn lần nữa hôn lên trán con.

Trông cảnh hai cha con vây quanh chú gấu bông, Tỏa Tâm định cất tiếng thì bà Quách ngăn lại, có ý muốn bảo để Bánh Bao được vui vẻ đi!

Nói trợ lý ra ngoài xe đợi, Vương Đình Mặc vừa bế Bánh Bao vừa đưa mắt nhìn quanh nhà hàng. Trông cũng khá đấy! Tiếp theo hắn ngồi xuống bàn, để con gái ngồi trên đùi mình, xem qua thực đơn.

Bà Quách đi chuẩn bị món ăn, phát hiện đám phục vụ đứng nhìn lén Vương tổng nổi tiếng tại Thành Đô, liền bị bà đuổi hết vào trong!

Triệu Tỏa Tâm vẫn đứng yên lặng, trong khi Đình Mặc chơi đùa với Bánh Bao, hỏi con có thích gấu bông không?

“Con thích lắm, cảm ơn chú Mặc!” Cô bé 5 tuổi gật gật.

“Vậy con mau gọi ba đi, đừng gọi chú nữa.”

“Ba ạ? Ba là người như thế nào?”

“Ba và mẹ, cùng sinh ra Bánh Bao. Ba sẽ yêu thương chăm sóc con, mua quà cho con, để con sống trong nhà đẹp, và bảo vệ không để con bị bắt nạt.”

“A, thế thì con thích có ba lắm! Hồi trước ngoại nói, rồi con sẽ được gặp ba! Mà sao bây giờ chú Mặc mới chịu làm ba của con?”

“Vì mẹ con giấu ba, không cho ba biết về con.”

“Tại sao mẹ lại giấu ạ?”

Không muốn cuộc đối thoại này tiếp tục, Tỏa Tâm bước đến chỗ Đình Mặc đồng thời bế con gái rời khỏi lòng hắn, nói rằng:

“Bánh Bao, con ăn xong rồi đã đi rửa tay chưa? Mau vào trong nói bà ngoại rửa tay cho, nhanh nào!”

Đúng lúc bà Quách đem món ăn đặt lên bàn của Vương Đình Mặc, tiếp theo hiểu ý bế lấy Bánh Bao đi vào trong. Bấy giờ Tỏa Tâm mới chịu ngồi xuống ghế, đối diện Đình Mặc thản nhiên lấy đũa, ra điều nhàn hạ dùng bữa tối muộn.

“Anh đừng nói những chuyện như thế với Bánh Bao nữa.” Tỏa Tâm khó chịu.

“Về chuyện gì?” Đình Mặc rót rượu vào ly, hỏi nhạt: “Rằng, anh chính là ba của Bánh Bao hay việc em giấu anh về con bé suốt thời gian dài? Dù em có oán trách anh cỡ nào đi nữa cũng không thể bất công với con gái khi không cho nó nhận ba.”

“Vương tổng, tại sao anh không để mẹ con chúng tôi yên? Chẳng phải lần đó đã nói rõ ràng chúng ta sẽ ly hôn ư?”

Uống cạn ly rượu, Đình Mặc hướng ánh mắt nghiêm túc trực diện vào cô vợ trẻ:

“Lần ở bệnh viện, do xảy ra nhiều việc mệt mỏi, nên anh nhượng bộ mới tạm thời để em rời đi. Suốt hai tháng sau, anh đã rất kìm chế để không đến gặp em, vì anh muốn cho em thời gian bình tĩnh lại. Triệu Tỏa Tâm, em nghĩ Vương tổng này là ai chứ? Chỉ vài ba lời nói là chấp nhận kết thúc ư? Muốn anh từ bỏ hai mẹ con em, tuyệt đối không có chuyện đó đâu!”

Vương Đình Mặc khẳng định rõ ràng bằng thái độ cao lãnh quả quyết, khiến người ta hiểu rằng, hắn nhất định phải đem mẹ con Tỏa Tâm về lại bên mình, bằng bất cứ giá nào!

Chăm chú nhìn Vương tổng tại thượng vài giây, Tỏa Tâm lấy trong túi xách ra một tờ giấy đặt lên bàn ngay trước mặt hắn.

“Anh muốn gì là chuyện của anh! Thời hạn thỏa thuận kết thúc, chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa, tốt nhất vẫn nên ký đơn ly hôn thật nhanh.”

Lướt tia nhìn ảm đạm vào tờ đơn ly hôn, Đình Mặc nhếch mép, công nhận Tỏa Tâm đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, sẵn sàng để rời xa hắn.

“Em thực sự không thể cho anh một cơ hội?”

Chưa rời mắt khỏi người đàn ông tuấn mỹ đó, Tỏa Tâm cố kìm nén cảm xúc:

“Tôi từng cho anh, thậm chí cả bản thân tôi, một cơ hội rồi Vương Đình Mặc! Nhưng chính anh đã phá hủy tất cả... Tôi sẽ không ôm hi vọng hão huyền, không để người khác tổn thương nữa, tự chính bản thân tôi sẽ mở ra cuộc sống mới cho mình và con gái. Anh hiểu chứ?”

“Giấy thỏa thuận bị anh đốt rồi, chẳng còn bằng chứng nào nữa. Được, em thích sống thế nào thì tùy ý, còn anh vẫn phải ở bên cạnh mẹ con em! Anh sai một lần rồi, không thể tiếp tục sai nữa.”

“Tùy anh! Chuyện tôi muốn nói chỉ là về chuyện ký đơn ly hôn. Xin lỗi, nhà hàng còn có nhiều việc tôi phải giải quyết, Vương tổng dùng bữa tối xong cứ gọi mẹ Quách ra thanh toán và ra về bất cứ lúc nào cũng được.”

Để yên tờ đơn ly hôn trên bàn, Tỏa Tâm đứng dậy rời đi. Còn lại Đình Mặc, tâm trạng bức bối khó chịu tới mức cầm lấy chai rượu mà nốc cạn...

Vương Đình Mặc thả mình nằm vật xuống chiếc giường cũ vẫn luôn kêu cót két. Đây không phải phòng hắn, cũng không phải giường Super King size xa hoa, mà là phòng của Triệu Tỏa Tâm!

Ban nãy hắn về tới Vương gia trong tình trạng hơi ngà say do uống nhiều rượu ở nhà hàng, sau khi bị cô từ chối. Nơi căn phòng tối om, từng vương vấn mùi hương ái tình giữa hắn và cô, lúc này thật cô đơn tĩnh mịch.

Đình Mặc chợt nhận ra rằng, trước đây dẫu có oán hận căm ghét Tỏa Tâm, thì thật ra sự hiện diện của cô vào mỗi đêm đã trở thành một điều vô cùng quen thuộc!

Bóng dáng cô ở đó, đi qua đi lại, hầu hạ chăm sóc hắn từng chút một, cứ như thể làm vơi đi những mệt mỏi muộn phiền khi hắn phải gồng gánh cả tổng công ty ENN lớn mạnh!

Có nhiều thứ ta cứ ngỡ là lẽ hiển nhiên chẳng hề quan trọng, nhưng khi mất đi mới biết nó quý giá tới dường nào!

Vương tổng cao cao tại thượng, cũng có lúc nhận ra thế nào là cô đơn, là sự nhung nhớ ư? Hắn gác tay lên che ngang đôi mắt, lắng nghe thời gian vô tình trôi.

Khi Đình Mặc sắp chìm vào giấc ngủ thì chợt cửa phòng mở, một bóng dáng trong bộ váy màu trắng thướt tha bước nhẹ vào trong.

Nhìn hắn nằm yên lặng, cô chậm rãi leo lên giường, chống một tay xuống nệm và tay còn lại vuốt ve gương mặt tuấn mỹ ấy. Cơ hồ hắn liền choàng tỉnh, nửa say nửa tỉnh cảm nhận hơi ấm nồng nàn tỏa ra từ thân thể mềm mại của cô gái...

Triệu Tỏa Tâm? Có phải cô đã xuất hiện, xoa dịu trái tim cồn cào thương tổn của hắn không?

Bất tri bất giác, Đình Mặc vòng tay qua bờ vai mảnh mai, kéo nhẹ cô xuống gần hơn. Lý trí mơ màng, hắn định hôn cô thì sực nghe tiếng gọi: “Anh Mặc.”

Lập tức bừng tỉnh, Vương Đình Mặc đẩy cô gái kia ra, mau chóng nhổm dậy với tay bật đèn ngủ lên.

Bóng tối bị xua tan ngay tức khắc bởi ánh sáng nhàn nhạt, liền giúp hắn trông thấy Vương Diệp mặc váy ngủ gợi cảm, mái tóc dài buông xõa, đang ngồi trên giường nhìn hắn đầy e ấp!

Hắn vuốt mặt cho tỉnh táo, cất giọng: “Diệp Diệp? Là em à? Sao em lại vào đây?”

“Em thấy anh về nhà với dáng vẻ buồn bã nên vào đây xem anh thế nào.”

“Anh không sao, có lẽ do công việc quá căng thẳng thôi, em đừng lo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.