Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình

Chương 29: Vợ mặc váy của người đàn khác mua cho (H+)




Chương chứa yếu tố 18+, cân nhắc trước khi xem

- -------------------------------------------------------------------------------

Nói đâu xa, cả Vương tổng cũng ngạc nhiên bởi Tỏa Tâm đi cùng Cao thiếu đến nơi mua sắm hạng sang này, rất nhanh liền nghe Việt Bân lên tiếng chào:

“Trùng hợp thế, anh cũng đến mua đồ sao? À đừng hiểu lầm, tôi muốn cảm ơn vợ anh lần trước đã chăm sóc tôi nên mới đưa cô ấy tới đây mua tặng chiếc váy.”

Hiểu rõ lý do cho cuộc gặp mặt riêng này rồi, Đình Mặc quét tia nhìn mang theo lớp hàn khí dày đặc sang chiếc váy đắt đỏ gợi cảm đang ở trên người Tỏa Tâm. Trông cô cũng rất có khí chất, không tệ đâu! Bắt lấy biểu hiện vô cảm đáng sợ trên mặt Vương tổng, Tỏa Tâm vội vàng nói với Việt Bân:

“Để... tôi đi thay bộ váy ra!”

“Đừng, cô thế này rất đẹp! Cứ để cho ai kia ngắm nhìn lâu hơn đi.”

Dẫu đang ám chỉ Vương Đình Mặc thì ánh mắt Việt Bân khi nhìn Tỏa Tâm cũng đã thấp thoáng sự rung động. Và, cái người cao cao tại thượng kia liền trong lòng tối sầm băng giá, sau vài giây im lặng mới cất tiếng lãnh đạm:

“Cũng trễ rồi, cô theo tôi về nhà, cứ mặc nguyên như vậy.”

Trên đường trở về, Tỏa Tâm kín đáo nhìn Vương tổng. Hắn ngồi cách cô một khoảng, trầm mặc yên tĩnh, tới nỗi tấm thân cao lớn ấy như thể tỏa ra một tầng băng lạnh khiến người ra phải rét run.

Thời gian qua, hắn đối với cô nhẹ nhàng hơn trước, cô chỉ sợ mình vô tình làm phật ý hắn, và mọi thứ sẽ trở nên tệ hơn!

Về đến biệt thự, trước khi Tỏa Tâm xuống xe thì một tiếng nói vang lên đột ngột:

“Cô có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Tỏa Tâm vừa quay qua thì Vương Đình Mặc đã nhanh chóng xuống xe rồi...

Đêm nay là đầu tháng, vẫn như những lần trước, Triệu Tỏa Tâm phải đến căn phòng này, để Vương Đình Mặc tiếp tục xé váy cô, thỏa mãn nỗi căm hận.

Lúc cô bước vào đây đã thấy hắn rồi, xung quanh có làn khói thuốc bay lởn vởn. Hắn quay nhẹ người qua đối diện với cô, cách vài bước chân, nói nhạt:

“Lần đầu tiên, tôi thấy cô mặc chiếc váy kiểu đó.”

Vẻ như nhận ra Đình Mặc không vui về chuyện này, Tỏa Tâm giải thích:

“Tôi biết nó đắt tiền nên đã từ chối nhưng không được.”

“Cao Việt Bân thật là, chỉ một tô cháo thôi mà đã có lòng tới như vậy rồi.”

Chuông điện thoại reo, Tỏa Tâm nhìn Vương Đình Mặc đứng hút thuốc, biểu cảm chẳng mảy may khó chịu như thể không cấm đoán việc nghe điện thoại kia. Thế là cô lấy di động từ trong túi xách tay ra, chậm rãi bắt máy:

“Việt Bân, có gì không?”

Rõ ràng trước đó vẫn bình thường, thế mà vừa nghe đôi môi đó gọi cái tên ‘Việt Bân’ đầy mềm mỏng, lập tức khiến Vương Đình Mặc thiếu tự chủ, cau mày khó chịu. Từ lúc nào mà Triệu Tỏa Tâm đã gọi thẳng tên Cao thiếu thân thiết như vậy? Trong khi với hắn, cô chỉ một tiếng ‘Vương tổng’, hai tiếng ‘Vương tổng’, xa cách vô cùng!

Nhắc mới nhớ, dạo này Đình Mặc thấy Cao Việt Bân đến công ty gia đình làm việc rồi! Lần trước nghe anh ta bảo nhờ một người khuyên nhủ nên bản thân bắt đầu thay đổi, lẽ nào là ám chỉ Triệu Tỏa Tâm? Tức thì, hắn thả rơi điếu thuốc, đạp tắt mồi lửa rồi tiến về phía trước.

Tỏa Tâm giật mình khi Đình Mặc giật nhẹ điện thoại khỏi tay mình, đặt lên chiếc bàn gần đó, bật loa ngoài. Cô thắc mắc hỏi, hắn liền đặt ngón tay lên môi cô:

“Suỵt, nếu cô phát ra âm thanh lớn, Cao thiếu sẽ nghe đấy. Tôi và cô chơi một trò chơi, xem ai im lặng được lâu nhất.”

Tỏa Tâm ngay tức khắc bị Vương Đình Mặc đẩy nhẹ vào bức tường, đồng thời túm lấy hai cổ tay cô giơ cao qua đầu, ghìm giữ.

Đón nhận ánh mắt trong veo mang chút hoang mang ấy, hắn nhếch mép cười, bàn tay còn lại vòng qua ôm lấy gáy nhỏ của cô, đẩy tới để đôi môi hai người quấn chặt nhau!

Hắn cưỡng hôn cô, ngay tại đây, rốt cuộc muốn làm chuyện gì?

Một thân áo vest cao lớn sừng sững, ép sát một thân thể mảnh mai trong chiếc váy đuôi cá duyên dáng, Đình Mặc ngăn Tỏa Tâm không mở miệng nói lời nào, khóa chặt môi cô, ngấu nghiến đến từng hơi thở.

Cô như bị vét hết không khí, cố hít thở, bên tai còn nghe tiếng Việt Bân ở kia đầu dây: “Tỏa Tâm, cô còn ở đó chứ...?”.

Chợt nhiên hai đôi môi rời nhau, hắn nhìn cô hô hấp gấp gáp, bờ vai trần nhấp nhô kéo theo nửa bầu ngực căng đầy phập phồng gợi cảm sau lớp vải cúp ngực.

Dục vọng bắt đầu bộc phát, lại bắt gặp ánh mắt Tỏa Tâm liếc về phía điện thoại, Đình Mặc dồn nén nhẫn nhịn, kéo tuột cổ váy, miếng lót ngực rơi nhẹ nhàng xuống, cùng lúc đôi gò bồng đảo tròn trịa lộ ra hết thẩy đốt cháy ánh mắt tối sầm của hắn.

Tỏa Tâm theo phản xạ muốn che ngực nhưng bị giữ chặt tay rồi, liền cựa quậy một chút, đối với Vương tổng đây chính là khiêu khích!

“Vương tổng, váy này do Cao thiếu tặng, không làm hỏng được.”

Giờ này mà còn sợ váy hỏng? Đình Mặc nhếch mép, dùng một tay lớn đẩy cao bầu ngực mềm lên mà cắn nhẹ, ngậm mút đỉnh nụ hồng mẫn cảm tới ửng đỏ, rồi đem theo lưỡi ướt đùa nghịch bên ngực còn lại, thấm đẫm dục tình.

Triệu Tỏa Tâm ngửa cổ thở dốc, đối với loại tra tấn này, cơ hồ phản kháng yếu ớt.

Vương Đình Mặc, dùng môi lưỡi án ngự nơi cặp tuyết trắng nõn mê người, tay còn lại có chủ đích sờ soạng dưới thân váy, liền dùng sức xé toạc một mảng, lộ ra chiếc đùi nuột nà thẳng tắp.

Ngón tay thô bạo len lỏi vào bên trong, ve vuốt viền quần lót, hắn nghe cô thở hắt nhè nhẹ, rồi mau chóng xé rách khiến hai mảnh vải nhỏ nhắn thả rơi xuống dưới đế giày cao gót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.