(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hòa Ngưng đỡ người say mèm nồng nặc mùi rượu vào phòng ngủ, vừa nãy Dương Hi vừa khóc vừa nói sảng linh tinh suốt quãng đường trên xe.
Cậu nằm lên giường, trong đôi mắt hơi nheo không còn vẻ cảnh giác và lo sợ thường thấy, thay vào đó là mơ màng say rượu. Hai chiếc cúc áo hở phản chiếu khuôn mặt mềm mại và cần cổ ửng hồng như trái mận gần chín, màu hồng phấn rù quyến, như thể cắn rách lớp vỏ mỏng này sẽ tràn ra chất lỏng nhạt màu thơm ngọt.
“Có muốn đi tắm không?”
Hòa Ngưng vỗ vỗ khuôn mặt nóng hổi của cậu, vệt nước mắt đọng trên mặt hơi dính tay. Dương Hi rũ mắt im lặng nhìn hắn, xoay người ôm chăn bên cạnh nhắm mắt lại.
Hòa Ngưng bật cười, lật người cậu lại để cậu nằm ngửa, rút một tờ khăn ướt vén tóc mái nhẹ nhàng lau.
Cảm giác khăn lạnh mềm mại dán lên mặt rất dễ chịu, Dương Hi thoải mái duỗi tay chân. Lúc Hòa Ngưng lau đến cằm cậu, đầu lưỡi đỏ hồng lè ra từ bờ môi hé mở thở ra mùi rượu nóng rực, nhanh chóng liếm vào khớp ngón tay của Hòa Ngưng.
Động tác của Hòa Ngưng dừng lại. Hắn thấy Dương Hi nhướng mày, bởi vậy mà hàng mi dài cũng hơi nhếch lên một chút, nhìn hắn bằng nửa mắt đầy khiêu khích.
Cằm bị bóp lấy, hơi thở của Hòa Ngưng vương trên môi cậu, “Phản ứng của em lúc say thú vị quá nhỉ, Dương Hi.”
Cậu khó chịu khẽ hừ hai tiếng, sự hòa quyện nhẵn mịn của bơ và rượu Whisky trằn trọc lưu luyến trên vị giác. Hòa Ngưng nếm được vị rượu Baileys Irish Cream pha loãng ấm áp trong miệng cậu, thơm ngọt say lòng người, nếu thêm chút kem vani thì sẽ tuyệt hơn nữa.
Hòa Ngưng chậm rãi cởi áo sơ mi và chiếc quần đùi đơn giản của cậu, Dương Hi bị hôn đến nỗi chào cờ, phần giữa quần lót sẫm màu dựng đứng lên. Hiếm có khi cậu ngoan ngoãn nằm trên giường mặc người ta sờ soạng, sự mơn trớn quen thuộc gieo mầm tình ái trên da thịt hoang vắng, đồng thời còn bén rễ nảy mầm dưới sự tưới tắm kỳ cọ.
“Ưm… A…” Cảm giác đầu v* vị liếm kích thích cậu rên rỉ, lúc đầu là môi, sau đó là lưỡi, cuối cùng bị răng nghiến ra mùi tanh ngọt thoang thoảng, “A a… Đau quá…” Khi cái lưỡi mềm mại lướt qua phần da bị rách, cậu không khỏi nhíu mày, hai chân cong lên co giật.
Hai trái dâu tươi chạm một cái đau như kim châm, hốc mắt cậu lại ầng ậc hơi nước.
Bàn tay xoa nắn thứ hình trụ nóng đến mức sắp tan chảy xuyên qua lớp quần lót, vừa cứng rắn vừa mềm mại. Cơn đau nhàn nhạt khiến cậu rên rỉ vừa lưu luyến vừa phóng đãng, như thủy triều vỗ bờ trên biển lúc hoàng hôn. Dịch tiết trong suốt rỉ ra vì hưng phấn, nhưng hiển nhiên Hòa Ngưng vẫn không có ý định cho cậu bắn ra, lúc ngón tay kéo quần lót đã bẩn xuống còn kéo ra một sợi tơ nhớp nháp từ phần đỉnh.
Toàn thân Dương Hi chỉ còn một cái áo sơ mi vén lên, vạt áo đang mở toang, nhưng nỗi thẹn thùng gần như trần truồng này đã hoàn toàn biết mất dưới ảnh hưởng của rượu. Cậu mặc Hòa Ngưng đẩy hai chân mình ra, thoải mái dò dẫm thăm hỏi cánh cửa bí mật khép kín của cậu, thành ruột vốn còn vụng về ngây ngô nay đã học được cách tự tiết ra chất lỏng.
Cậu duy trì tư thế tách hai chân ra đến cực điểm nhìn Hòa Ngưng cởi áo, sau đó cởi khóa quần, từ từ đẩy con khủng long đã cứng ngắc vào cơ thể cậu.
“A a… Ưm… A!” Cổ tay bị đè chặt trên gối, cái chày vừa thô vừa cứng giã vào thành ruột yếu ớt không theo quy luật nào, còn thô bạo đâm vào tuyến tiền liệt của cậu. Từng dòng dịch ruột non rỉ ra từ cửa huyệt trượt xuống khe mông, Hòa Ngưng nâng chân cậu lên, sau đó thúc vào chỗ sâu nhất của vách thịt nhạy cảm.
“A… Không…” Tay cậu siết chặt ga giường, cơ thể dập dìu lên xuống như một món đồ chơi tình dục, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Hòa Ngưng kéo bàn tay đang che mắt của cậu ra, cố ý nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước của cậu, “Lại nữa, nghĩ một đằng nói một nẻo…” Đôi môi đỏ hồng hé mở, nhưng bị làm đến mức chẳng còn sức rên rỉ. Cậu như một con nghiện bị phản ứng kiêng định kỳ* đày đọa, mất hết liêm sỉ, khóc lóc thảm thiết.
(*Phản ứng kiêng định kỳ/abstinence reaction là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi ngừng sử dụng thuốc, hoặc giảm liều dùng, hoặc dùng thuốc đối kháng. Ví dụ người nghiện thuốc lá bỏ thuốc, trong thời gian đầu sẽ gặp các phản ứng như mơ màng, kém tập trung, bồn chồn.)
Dây dẫn lửa của cơn cao trào nhanh chóng bị đốt cháy, khoái cảm dâng trào mất kiểm soát, cái mỏ bé xinh của họa mi hồng hào phun một luồng tinh d*ch, ngay sau đó là luồng thứ hai, luồng thứ ba…
Dương Hi lại gặp ác mộng.
Nhưng mà lần này là giấc mộng xuân đáng sợ, cậu mơ thấy mình bị một người đàn ông lật qua lật lại trêu đùa đến mức choáng váng rồi tỉnh giấc, thằng em hoạt động quá độ đã không thể cứng từ lâu. Cậu đau khổ cầu xin tha thứ, người đàn ông vẫn mở chân cậu ra, ghé sát tai cậu cười trầm thấp, dùng sức càng mạnh.
“Không muốn… Cầu xin anh… Dừng lại…” Cho đến khi người đàn ông kia bắn trên người cậu xong, cậu mới khó khăn thoát ra khỏi cơn ác mộng đó, nhẹ nhàng cọ vào gối mà tỉnh.
“A…”
Tiếng tắm gội phát ra từ bên ngoài cánh cửa phòng đang mở, đầu, ngực, hai chân và toàn thân từ trong ra ngoài đau nhức như bị lăng trì, lúc giơ tay, khớp xương vai còn kêu lục cục.
Quá đau… Mệt mỏi quá…
Đầu cậu đau như muốn nứt, ngay cả việc xoay người cũng đau hết biết, cơ thể phóng túng bị buộc trả giá cho một lần say rượu. Cậu vô thức nhớ đến trải nghiệm tối qua, nhưng chỉ là vài đoạn ngắn ngủi: Cậu nhớ mình được Hòa Ngưng dẫn đến tham gia họp lớp, còn uống rất nhiều rượu, sau khi Hòa Ngưng đưa cậu về…
Chuông báo tin nhắn của điện thoại di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Hòa Ngưng đặt trên giường.
Cậu hít sâu nghiêng đầu liếc nhìn, thời gian là trưa thứ bảy. Trên màn hình có ba tin nhắn mới từ dãy số lộn xộn.
“Chúng tôi đã tìm thấy người anh muốn.”
“Đêm nay người đó sẽ đến khách sạn.”
“Anh muốn ra tay không?”
Ra tay?
Dương Hi sững sờ chớp mắt, gãi tóc mai.
Ra tay ý là sao…
Đôi mắt sắp nhắm lại đột nhiên mở to, ánh mắt như bị khóa chặt trên màn hình di động, một suy đoán kinh khủng nảy ra trong đầu…
Hòa Ngưng lại muốn đi giết người ư?!
Cậu vẫn chưa quên, tên biến thái kia giết người!
Nói không chừng màn giết người mà cậu tận mắt chứng kiến không phải lần đầu tiên, càng không phải lần cuối cùng, Hòa Ngưng rất có thể là kẻ giết người hàng loạt!
Đầu ngón tay Dương Hi lạnh buốt, ổ khóa cửa phòng tắm mở ra, cậu vội vàng xoay người quay lưng về phía điện thoại, giả vờ ngủ.
Nhưng cậu không nghe tiếng bước chân vào phòng, hình như Hòa Ngưng không vào đây ngay.
Cậu không biết mình nằm suy nghĩ vớ vẩn bao lâu, cuối cùng nhịn không được dụi mắt định đứng dậy, nghiêng người đã thấy Hòa Ngưng đang ngồi bên giường, tay phải duỗi về phía cậu dừng lại giữa không trung.
“Em dậy rồi.”
Dương Hi lập tức trợn mắt há miệng, cậu sợ đến mức suýt thì kêu ra tiếng, hốt hoảng co rụt bên giường.
“Sao thế?”
Bàn tay Hòa Ngưng chỉ sững lại một chút, sau đó vươn ra bắt lấy cổ tay cậu.
“Đừng… Đừng mà! Thả tôi ra!”
Hòa Ngưng thấy cậu sợ sắp khóc bèn buông tay, Dương Hi lập tức rụt cả người vào trong chăn, chỉ lộ nửa đầu ngó hắn đề phòng.
Người kia cũng không để ý, đưa cái cốc trong tay trái cho cậu, “Uống đi.”
Dương Hi nhìn chằm chằm vào chất lỏng sáng màu với những lát chanh trôi nổi trong cốc, không nhúc nhích.
“Muốn anh bón em uống à?”
Cậu phản xạ có điều kiện nắm lấy chăn bông, run rẩy ngồi dậy từ trên giường, nhận cái cốc trong tay Hòa Ngưng.
Vành cốc thủy tinh bị hàm răng run rẩy của cậu va chạm đến mức kêu cộp cộp, uống một cốc nước chanh mật ong mà đau khổ như uống rượu độc vua ban.
Hòa Ngưng hiếm khi kiên nhẫn chờ cậu uống xong, sau đó cầm cái cốc thủy tinh chỉ còn sót lạt lát chanh dưới đáy chuẩn bị đứng dậy.
“Hòa Ngưng…”
Dương Hi níu lấy ống tay áo Hòa Ngưng, kéo thật nhẹ như bé con kéo ống tay áo người lớn.
Hòa Ngưng đặt cốc xuống xoa tóc cậu, “Hửm?”
“Em… Em đau dạ dày lắm, hôm nay em phải đến bệnh viện lấy thuốc, em có thể…”
“Được chứ, tôi đưa em đi.”
Sau đó Dương Hi đi tắm rửa, lúc nước ấm xối qua lồng ngực cậu mới phát hiện đầu ti mình bị thường, vết thương rất xấu xí, có cả vết máu đông lại trên đó, giống như bị cắn, đau đến mức cậu vịn tường cũng không dám chạm vào.
Đồ thần kinh! Đồ bạo dâm!
Cậu không thể không mặc bộ quần áo mà tên bạo dâm đưa cho cậu, ăn cơm trưa xong mới lên xe đến bệnh viện.
Nếu không phải trong suốt hành trình Hòa Ngưng luôn đi kè kè bên cạnh, cậu thật sự rất muốn kéo đại một người đi đường nào đó nhờ báo cảnh sát, có lẽ sẽ còn kích động kêu gào khóc rống ấy chứ. Nhưng Hòa Ngưng ở ngay bên cạnh, có thể cậu sẽ bị vu khống là bị tâm thần, từ đó trở đi chỉ có thể bị nhốt trong nhà tù mà chỉ mình Hòa Ngưng nhìn thấy, mãi mãi không được siêu sinh.
Không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động.
Ra ngoài thành công là dấu hiệu tốt, phải tìm cơ hội khác.
“Hòa Ngưng…” Dương Hi nhìn thời gian trên màn hình cảm ứng trong xe, hai giờ rưỡi chiều, “Em đi siêu thị được không? Em muốn ăn cá tuyết…”Hết chương thứ mười ba
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");