Thật Tốt, Vì Có Anh Bên Đời

Chương 33: Dụ Hoặc




Một cái bóng phủ xuống, không khí xung quanh dường như ít ỏi đi, khí áp nặng nề khiến cô phục hồi tinh thần ngước nhìn.

- Anh, anh làm gì vậy?

- Em nói xem?

Ực!

Nhìn bộ dạng mở to mắt xem mình rồi nhắm mắt giả chết của cô, thật khiến anh dở khóc dở cười.

- Xong rồi! Đầu nhỏ của em lại suy nghĩ lung tung rối loạn. Lúc nào cũng quên.

Cô vội mở mắt ra khi có thứ gì choàng qua người, hóa ra là đai an toàn.

Thật là xấu hổ!

Bàn tay ai kia lại làm loạn đặt nhẹ lên đầu cô dùng sức xoa.

- Ấy, tóc của em.

Dung Trạch cố gắng lơ đi vẻ phụng phịu lên án của Mộng Hàm, xe được khởi động, vụt một cái như mũi tên lao về phía trước, bên ngoài nơi nơi nhà nhà đã lên đèn.

Ánh đèn lấp lánh chiếu rọi, bóng mờ ảo dần sáng tỏa, chợt nhận ra cũng sắp đến Trung thu.

Đầu óc lơ đãng lại ngắm nhìn người đàn ông lịch lãm đây sự mê hoặc bên cạnh, thế nhưng tận sâu bên trong trào dâng cảm giác mắc nợ, tội lỗi, và sợ hãi.

Mọi thứ cô đang sở hữu cứ như đánh cắp từ người khác, kể cả người trước mắt hiện tại là chồng của cô.

Bản thân Sở Tịnh Nhiên nghĩ rằng đã dung nhập được với thân phận mới, hình hài mới mang tên Dương Mộng Hàm, nhưng mỗi khi đêm về hay không gian quá im ắng thì âm thanh tận cùng bên trong lại nhắc nhở linh hồn mình là ai, cô sống lại do đâu và kẻ thủ ác khiến cô như vậy là ai!

Cô muốn trả thù nhưng lại không muốn lừa gạt người quan tâm thật lòng với mình, sợ nhập vai mà yêu anh, cũng sợ anh yêu cô. Mà người đàn ông trước mắt đây làm sao có thể không rung động.

Càng nghĩ càng khó chịu, cô chưa muốn về nhà, muốn đi đến nơi đông người để xao lãng, mấy thứ rối bên trong đại não.

- Lão công, Chúng ta đi dạo siêu thị được không?

Miệng đã nhanh hơn não, cô nói ra địa điểm muốn đến cho Mộ Dung Trạch nghe.

Rước lấy là ánh mắt nghi hoặc của anh.

- Siêu thị?

- Nếu anh mệt thì thôi chúng ta về vậy, để khi.. A

Không đợi cô nói hết câu, theo sự điều khiển điêu luyện của anh, chiếc xe ma sát với mặt đường trơn láng, quay đầu rẽ phải thẳng tiến siêu thị.

Mộ Dung Trạch không hiểu rõ ràng vẫn đang tốt, cô đột nhiên im lặng không nói dù anh tập trung lái xe thế nhưng bầu không khí lạ vờn quanh cô trở nên u ám khiến anh lo lắng.

Sau đó cô lại như không có gì làm nũng muốn đi siêu thị. Anh không hiểu nếu chỉ là đi siêu thị thì cảm xúc mơ màng giãy dụa thống khổ thoáng qua của cô bị anh bắt giữ trong chớp mắt đó là sao? Cô thống khổ chuyện gì? Là vì ở bên anh sao?

Không đến mười phút chiếc xe sang trọng, một lần nữa đã lái vào bãi đỗ xe, cả chặng đường đã thu hút không ít ánh mắt dõi theo của người trên đường.

Khi Mộ Dung Trạch định bước xuống xe thì cô nắm lấy tay anh kéo lại.

Anh sửng sốt khi có sức nặng đập lên người.

Sở Tịnh Nhiên đã định xuống xe nhưng nghĩ đến bọn họ chỉ là vào siêu thị còn trang phục anh đang mặc hiện giờ quá bắt mắt, liền ngồi trở lại ghế, quay người kéo theo anh đang muốn mở cửa bước ra.

Do lực kéo không phù hợp, bị hụt vào khoảng không theo quán tính cơ thể cô đổ về phía anh.

Đến khi định thần lại tư thế của bọn họ trở nên quái lạ, một tay cô nắm lấy tay anh, trán đập vô lòng anh, một tay vô ý chạm vào vùng nhạy cảm.

Để hóa giải không khí ngượng ngùng này cô bất giác cười khan, nhẹ rút bàn tay ra, tiếp theo đánh trống lãng.

- Anh định mặc vậy vào luôn sao?

- Có vấn đề gì sao?

- Khụ! Anh đóng cửa xe đi. Nhích qua đây!

Mộ Dung Trạch vì động chạm của cô nơi nào đó có chút phản ứng, không khỏi nhíu mày, điều chỉnh hơi thở, dời thân mình qua, anh muốn xem xem cô định làm gì.

- Em..

Đôi tay thon dài từng chút tiến lại gần cà vạt chầm chậm được kéo ra. Sau đó, tạch một nút, tạch hai nút cũng vội vàng cởi ra. Cơ bắp anh có phần cứng đờ trước sự bạo gan của Mộng Hàm, ánh mắt anh không khỏi dời qua hướng khác của xe, trái cổ bất giác di chuyển theo từng cử động của cô. Ngay cả áo vét của anh cũng bị cô không lưu tình chút nào thoát ra. Anh lặng lặng chờ xem gan cô lớn cỡ nào, thì bàn tay chỉ chuyển đến khuy măng sét của áo sơ mi sắn gọn lên lộ ra cánh tay săn chắc và dừng lại.

Cô quét mắt nhìn anh một lượt rồi mỉm cười, ôn nhu nói.

- Hoàn hảo! Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!

Cạch!

Tiếng cửa xe được mở bóng dáng nhỏ nhắn đã vội bước xuống xe, không quên hối thúc anh mau lên đã trễ.

Dương Mộng Hàm, em không biết bản thân đang đốt lửa rồi lại không phụ trách dập lửa, em hay lắm đó là suy nghĩ hiện giờ của Mộ Dung Trạch.

Anh khẽ nghiến răng kêu lên tên cô, lại hít sâu một hơi, xoa mái tóc có chút rối của bản thân, bình tĩnh bước ra. Nếu không phải ánh mắt cô trong suốt không chút tạp niệm có thể anh đã nghĩ rằng cô cố ý.

Sở Tịnh Nhiên cảm giác một luồng gió mát lạnh khiến cô rợn tóc ráy. Cô thế mà hồn nhiên không nhận ra hành động vừa rồi của bản thân quá dụ tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.