“Thôi được rồi, không sao. Có thêm Phong Thần tới nữa cho vui. Những món của nhà hàng này rất ngon, lại chất lượng nữa. Tiểu Nghiên khi nào con rảnh cứ bảo thằng nhóc đó dẫn qua đây ăn.” Bạch Y Vân vừa nói vừa nhấc ly trà lên uống.
“Dạ, con biết rồi.” Tiểu Nghiên cười trừ. Cô thì lúc nào cũng rảnh hết trơn á, có điều con người bận bịu kia có rảnh không thì cô không chắc nha.
Đồ ăn được đưa lên vài phút thì Bạch Phong Thần đã tới, hắn lao nhanh vào trong phòng VIP tìm cô. Đến khi nhìn thấy Tiểu Nghiên lành lặn ngồi đấy hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Phong Thần, con làm gì mà như bị ma đuổi vậy hả.” Bạch Y Vân ca thán, suýt chút nữa là bà bị thằng tiểu tử này làm cho giật mình rồi.
“Anh sao vậy? Trông mặt anh xanh xao quá.” Tiểu Nghiên nhìn hắn như vậy thì có chút lo lắng. Đang yên đang lành sao lại sốt sắng như vậy?
“Anh…anh không sao.” Bạch Phong Thần nắm chặt lấy tay Tiểu Nghiên, chặt đến nỗi như kiểu chỉ cần hắn nới lỏng tay ra là cô sẽ đi mất vậy.
Trong lúc mọi người đang thưởng thức món ăn, thì Tiểu Nghiên có ghé sát vào tai hắn hỏi:
“Rốt cuộc là anh đang có chuyện gì vậy? Định giấu luôn cả em sao?” Dù không dám chắc, nhưng linh cảm của cô mách bảo hắn đang giấu diếm chuyện gì đấy.
“Không có, em đang tưởng tượng ra đấy à. Chỉ là anh nhớ vợ với bé con quá, muốn chạy thật nhanh đến để ôm họ, vậy mà cũng không được sao.” Bạch Phong Thần lấy lại dáng vẻ vô sỉ như mọi ngày của mình, như thể chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra ấy.
“Phụt.”
Bạch Y Vân không nhịn nổi cười, bà không ngờ là thằng con trai ngờ nghệch này của mình lại có thể nói ra những câu sến sẩm đấy. Đúng là lấy vợ cái tính nết thay đổi hẳn.
“Thôi, xem như là em chưa nói gì đi.” Tiểu Nghiên đập vào vai hắn. Để mẹ chồng chê cười rồi.
Bạch Thanh Vy nắm chặt cây đũa trong tay, lực của cô ta mạnh đến nỗi đôi đũa vô tội kia cũng suýt bị cô ta bẻ gãy. Giờ phút này cô ta nhìn Tiểu Nghiên càng thêm chướng tai gai mắt. Ngọn lửa hận thù đã bùng lên đến đỉnh điểm, chờ ngày được phát tiết…
Sau khi ăn uống xong thì ai về nhà nấy, dù không nỡ phải tạm biệt cô nhưng Bạch Y Vân vẫn phải lên xe đi về Bạch gia.
[…]
Tại nhà của Bạch Phong Thần.
“Anh lấy giúp em cái mặt nạ ở trong tủ lạnh.” Tiểu Nghiên đứng trong nhà vệ sinh gọi với ra, nhờ hắn lấy giúp.
Dạo gần đây cô rảnh rỗi, chỉ có ăn nằm ở nhà nên lên mạng kiếm cái gì vui vui chơi cho đỡ buồn. Ấy thế nào lại va phải cái tệ nạn mua hàng qua mạng vô tội vạ, số tiền tích kiệm riêng của cô cũng theo từng lần chốt đơn mà cuốn theo chiều gió. Vừa đặt đơn vừa đau lòng. Nhưng những thứ cô mua được lại đều rất hữu dụng, mà giá thành lại rẻ hơn mua ngoài nữa.
Đợi mãi mà chẳng thấy hắn trả lời nên cô mới ngó đầu ra ngoài xem thì thấy Bạch Phong Thần đã ngủ mất tiêu rồi, quần áo đi về còn chưa thay luôn. Chắc tại hôm nay hắn phải đi đi lại lại nên mệt ngủ quên mất rồi.
Vậy là cô lại phải bỏ dở đống đồ skincare ở đấy mà lọ mọ đi xuống tầng lấy mặt nạ.
Mở chiếc tủ lạnh ra, riêng mấy ngăn con con để đứng nước ngọt cũng bị Tiểu Nghiên lôi ra đựng mặt nạ, cùng một vài món đồ skincare khác.
Lôi cả tệp mặt nạ ra xem, hôm nay cô nên dùng loại nào ta. Mặt nạ than hoạt tính làm sạch lỗ chân lông, hút hết tạp chất và làm sạch bề mặt da. Hay mặt nạ nha đam cung cấp độ ẩm, làm sạch da,… Và còn rất nhiều các loại mặt nạ khác nữa.
Thôi nghĩ làm gì nhiều, Tiểu Nghiên lấy đại mặt nạ hoa hồng để đắp hôm nay. Mấy cái còn lại trước sau gì cũng dùng thôi, chọn chi cho mệt.
Đang định đóng cửa tủ lạnh lại thì tiếng bước chân dồn dập từ trên cầu thang vọng đến. Bạch Phong Thần hớt hải đi xuống tầng ngó ngang ngó dọc, như tìm kiếm thứ gì.
Tiểu Nghiên từ trong phòng bếp đi ra, nhìn hắn đầu khó hiểu hỏi “Anh đang tìm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Bạch Phong Thần mới quay người lại về phía phòng bếp, thân hình quen thuộc hiện ra trước mắt. Hắn lao đến ôm cô.
“Có chuyện gì sao.” Tiểu Nghiên thấy hắn kích động như vậy nên dịu dàng vỗ về.
“…” Hắn im lặng không nói gì, dùng sức để ôm lấy cô thật chặt, hít lấy mùi hương của cô.
“Khi nãy anh gặp ác mộng…” Sau một lúc im lặng, cuối cùng Bạch Phong Thần cũng chịu lên tiếng.
“Ác mộng? Ác mộng gì?” Cô nhíu mày. Người đàn ông không sợ trời, không sợ đất như hắn mà lại sợ ác mộng ư? Chắc hẳn cơn ác mộng này khủng khiếp lắm.
“Anh mơ thấy em bị Bạch Thanh Vy bắt đi, cô ta đưa em đến một nhà kho bỏ hoang… hành hạ em.” Hắn rùng mình khi nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi.
“Hả? Em bị bắt cóc? Phụt.” Tiểu Nghiên nghe hắn nói xong thì lấy tay che miệng, cười ngặt nghẽo.
“Tình tiết này không phải giống y trong phim “Cuộc Chiến Hào Môn” sao? Anh xem phim nhiều quá rồi đấy.” Tiểu Nghiên vỗ vỗ vào vai hắn.
Mấy hôm trước cô và hắn có xem một bộ phim tình cảm, gia đình tên là “Cuộc Chiến Hào Môn”. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như nội dung phim lại không bánh cuốn như vậy.