Trước câu hỏi kia của hắn, Tiểu Nghiên có chút chần chừ. Dù sao cũng là lần đầu được gặp cha chồng, mà qua lời kể của Bạch Phong Thần với mẹ hắn, thì bây giờ trong ấn tượng của cô thì người cha chồng này có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Liệu ông ấy có ghét cô không?
Bỗng nhiên cô bắt đầu có chút lo sợ, trái tim đập liên hồi. Đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.
Nhưng không thể vì cô mà để cho mối quan hệ cha con của Bạch Phong Thần trở nên xấu đi được. Gả cho hắn rồi, trước sau gì cũng sẽ phải đối mặt với Bạch Thanh Phong. Chỉ cần cô biểu hiện tốt là được rồi.
“Có.” Tiểu Nghiên sau một hồi suy ngẫm thì cô mới đáp lại hắn.
“Em có chắc không?” Bạch Phong Thần khá kinh ngạc với câu trả lời của cô, hắn hỏi lại lần nữa.
“Em Chắc…” Lần này không cần nghĩ ngợi nữa cô thẳng thừng nói.
“Được, vậy anh sẽ đưa em về Bạch gia.” Hắn thở dài, day day trán. Chỉ mong sau này bọn họ sẽ không hối hận với quyết định này.
Bạch Phong Thần vừa cúp máy thì cô cuống cuồng lục lọi trong tủ để kiếm lấy bộ đồ phù hợp. Không biết Bạch lão gia có không thuận mắt cách ăn mặc của cô hay không.
Mất một lúc lâu, thử rất nhiều bộ đồ nhưng cô vẫn chưa chọn được. Tiểu Nghiên chán nản vò đầu bứt tai, hay cô mặc đơn giản nhất đi.
Nghĩ là làm, cô chọn ra trong tủ đồ giản dị nhất, nhìn chung vẫn không kém phần thanh lịch. Mặc đi ra mắt cũng rất phù hợp.
Cô đi vào nhà tắm thay đồ rồi sửa soạn cũng mất thêm hơn 15 phút nữa. Khi Tiểu Nghiên bước ra cũng là lúc Bạch Phong Thần vừa từ công ty về.
“Em chuẩn bị xong rồi sao.” Giọng nói của hắn đột nhiên vang lên làm cô bất giác giật mình.
“Làm em hết hồn…Anh không cần chuẩn bị gì sao?” Cô nhìn Bạch Phong Thần đang đứng tay không hỏi.
“Đi về nhà thôi thì cần chuẩn bị gì sao?” Hắn hỏi ngược lại cô.
Cũng có lý, nhưng đấy là hắn thôi chứ cô đâu thể thong dong được như vậy.
Bạch Phong Thần nắm lấy tay cô đi ra xe của hắn. Giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không đi nhanh sẽ không kịp đến mất.
Chiếc xe sang trọng lăn bánh cũng được một đoạn, Bạch Phong Thần mới mở lời.
“Em không sợ à.” Giọng hắn nửa đùa nửa thật.
“Sợ? Có gì phải sợ chứ.” Tuy rằng mạnh miệng như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Nghiên đúng là có đang lo sợ.
“Còn nói dối? Sợ hay không, không phải trên mặt em đã hiện ra hết rồi sao.”
“Có luôn hả.” Cô như có tật giật mình, vội vã quay mặt đi.
Bạch Phong Thần không nói gì trực tiếp nắm lấy tay cô truyền hơi ấm. Cảm nhận rõ cơ thể của Tiểu Nghiên đang run rẩy. Vậy mà còn nói không sợ sao, đúng là gạt người.
“Có mệt không? Hay em ngủ một lúc đi.” Cô lại đang mang thai, cứ để tâm lý bị lo sợ như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến bé con lẫn cô mất.
Chưa đợi Tiểu Nghiên kịp trả lời hắn liền ấn nút hạ ghế của cô xuống, để cô nằm thoải mái nhất.
“Chờ đã, em nói là muốn ngủ bao giờ hả.” Người ta còn đang lo lắng chết đi được hơi đâu mà ngủ với chả nghê nữa chứ.
“Em đừng nghĩ ngợi nữa, sẽ ảnh hưởng tới con đó.” Hắn dỗ dành để cho cô chịu đi chợp mắt, trong khi hắn cần sự tập trung…
Tưởng Tiểu Nghiên sẽ không chịu, ấy thế mà chỉ một lúc sau cô đã chợp mắt lúc nào không hay.
Hắn đi với vận tốc không nhanh không chậm, ấy thế mà thoắt cái bọn họ đã đến cổng chính của Bạch gia từ lúc nào không hay.
………..
Người làm từ ngoài vườn chạy vào, thông báo cho mọi Bạch Y Vân rằng xe của Bạch Phong Thần đang đậu trước cổng.
“Anh Thần tới rồi sao.” Bạch Thanh Vy đang ngồi nói chuyện cùng bà, khi nghe thấy Bạch Phong Thần đến liền đứng phắt dậy.
“Mở cổng cho nó vào.” Y Vân sai người làm ra mở cửa cho hắn.
“Bác! Cháu cùng bác ra đón anh ấy đi.”
“Được đấy, sẵn tiện ta muốn giới thiệu người này với cháu.” Mặt bà hớn hở, cùng Thanh Vy đi ra ngoài.
Cùng lúc đó.
“Dậy đi.” Bạch Phong Thần lay nhẹ người Tiểu Nghiên, đánh thức cô dậy.
“Đến rồi sao?” Cô nhìn ngó xung quanh.
“Anh có chuyện này muốn nói với em.” Hắn không nói gì chỉ gật đầu, rồi nhìn cô bằng thái độ hết sức nghiêm túc.
“Có chuyện gì sao?” Nhìn thái độ kia của hắn, chắc hẳn chuyện này rất quan trọng đi.
“Tí nữa, nếu có bất cứ ai nói gì, hay thái độ gì thì em cứ bỏ qua được không?” Bạch Phong Thần nắm lấy tay cô thành khẩn “Hứa với anh, dù có ai nói gì em cũng không được để tâm đi.”
“Bộ tí nữa sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Nghe cách nói kia của hắn làm cô có phần hơi lo sợ.
“Anh cũng không chắc…nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.” Hắn luôn có dự cảm lần này Bạch Thanh Phong gọi bọn họ về không hề bình thường. Sự bất an này càng lúc càng mãnh liệt, hắn không muốn nói cho cô biết, sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều.
“Hứa với anh được không?”
Tiểu Nghiên gật đầu, cô có thể thấy hắn đang rất lo lắng co mình.
“Em sẽ ổn thôi mà.”