Người ta nói, say quá mất lý trí quả chẳng sai!
Ung thiếu, trước tác động của men rượu quá mức, đã nói về Triệu Tỏa Tâm bằng cái cách cợt nhả đến thế ở ngay trước mặt Vương Đình Mặc mà quên rằng, cô đang là vợ hắn! Và kẻ cao cao tại thượng như hắn, hiển nhiên không thể chấp nhận!
Đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, Đình Mặc chỉnh sửa tay áo vest, quay qua Ung thiếu: “Thực sự Mã thiếu đã kể như vậy?”
“Chắc chắn! Nếu Vương tổng không tin...”
Rầm! Một tiếng đổ vỡ vang lớn khiến ai nấy đều giật mình, trông cảnh Ung thiếu ngã nhào vào bàn tiệc gần đó, bao nhiêu thức ăn lẫn rượu đều vấy hết lên người!
Vương Đình Mặc sau khi đẩy mạnh anh ta té nhào thì chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục bước đến chỗ Mã thiếu còn đang quan sát sự việc, liền tung một cú đấm trời giáng vào ngay bản mặt khốn nạn của tên thiếu gia ấy!
Trước âm thanh la lối của Ung thiếu lẫn Mã thiếu, xen lẫn sự ngỡ ngàng của những người dự tiệc khác, Vương tổng phủi nhẹ áo vest rồi ung dung bước ra ngoài.
Ngồi trong xe hơi khi xe đang chạy, Vương Đình Mặc tháo lỏng cà vạt cho dễ thở, một luồng khí bức bối đè nặng nơi lồng ngực.
Những lời tiết lộ tình cờ từ Ung thiếu, hiển nhiên khiến hắn suy tư, liền day nhẹ thái dương đồng thời nhắm mắt nhớ lại cái đêm sinh nhật ở Triệu gia năm đó!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, rõ ràng hắn cảm giác đã xảy ra chuyện gì đấy, nhưng trí nhớ cứ như bị mất sạch!
Đúng rồi! Đình Mặc đã nhớ ra cái cảnh đám người Mã thiếu thách rượu Triệu Tỏa Tâm, và chính hắn là người đến giải vây cho cô khỏi ly rượu cuối cùng kia! Sau đó hắn cùng cô đi ra sau vườn vắng vẻ nói chuyện, tiếp theo thì...
Từng hình ảnh rời rạc mờ mịt xuất hiện, hắn bị trúng thuốc nên ôm lấy cô, và rồi...
Đình Mặc lập tức mở mắt ra, kinh ngạc tới ngỡ ngàng! Tới lúc này thì các ký ức từng bị che lấp, do ảnh hưởng từ rượu mạnh lẫn thuốc kích dục, đã sáng tỏ! Vậy, chính hắn và Tỏa Tâm đã...?
“Lời đồn từ Triệu gia rằng, cô ta từ chối Đàm thiếu là do khi ấy mang thai rồi.”
“Cha của đứa trẻ, chắc chắn có mặt trong bữa tiệc sinh nhật ấy!”
“... về cái tên uống trúng ly rượu kích dục, rất có thể đã cùng với Triệu Tỏa Tâm rồi còn gì, chẳng phải sau đó cô ta mang thai ư?”
Từng lời của Ung thiếu lại vang lên chẳng khác gì tiếng chuông khai thông giúp Vương Đình Mặc dần hiểu ra mọi chuyện! Hắn từng hỏi Tỏa Tâm về ba của đứa trẻ, dù rất nhanh nhưng cô đã nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ!
Thế Triệu Linh, đứa bé này...?
Đang ngồi may áo và nhìn Bánh Bao chơi trong sân vườn, bà Quách bất ngờ khi thấy Vương tổng xuất hiện, còn chưa kịp hiểu gì đã nghe hắn hỏi rành rọt:
“Ba ruột của Triệu Linh, rốt cuộc là ai?”
Bị hỏi đột ngột, bà Quách ngây người vài giây. May là Bánh Bao đang mải chơi nên chẳng hề biết Đình Mặc tới, bà liền nhìn hắn, hạ giọng:
“Tại sao Vương tổng lại hỏi chuyện này?”
Đang rất muốn biết sự thật, Đình Mặc nhìn bà đầy kiên quyết, đáp lời bằng một câu hỏi vào đúng trọng tâm:
“Đó là tôi, đúng không?”
Tỏa Tâm từng dặn bà Quách, tuyệt đối giữ kín bí mật này, nhưng bây giờ tự Đình Mặc đã biết rồi. Nghĩ tới Bánh Bao lớn lên không có cha, xem như ông trời có ý muốn hai cha con nhận nhau nên mới để cho hắn phát hiện ra sự thật, bà thở dài:
“Tôi chưa từng biết ba ruột của Bánh Bao là ai, chỉ nghe Tỏa Tâm nói đó là một người quyền thế và nó rất yêu anh ta! Mãi sau này, tôi trông cảnh Tỏa Tâm nhìn Vương tổng chơi với Bánh Bao, liền nảy sinh cảm giác mới hỏi, và nó đã gật đầu!”
Vương Đình Mặc đứng yên sững sờ, sau đó hướng mắt về phía cô con gái 5 tuổi còn đang quay lưng chơi trò xây cát, trong lòng phút chốc xuất hiện những cảm xúc rối bời. Nửa bất ngờ khó tin, nửa lại vui mừng hạnh phúc!
Triệu Tỏa Tâm và hắn phát sinh tình một đêm do sự cố, cô vì mang thai mà bỏ đi biệt tích, thậm chí còn không có ý định để hai cha con hắn nhìn nhận! Những lần nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu đó, hắn lại chẳng thể ngờ đấy chính là con gái mình!
Vương Đình Mặc lấy điện thoại ra, bản thân muốn chính cô nói rõ ràng với hắn! Điện thoại báo bận, hắn cúp máy, liền nghe bà Quách bảo:
“Nếu Vương tổng không tin, có thể xét nghiệm ADN thì sẽ biết ngay.”
Đình Mặc suy nghĩ chốc lát, nói sẽ về Vương gia gặp Tỏa Tâm! Nhưng khi hắn về đến biệt thự thì nghe giúp việc báo rằng phu nhân vừa đến Triệu gia vì có chuyện gấp!
Thật là, lại đúng ngay lúc quan trọng thế này, hắn vào trong xe hơi, định nói tài xế lái xe đến Triệu gia, nhưng rồi liền nghĩ. Tỏa Tâm bao năm qua che giấu sự thật, chưa kể hắn còn bạc đãi cô khiến cô thể nào cũng oán trách hắn, nếu hỏi trực tiếp thì liệu cô có nói thật với hắn?
Nếu hắn có chứng cứ rõ ràng, thì may ra cô mới chịu thừa nhận.
Khi xe của Đình Mặc chạy đi, Vương Diệp từ đâu xuất hiện, thắc mắc vì sao hắn vội vàng tìm Tỏa Tâm tới vậy! Đoán đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ta nhanh chóng sai người chở mình đuổi theo anh trai.
Hóa ra sau đó mới biết, Đình Mặc chạy đến ngôi nhà nơi mà con gái riêng của Tỏa Tâm sống, không khỏi làm Vương Diệp hậm hực!
Nhân lúc tài xế không chú ý, cô lén lút bước đến gần cửa, qua khe hở nhìn vào trong. Vương Đình Mặc cùng bà Quách đang nói chuyện, cùng lúc nghe được một câu:
“Đây là tóc của Bánh Bao, ngài cứ xét nghiệm ADN, sẽ biết nó là con gái mình.”
Vương Diệp sững sờ, bà già đó vừa nói đứa con gái riêng của Triệu Tỏa Tâm là con ruột của Vương Đình Mặc ư? Cớ sao lại như vậy?
Chẳng phải năm đó Triệu Thanh Nhã chết, tới lượt Triệu Tỏa Tâm biến mất suốt bao năm, rồi Đình Mặc mới tìm thấy chị ta ư? Đứa trẻ kia cũng phải 4-5 tuổi rồi, vậy họ có con với nhau lúc nào?
_______________________________________________
Huhu, tác giả đang bị cúm ạ, mỗi ngày chỉ có thể viết và up 1 chap thôi, mọi người thông cảm nha. Thanks mọi người đã ủng hộ nè, tác giả có thêm động lực cố gắng!