Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 96: Lúc Ở Bạch Gia




Xem phim nhiều quá sao? Không hề, nguyên cả tuần nay hắn đã luôn gặp phải giấc mơ như thế này. Đỉnh điểm là hôm về Bạch Gia ngủ, Bạch Phong Thần cứ hễ nhắm mắt lại thì hình ảnh giấc mơ kia lại hiện lên ám ảnh hắn. Khiến hắn cả đêm không tài nào ngủ được.

Giấc mơ đấy có lẽ nào là điềm báo gì đấy không? Những hình ảnh trong giấc mơ hiện lên rất trân thật. Khiến hắn còn tin vào đây là sự thật.

Bạch Phong Thần vì quá ám ảnh bởi những cơn ác mộng đấy nên hắn rất đề phòng Bạch Thanh Vy. Không để cô ta có cơ hội lại gần Tiểu Nghiên. Hồi chiều khi nghe cô nói đi ăn cùng mẹ hắn và “em gái” hắn, thì lập tức mặt Bạch Phong Thần đen khịt lại. Từng hình ảnh đáng sợ trong giấc mơ kia lại ùa về, như đang cảnh báo hắn phải đến gặp cô ngay…

Hắn lo lắng cho cô như vậy, còn cô thì sao, còn dám cười cợt hắn.

“Hứa với anh từ nay trở đi hay tránh xa Bạch Thanh Vy được không?” Bạch Phong Thần nhìn cô thành khẩn.

Đột nhiên hắn trở nên nghiêm túc như vậy khiến Tiểu Nghiên có chút bất an. Cô cảm nhận được từ lời nói của Bạch Phong Thần, hắn đã vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều rồi.

“Em hứa sẽ tránh xa cô ta mà.” Tiểu Nghiên gật đầu, tay đặt lên khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Phong Thần.

“Ngoan lắm, anh sẽ cố gắng đưa Bạch Thanh Vy ra nước ngoài sớm nhất có thể.”

Nhưng bây giờ cả Bạch Thanh Phong cũng về nước rồi, tình trạng bệnh của ông cũng rất khả quan, xác suất quay về Thuỵ Điển là rất ít. Phải kiếm lý do gì đấy để tống khứ cô ta ra nước ngoài mới được.

Tiểu Nghiên nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới có 9 giờ thôi sao? Đột nhiên bụng của cô kêu lên.

“Em đói sao?” Hắn nhíu mày, không phải khi nãy đi ăn cô đã ăn rất nhiều rồi sao.

“Không phải em, là con đói đó.” Tiểu Nghiên phụng phịu, rõ ràng là khi mang thai cô ăn nhiều hơn bình thường mà.

“Vậy để anh đi nấu gì cho em ăn, bây giờ ngủ lại cũng không được.”

Bạch Phong Thần đứng lên đi vào phòng bếp. Những chuyện đen đủi như thế này không nên nhắc nhiều làm gì, phải cố gắng lãng quên nó đi.

“Vậy em lên rửa mặt nốt rồi xuống nha.”

Tiểu Nghiên đi lên phòng đắp nốt mặt nạ. Mấy hôm trước cô đọc được một bài báo nói phụ nữ trong giai đoạn mang thai thì nên chăm sóc tốt cho cơ thể, nhất là phần da. Bây giờ bụng chưa to nên chưa cần dưỡng phần da bụng, vậy nên cô sẽ chăm sóc thật tốt cho da mặt. Cái mặt tiền là cái quan trọng nhất, mấy cái khác tính sau.

[…]

Bên này Bạch Phong Thần vừa nấu chút đồ ăn cho cô vừa suy nghĩ. Buổi sáng sau khi qua đêm ở Bạch Gia, hắn dậy từ rất sớm vì cả đêm không ngủ được. Khi hắn xuống dưới nhà ngồi thì chỉ vài phút sau Bạch Thanh Vy vừa vặn đi xuống. Cô ta không hề e ngại khi bị hắn chán ghét mà còn vô sỉ tiến đến chỗ hắn ngồi.

Bạch Phong Thần lúc đấy cũng không thèm để Bạch Thanh Vy vào mắt là bao, trực tiếp đứng lên đi ra chỗ khác ngồi.

“Anh chán ghét em lắm sao?” Bạch Thanh Vy lên tiếng, quan sát từng hành động, cử chỉ của hắn.

“…” Bạch Phong Thần vẫn không nói gì, chăm chú vào tờ báo trong tay. Như muốn nói là “Nội dung trong tờ báo này còn thú vị hơn cô nhiều.” Đủ để thấy sự chán ghét của hắn đối với cô ta.

“Bác Thanh Phong từng hứa sẽ để em gả cho anh… Và điều đó sắp trở thành sự thật.” Bạch Thanh Vy ngồi lẩm bẩm, tự nói nhảm một mình nhưng âm lượng lại đủ lớn để hắn nghe thấy.

“Thành sự thật? Cô mơ à.” Hắn không hiểu được đã mắt của cô ta dầy đến cỡ nào luôn rồi.

“Không phải mối quan hệ trước giờ của chúng ta luôn rất tốt sao. Chỉ tại…chỉ tại con nhỏ chết tiệt Đan Tiểu Nghiên kia.” Cô ta ngắm chắt váy lại. Vẻ mặt hung tợn, gằn từng chữ.

“Trước giờ mối quan hệ tốt? Khái niệm mối quan hệ tốt của cô có vấn đề sao? Trước giờ nếu không chán ghét thì tôi chỉ có cực kì ghét cô thôi. Còn chuyện này không liên quan gì đến vợ tôi, đừng lôi cô ấy vào đây.”

Bạch Phong Thần cũng không thua kém, cả người tỏa ra sát khí. Nhưng hắn đang nghĩ gì vậy chứ, nói những điều này cô ta sẽ nghe lọt tai sao. Người ta thường nói đừng nên cố giải thích với kẻ điên, nhưng giờ hắn lại ngồi nói với cô ta. Đúng là điên mà.

“Không liên quan đến cô ta? Chính cô ta là người đã chia rẽ chúng ta. Không biết con nhỏ chết tiệt ấy đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi.” Bạch Thanh Vy lớn tiếng nói. Cô ta giờ đang rất kích động, không thể làm chủ được lời nói hành động của mình.

Hắn không thèm đôi co nữa, người cố chấp như vậy thì khuyên giải có ích gì. Thật không hiểu hắn đang mong đợi gì từ cô ta nữa, mong cô ta buông tha cho bọn họ chăng?

“Anh yên tâm đi, chỉ cần đợi em thêm một thời gian nữa thôi. Em sẽ đưa anh thoát khỏi người phụ nữ kia, không để cô ta xuất hiện trước mặt anh nữa.” Bạch Thanh Vy đứng dậy đi đến chỗ Bạch Phong Thần. Tay cô ta vô thức túm lấy cổ áo hắn, giọng nói chắc nịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.