(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khát quá…
Dương Hi vừa học xong tiết thể dục, cúi đầu thở hồng hộc trở lại lớp học, vội vàng cầm cốc nước rót ừng ực vào miệng.
Hở? Mùi vị của nước hơi lạ…
Dương Hi cau mày dừng động tác uống nước, ghé mũi vào miệng bình, lúc bấy giờ mới ngửi thấy mùi chua thoang thoảng trong nước. Khi ngụm nước cuối cùng chảy xuống cổ họng, dạ dày lập tức dâng lên cảm giác nóng ran khó chịu.
Đau quá!
Cốc nước “loảng xoảng” rơi xuống sàn nhà, thứ nước có vẻ trong suốt chảy một vũng lớn trên sàn. Cậu ôm bụng ngã xuống, niêm mạc từ khoang miệng đến cổ họng như bị một lớp màng thô ráp dính vào, lúc nuốt xuống đau đớn khác thường, dạ dày như bị nhét một cục than cháy, muốn phun ra máu.
Cứu tôi với…
Mồ hôi lạnh làm mờ tầm mắt, cậu gắng sức mở to mắt nhìn bạn học xung quanh với vẻ cầu cứu, nhưng lại phát hiện mọi người đều đeo những chiếc mặt nạ màu trắng kỳ lạ, như đang biểu diễn một màn kịch câm kinh dị. Ánh mắt dưới tấm mặt nạ là trêu tức… đùa cợt… thậm chí là khoái trá.
Cứu mạng… Cầu xin các cậu…
Bàn tay run rẩy vì đau đớn, hoảng loạn vươn ra nắm ống quần một trong những người đeo mặt nạ, người kia căm ghét tránh đi.
Cứu với…
Một đôi tay gạt đám đông ra, bế Dương Hi đã mất ý thức lên.
“Dương Hi! Chịu đựng nhé…”
Dương Hi khó khăn ngẩng đầu muốn nhìn rõ gương mặt kia…
“Dương Hi, cậu không sao chứ?”
Dương Hi thở hổn hển tỉnh dậy, trông thấy khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Hòa Ngưng.
“Em sao thế?”
Ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của Hòa Ngưng sau khi tắm xong, cậu mới bình tĩnh phần nào.
Nữa, cơn ác mộng đó lại tới nữa.
“Không sao…”
Bình ổn hơi thở, Dương Hi lau trán mới thấy trên mu bàn tay toàn là mồ hôi, như vừa phải chịu tra tấn dã man.
“Dạ dày của em đau lắm à?”
“Dạ dày của em?”
Lúc này Dương Hi mới nhận ra mình không mặc quần áo, một cái tay đè lên dạ dày nhưng không có cảm giác gì.
“Không đau…”
Cậu đỡ cơ thể sa đọa tình dục kéo chăn ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương.
“Không sao là tốt.” Hòa Ngưng sờ lên mái tóc rối bời của cậu, “Đồ ăn trong tủ lạnh,” Hắn thơm má Dương Hi, “Ở nhà chờ tôi về.”
Thế này là sao? Xem cậu là thú cưng chờ bao giờ hết hứng thì xử à?
Dương Hi nào dám chống đối, cứng ngắc gật đầu. Lần trước là mang đồ chơi tình thú, lần này ép cậu uống thuốc kích dục, vậy lần tiếp theo sẽ là gì?
Nằm ở đây chỉ đơn giản là rửa sạch – ráo nước – chờ thịt.
Sau khi Hòa Ngưng ra ngoài, Dương Hi nằm lên giường ngơ ngác dòm lom lom trần nhà.
Người đã cứu cậu lúc đó, rốt cuộc là ai?
Cậu nằm đến giữa trưa, sau khi ăn linh tinh vài miếng thì buồn bực đi tới đi lui trong nhà, bước qua bước lại rồi vào phòng sách.
Sách của Hòa Ngưng rất nhiều, cậu đứng trước kệ sách tiện tay đảo nhào. Thật ra trước đây cậu từng rất thích đọc sách, hồi cấp ba cậu đã từng muốn làm việc trong ngành xuất bản.
Một cuốn sách có vẻ cũ kỹ thu hút sự chú ý của Dương Hi, cậu rút cuốn sách, một vật giống chiếc bút bị đè dưới sách rơi ra, đó là bút ghi âm. Cậu nhặt lên, thấy trong sách còn kẹp một thứ khá giống hồ sơ.
Đây là gì vậy?
Cậu tò mò cầm món đồ trong tay ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn phòng khách, Hòa Ngưng vừa ra ngoài, chắc là sẽ không về nhanh vậy đâu.
Dương Hi như nhà thám hiểm phát hiện ra bảo vật, nhưng mơ hồ cảm thấy thứ trong tay chính là một bộ xương thủy tinh bị nguyền rủa, nhìn một cái sẽ dính vận xui.
Nhưng chỉ nhìn một chút… Chắc không sao đâu ha?
Nghĩ vậy, cậu bật bút ghi âm, đồng thời mở chiếc túi giấy kraft bí ẩn ra.
“Bác sĩ, tôi thích em ấy.”
Giọng nói vừa tỉnh táo vừa trầm ổn của Hòa Ngưng phát ra từ bút ghi âm, trong túi giấy là một bản báo cáo chẩn đoán bệnh tâm lý.
“Tôi rất sẵn lòng nghe cậu kể chuyện.”
Cậu mở tờ giấy trong tay, thời gian thăm khám là từ tháng 2 bốn năm trước đến tháng 1 năm nay: Hòa Ngưng, nam, 18 tuổi, đang học cấp ba, học sinh nghệ thuật…
“Em ấy là bạn cùng lớp của tôi, em ấy… mấy hôm trước em ấy nằm viện vì bị bệnh, tôi đã thăm em ấy.”
“Dường như cậu rất quan tâm người đó.”
Gia đình không có tiền sử bệnh tâm thần, năm 10 tuổi tận mắt chứng kiến bố mẹ chém giết nhau rồi cùng chết, sức khỏe cá nhân tốt, không có vấn đề về thể chất.
Tận mắt chứng kiến bố mẹ ruột… Chém giết nhau rồi cùng chết?!
Hòa Ngưng…
Dương Hi giật mình nhìn bản báo cáo trong tay, bút ghi âm im lặng một lúc, giọng nói của Hòa Ngưng lại chậm rãi vang lên:
“Đây chính là vấn đề, tôi thích em ấy, chính tôi đã đưa em ấy đến bệnh viện. Nhìn dáng vẻ phát bệnh của em ấy…” Âm thanh trong thiết bị hơi run run, “Tôi rất hưng phấn.”
Dương Hi cầm báo cáo chẩn đoán bệnh, cả người cứng đờ như tượng đá. Hơi lạnh uốn éo bò từ dưới lòng bàn chân lên lồng ngực, cậu vô thức che miệng, giọng Hòa Ngưng bình tĩnh trở lại:
“Dáng vẻ em ấy thống khổ trông rất xinh đẹp.”
Mục đích khám bệnh: Muốn kiềm chế ham muốn bạo dâm của mình.
“Đôi lông mày nhíu chặt của em ấy như đóa hoa đẹp tươi, vì đau đớn mà em ấy cắn nát môi mình… Cuối cùng tôi thấy em ấy chảy máu… Đẹp như chú nai trắng trúng tên trong tranh.”
“Trước đây, cậu luôn muốn nhìn cậu ấy bị thương?”
“Ừm… Tôi không muốn biểu đạt như vậy, nhưng nói thế cũng không sai. Em ấy phát bệnh không phải lần đầu tiên, triệu chứng ban đầu của em ấy rất nhẹ, sau này tình trạng bệnh mới càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.”
Tự thuật trong lần khám bệnh đầu tiên: Tôi nghi ngờ cái chết của bố mẹ trong thời thơ ấu đã để lại bóng ma cho mình. Vốn dĩ tôi phát hiện ra vấn đề này, ngoài việc đêm nào cũng gặp ác mộng tỉnh ngủ, thì tôi còn gặp một người bạn cùng lớp bị bệnh, em ấy sẽ phát bệnh ngắt quãng, mỗi lần em ấy phát bệnh tôi đều rất đau lòng, nhưng đồng thời tôi cũng muốn nhìn thấy em ấy đau đớn hơn, thậm chí còn muốn tự mình hành hạ em ấy, tôi biết thế này là sai.
Mép giấy trên tay Dương Hi hơi ẩm mồ hôi, cậu hốt hoảng thả giấy lên chân, chà lòng bàn tay ướt nhẹp vào ống quần.
“Vì sao lại muốn nhìn cậu ấy bị thương?”
“Tôi không biết… Không phải tôi chỉ muốn nhìn em ấy chịu đau đâu, tôi còn muốn bảo vệ em ấy… Tôi cảm thấy em ấy rất giống tôi, tôi muốn em ấy và tôi càng giống nhau hơn nữa.”
“Điểm giống nhau của hai cậu là gì?”
Kết quả khám bệnh: Khuynh hướng bạo dâm mức độ nhẹ, rối loạn tâm thần phản ứng, rối loạn nhân cách phản xã hội mức độ nhẹ đến trung bình.
“Tôi cảm thấy em ấy…”
Đề nghị khám bệnh: Đã vượt quá phạm vi chẩn đoán tâm lý lâm sàng, đề nghị đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Dương Hi không dám tiếp tục nghe giọng nói khiến người ta rùng mình kia nữa, cậu vội vàng tắt bút ghi âm, ném tờ giấy trên đùi rồi chạy ra cửa phòng sách, trốn đi thật xa như thể một con quái vật ăn thịt người sẽ xồ ra từ bút ghi âm.
Sự căng thẳng tinh thần dâng lên mức cao chưa từng có, cậu che ngực ngồi khuỵu xuống, móng tay bấu vào sàn, thở phì phò như người chết đuối.
Hòa Ngưng…
Hòa Ngưng…
Chẳng trách hắn lại giết người… Chẳng trách hắn lại nghĩ đủ cách tra tấn mình…
Hắn là một bệnh nhân tâm thần!
Lại còn là một bệnh nhân đã điều trị thất bại.
Chắc chắn người chết tiếp theo sẽ là mình… Chắc chắn là vậy!
Phải chạy trốn, nhất định phải trốn thoát!
Cậu vội vàng cất đồ về vị trí cũ, cẩn thận xếp nó lại như cũ.
Nếu bị Hòa Ngưng biết cậu đã lén xem những thứ này, chắc chắn hắn sẽ lột da cậu ngay!
Đến chiều lúc Hòa Ngưng về nhà, Dương Hi đang dựa vào ghế sofa trong phòng sách mà ngủ.
Tóc mái xéo che đi mí mắt khép hờ, áo sơ mi trên người hiển nhiên không vừa vặn với cơ thể gầy gò, qua cổ áo quá rộng lộ ra một mảng da lớn sau gáy khiến người ta mơ màng, liên tưởng đến những nàng Geisha Nhật Bản thơm tho quyến rũ.
Bên tay phải đang rũ xuống ghế sofa của cậu có một cuốn sách đang mở, những trang sách bị gió thổi gãi lên mu bàn tay mà cậu lại chẳng hay biết gì.
Hòa Ngưng bước qua, nhặt cuốn sách dưới sàn chậm rãi đặt trở về giá sách.
Sức nặng đột ngột xuất hiện trên người đánh thức Dương Hi đang ngủ mơ màng, ý thức chưa tỉnh mà thân thể đã hoạt động trước, “Ai đó?”
Chóp mũi hai người chạm nhau, “Đừng sợ, tôi đây.”
Là anh mới sợ đó!
Dương Hi vừa xoay người thì Hòa Ngưng lập tức hôn lên đôi môi trần hồng hào của cậu, nhịp tim càng lúc càng tăng. Một bàn tay thò vào áo sơ mi của cậu, sờ soạng cái khuyên trên núm vú. Cơ thể Dương Hi run rẩy khác thường, cậu do dự một hồi, mạnh dạn chủ động hôi lên môi Hòa Ngưng.
“Hòa Ngưng…” Đôi môi vừa tách ra đỏ mọng ướt át như cánh tường vi, cậu rùng mình giữ bàn tay đang cởi quần mình của Hòa Ngưng lại.
Nếu Hòa Ngưng không phải một kẻ tâm thần giết người, thì sự tương tác của họ vào lúc này nhất định có thể khơi dậy ham muốn tình dục của cậu.
“Sao thế em?”
“Em… em ở nhà chán lắm, lúc nào rảnh em có thể ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Cậu đặt câu hỏi uy hiếp đến mạng sống, nhịp tim hệt như tần suất vỗ cánh của ong mật. Dương Hi cười miễn cưỡng, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi và dè chừng, không cần đoán cũng biết cười xấu cỡ nào.
“Chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi… Em sẽ rất ngoan, em hứa.”
“Được chứ.”
Dứt khoát đến mức khó tin nổi!
Cậu đã tưởng tượng ra kết quả bị từ chối hoặc tra hỏi, nhưng không ngờ suôn sẻ như vậy.
“Đêm nay dẫn em đi gặp vài người.”
Gặp ai?
“… Dạ.”
Dương Hi không dám hỏi, cậu sợ Hòa Ngưng chê cậu dông dài lại đổi ý.
“Lại đây.” Hòa Ngưng kéo cậu đứng dậy, cậu không nói gì đi theo sau lưng, được dẫn tới trước gương phòng tắm.
Bọn họ đứng một trước một sau, chỉ thấy Hòa ngưng cầm một cái kéo trên bồn rửa mặt, ghé lại gần mắt Dương Hi.
Thằng cha tâm thần này muốn khoét mắt mình ư?
“Đừng…” Hốc mắt Dương Hi lập tức đỏ ửng. Cậu nức nở lắc đầu cầu xin, thụt lùi theo bản năng, bờ vai đụng trúng lồng ngực Hòa Ngưng.
“Đừng nhúc nhích.”
Hòa Ngưng giữ vai cậu, “Nhắm mắt lại.”
Dương Hi cố sức nhắm mắt, lông mi liên tục run rẩy, nhưng hiển nhiên kim loại lạnh lẽo không nhắm vào mắt cậu, mà dán trên đôi lông mày nhíu chặt của cậu.
“Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt” Hòa Ngưng giơ tóc mái dài của cậu lên cẩn thận cắt tỉa. Một sợi tóc vụn nhỏ rơi trên chóp mũi, hơi ngứa, Hòa Ngưng phủi giúp cậu.
“Đừng run.” Kéo chuyển ra sau gáy Dương Hi, chỏm tóc phía sau dài quá, “Em cứ thế tôi khó cắt lắm.”
Dương Hi mệt mỏi chống đỡ cơ thể, cậu hé mắt thấy tóc mái của mình được cắt lên trên lông mày, đôi mày xinh đẹp và đôi mắt hơi cụp hoàn toàn lộ ra ngoài.
“Được rồi.”
Hòa Ngưng ném nhúm tóc cuối cùng vào bồn rửa, trong bồn rửa mặt trắng sứ có một đống tóc nhỏ vụn màu đen.
Hòa Ngưng trong gương rất vui vẻ, gẩy gẩy lọn tóc Dương Hi như đang nghịch búp bê, một tay hắn choàng qua vai cậu, một tay nắm cằm cậu nghiêng đầu mỉm cười, như người nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.
“Dương Hi của tôi xinh đẹp quá đi mất.”Hết chương thứ mười
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");