Dương Tư Minh vui vẻ gật đầu, anh đi đến chỗ Tiểu Nghiên đang ngồi, rót trà cho bọn họ.
“Bác, bác uống trà đi.”
“Cứ để đấy, không phải hôm nay là sinh nhật của Phong Thần sao? Đến cả người ba này cũng không muốn mời?” Bạch Thanh Phong nhướng mày đưa ánh mắt chán ghét nhìn Tiểu Nghiên.
“Con có nói với mẹ rồi, với lại không phải bây giờ ba đang ngồi ở đây sao?”
Tiểu Nghiên gượng cười, nghe xong câu nói kia của ông đột nhiên cô cảm thấy rất chướng tai, máu cục súc trong người như muốn tuôn ra.
Bạch Thanh Phong xững người trong vài giây, không nghĩ đến con nhóc miệng còn hôi sữa trước mặt, mà cũng nói năng sắc nhọn như vậy.
“Chị dâu, chị làm thế là sai rồi. Bác về đây vì muốn cải thiện mối quan hệ với anh Thần. Vậy mà ngay cả sinh nhật của anh ấy bác Thanh Phong cũng không được mời, vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Bạch Thanh Vy ngồi bên cạnh thêm dầu vào lửa, nhất định cô phải khiến cho con nhỏ Đan Tiểu Nghiên này bị Bạch Thanh Phong ghét bỏ. Lúc ấy ông ta mới toàn tâm, toàn sức ủng hộ cô được.
“Ồ, tôi sai chỗ nào? Ai nói sinh nhật chồng tôi ông ấy không được mời?”
Tiểu Nghiên nghe bọn họ không nói lý lẽ mà cứ hướng mũi rìu về phía mình cũng rất tức giận. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
“Chị dâu cứ bình tĩnh đi, hôm nay là ngày vui, em không muốn đôi co với chị.”
Bạch Thanh Vy bị Tiểu Nghiên nói làm cho cứng họng. Ngoài mặt vui vẻ nói chuyện là thế, nhưng trong lòng cô ta đang không ngừng trù ẻo cho Tiểu Nghiên mau chóng cút khỏi đây.
“Chuyện gì ngoài đấy mà ồn ào vậy?” Bạch Y Vân từ trong bếp đi ra, thấy mọi người đã ngồi đông đủ vậy rồi.
“Thanh Phong? Thanh Vy? Bác cháu hai người đến lúc nào vậy?” Bà ngớ người, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bác Y Vân, cháu mới đến vừa nãy thôi. Phải rồi, hôm nay anh Thần không có ở nhà sao?” Bạch Thanh Vy đứng dậy đi đến chỗ bà nịnh nọt.
“Phong Thần đi làm từ sáng rồi, chiều mới về.” Bà điềm nhiên nói, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía Tiểu Nghiên.
“Tiểu Nghiên, con đã ăn tổ yến mẹ mua chưa?” Bà rời tay Bạch Thanh Vy ra, đi đến bên cô hỏi.
“Con ăn rồi, ngon lắm mẹ.” Cô vui vẻ nói, quả thật tổ yến bà mua rất ngon, sau này ăn hết cô phải xin bà địa chỉ để mua mới được.
“Ngon đúng không, một ngày con cứ ăn một đến hai cốc tổ yến là được rồi, vừa bổ cho cơ thể vừa tốt cho quá trình phát triển của bé con.”
Cái gì? Dương Tư Minh xững người, những lời vừa nãy anh nghe là sự thật sao? Tiểu Nghiên thật sự đã mang thai?
“Chị Dâu, chị đang có em bé, đi đứng nhớ phải cẩn thận. Em nghe mọi người nói, phụ nữ mang thai giai đoạn đầu này dễ bị sảy lắm.”
Bạch Thanh Vy thảo mai nói, nhưng nghe qua cũng biết những lời cô ta đang nói chẳng tốt đẹp gì.
“Ta phi! Con bé này, không biết ăn nói thì thôi không phải gượng ép đâu.”
Bạch Y Vân lườm Thanh Vy. Bà biết cô nói vậy là có ý tốt, nhưng trong lòng bà vẫn cứ cảm thấy nó lạ lắm.
Dương Tư Minh nghe bà nói như vậy không khác nào sét đánh ngang tai, vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, sự thật chính là Tiểu Nghiên đã mang thai rồi. Nghĩ đến đây bỗng nhiên trong lòng của anh có chút luyến tiếc.
“Thôi không nói nữa, ở đây mọi người đều chưa ăn gì đúng chứ? Đi vào ăn trưa đi, chiều còn lấy sức tổ chức tiệc mừng sinh nhật Phong Thần.” Bà nắm lấy tay Tiểu Nghiên cùng đi vào phòng bếp.
“Con vừa ăn tổ yến rồi, hiện tại vẫn chưa thấy đói.” Cô dừng lại, nói nhỏ với bà.
“Ráng ăn chút gì đi con, ăn mỗi tổ yến không no nổi đâu.”
Bạch Y Vân khuyên bảo cô, hôm nay bà còn kỳ công chuẩn bị bữa trưa thật thịnh soạn cho cô ăn bồi bổ nữa. Nếu cô không ăn bà sẽ buồn lắm.
“Thôi vậy, con vào ăn một chút cũng được.” Bà dỗ dành cô, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đấy rất quan trọng nên nói tiếp.
“Tiểu Nghiên, con gọi mời Hạ Phương đến chưa? Mẹ không nhận được thông báo gì từ bà ấy.”
“Con gọi mời ba mẹ rồi, hai người bảo đầu giờ chiều sẽ qua. Dù sao nhà con cũng cách khá xa nơi này, đi đến đây mất kha khá thời gian.”
Cô nghĩ ngợi một lúc nói. Hồi trước đi từ nhà cô đến trường đã mất một tiếng quý báo khi ấy rồi. Vậy nên cô đoán tầm 3-4 giờ chiều ba mẹ mình sẽ đến.
“Bác Y Vân, chị dâu! Hai người mau vào ăn đi.”
Bạch Thanh Vy từ trong phòng bếp nói. Cô ta nãy giờ phải xem cảnh mẹ chồng nàng dâu hoà hoà thuận thuận, nên cảm thấy rất gai mắt. Chỉ muốn ngay lập tức, tống khứ cái gai kia ra khỏi nhà. Chỉ vì sự xuất hiện của Đan Tiểu Nghiên đã chiếm hết tình yêu thương của Bạch Y Vân với Bạch Phong Thần dành cho cô ta.
[…]
Ở một góc nào đó trong nhà, có một ánh nhìn ghen ghét đang dán vào từng bước đi của Tiểu Nghiên.
“Không còn lâu nữa đâu.”
Người phụ nữ kia lấp ló trong góc nhà, nở cười đầy ma mị. Khiến ai nhìn vào cũng phải rợn tóc gáy.