Thật Tốt Khi Gặp Được Người

Chương 52: Hái Hoa Tặng Người




Buổi thành hôn cuối cùng cũng đã bắt đầu, Hạ Luân nắm tay Tuyết Lan bước dần vào bên trong chính điện đứng đối diện Hạ Luân, Lan Y, Trần Minh Triết và hắn.Vị thái giám phục mệnh vua sẽ làm chủ hôn sự cho hai người bọn họ.

Lưu công công đến bên Hạ Luân, cúi người nói khẽ: "Bẩm Bệ hạ, giờ lành đã đến, lễ thành hôn sẽ được tiến hành ngay.""Ừm, mau làm đi."_Hạ Luân gật đầu.Lưu công công chỉnh lại y phục, trang nghiệm, miệng dõng dạc nói lớn.

Tiếng nói vang khắp cung: "Giờ lành đã đến, bắt đầu thực hiện nghi lễ."Hạ Tiêu thả nhẹ tay Tuyết Lan ra, cả hai đứng trang nghiêm.

Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong đời Hạ Tiêu, chàng từ sớm đã chuẩn bị cực kỳ chỉnh chu, từng nét trên bộ hỷ phục của hai người đều do một tay của vị giai nhân bậc nhất Thần giới may nên.

Từng nét chỉ, nét thêu rồng phượng vàng đều tỉ mỉ công phu, trang sức trên người Tuyết Lan cũng do chàng đặt riêng làm.Trong tâm vừa vui mừng lại vừa nôn nóng muốn thành thân, gương mặt bình thản nhưng lại không giấu được vẻ gấp rút, nhìn nét mặt chàng, Hạ Luân và Tiêu Lan đã hiểu ý bèn cười thầm.

Con trai họ thật sự mong muốn nhanh chóng thành thân tới vậy sao.Lưu công công cầm tấu chương dõng dạc đọc từng câu chữ, không bao lâu đã gắp lại đưa cho thị vệ bên cạnh.

Lưu công công bước lên nói: "Bắt đầu thực hiện nghi thức thành hôn.""Nhất bái thiên địa."Đồng tâm nguyện ý cùng nhau quỳ xuống lạy một bái."Nhị bái cao đường."Bái thứ hai, thề nguyện sắt son, một lòng một dạ bên nhau."Phu thê giao bái."Quỳ xuống bái lạy nhau, một bái này tơ duyên siết chặt, đời đời kiếp kiếp không rời một bước."Lễ thành hôn đã thành, cung chúc Vương gia, Vương phi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, con cháu đầy nhà."_Lưu công công cầm ly rượu nâng lên."Cung chúc Vương gia, Vương phi hạnh phúc trăm năm, con cháu đầy đàn."_Quan thần và những vị khách ở đó cũng đứng lên nói lời chúc."Đa tạ chư vị, Hạ mỗ lấy lòng cảm kích.

Ta thay nương tử nhà ta kính các vị một ly."_Hạ Tiêu cầm ly rượu, vui vẻ đưa đến bên miệng nhấp một hơi.Hạ Luân đến bên cạnh, vỗ vai chàng nói: "Con giờ đã thành gia lập thất, nhất định phải biết suy nghĩ và yêu thương thê tử của mình, biết chưa?""Nhi thần đã biết thưa cha.""Được rồi, con ở lại tiếp khách.

Mẹ đưa Lan nhi về nghỉ trước."_Lan Y đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng dìu nàng đi."Vâng mẹ."_ Chàng nghĩ gì đó lại kéo tay Tuyết Lan, nhìn ngắm khuôn mặt nàng qua lớp khăn xoan, nói nhỏ: "Nàng đợi ta một chút.

Ta sẽ tranh thủ về sớm với nàng."Tuyết Lan mỉm cười vui vẻ đáp lại: "Ừm."_Rồi cùng Lan Y trở về phủ Vương gia.

Hạ Luân thì đi đến chính điện ngồi để tiêos các vị khách.Đợi nàng đi rồi Hạ Vũ cùng y mới kéo chàng đi đến bên một góc.

Hắn đưa vai đẩy đẩy chàng, giở giọng trêu chọc: "Ây da, nhanh chóng uống hết rượu rồi về sớm đi nha.

Để nương tử chờ lâu là không được đâu."Nhìn lại, chàng đưa tay véo gương mặt thiếu đòn của hắn: "Đệ bớt nháo lại dùm ta là ta đã cám ơn đệ lắm rồi.""Ai da, đau lắm đó.

Có sư tôn ở đây mà huynh còn dám véo ta."_Hắn xoa xoa chỗ bị véo đỏ kia, nhíu mày vờ giận dỗi.Trần Minh Triết liếc nhẹ hắn: "Mắc gì có ta ở đây thì hắn không thể véo ngươi.""Sư tôn, người..."_Hạ Vũ bị y chọt một vố đâu, nói không nên lời.Hạ Tiêu ôm bụng cười, dang tay ôm lấy Hạ Vũ làm vẻ dỗ dành: "Thấy chưa, bổn Vương nói có sai đâu.

Ngươi bị cho ra rìa rồi.""..."Hạ Vũ chán ghét đẩy chàng ra: "Tối như thế rồi thì huynh mau về với thê tử mình đi, để tỷ ấy đợi lâu thì ta cầu là cho huynh ngủ ở bên ngoài.""Cái miệng thói của đệ..."_Hạ Tiêu trừng mắt dọa hắn."Huynh làm được gì ta? Hứ, sư tôn, chúng ta đi."_Hắn nắm tay y.Trần Minh Triết: "Khoan đã, ta nói với hắn vài câu."_Y đưa mắt nhìn chàng, nhẹ giọng căn dặn: "Ngươi đối xử tốt với Lan nhi nhiều một chút, con bé đó...thật ra đã khổ sở lắm rồi."Hạ Tiêu gật đầu, khẳng định chắc nịt: "Vâng, sư tôn yên tâm, con sẽ chăm sóc và yêu thương nàng thật tốt.

Tối rồi, người mau về nghỉ trước đi.""Vậy bọn ta đi trước, chúc ngươi tân hôn vui vẻ.""Vâng."Xong rồi, Hạ Vũ cũng chúc hắn vài lời rồi nắm tay y kéo đi.Hắn kéo y đi một mạch rồi đột nhiên xoay người dừng lại, khiến Trần Minh Triết không kịp phản xạ mà đập khuôn mặt vào cơ ngực rắn chắc của hắn.

Hạ Vũ đưa tay cởi áo ngoài ra khoác lên cho y, ôn nhu bảo: "Sư tôn, trời trở lạnh rồi, người mặc ấm một chút."Trần Minh Triết bị đập vào cơ ngực hắn nên mặt đã hơi ửng đỏ, y ngước lên nhìn: "Vậy còn ngươi?""Ta không lạnh.

A bây giờ ta mới để ý nha."_Hắn cười nói."Chuyện gì?"Hạ Vũ làm vẻ nghiêm túc đứng thẳng người, đưa tay giơ giơ trên đầu Trần Minh Triết, không có một vẻ đứng đắn nói: "Sư tôn, hình như người hơn cả ta."Y nghe hắn nói thế, thẹn quá hóa giận, đưa mắt sói đầu hung tính trừng hắn rồi hờn dỗi xoay đầu qua chỗ khác : "Còn không phải ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn sau.

Ta đã già rồi, ngươi còn đem ta đi so sánh với ngươi."Hạ Vũ nhìn y một hồi, lại nửa tỉnh nửa mê nhìn y một hồi lâu.

Trần Minh Triết không nghe hắn đáp mới xoay đầu lại nhìn, hỏi: "Ngươi sao thế?"Hạ Vũ thật thà đáp: "Sư tôn, người giận lên cũng thật đẹp a.

Rất giống với một tiểu bạch thỏ vậy, xù lông lên hung hăn đe dọa"Trần Minh Triết nghe chính miệng hắn khen mình đẹp lại còn so sánh như một tiểu bạch thỏ, bỗng chốc tâm như sóng động, mang tai đỏ ửng lên, y cầm cây quạt đập vào mặt hắn, Hạ Vũ chịu đau.

Nói là đập thật ra hắn chỉ như bị gõ vào đầu một cái thôi, cũng không đau lắm, vốn Trần Minh Triết không dùng sức với hắn.Hạ Vũ ôm y vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, Trần Minh Triết cựa quậy tay chân muốn đẩy hắn ra, y nghiêm giọng: "Trước chính điện, ngươi đừng có hồ nháo như thế."Hắn cười như không cười, cúi xuống hôn tóc y, nói: "Vậy chúng ta đi tới chỗ khác."Lời vừa dứt, không để Trần Minh Triết phản kháng hắn đã bế y lên, dùng khinh công bay đến bên bờ Nhược Lam Thủy sau hoàng cung.Nhược Lam Thủy này là một bờ hồ xanh rộng lớn, nước trong bờ sạch sẽ, tươi mát.

Ngoài ra, còn có vài cây rong, rêu xanh còn có đàn cá nhỏ bơi trong nước, nơi đó cũng có nhô lên vài tảng đá trên mặt hồ.Hạ Vũ chọn hòn đá to nhất đáp xuống, hắn đặt y ngồi lên đó, cúi người ôn nhu bảo: "Sư tôn ngồi đây chờ ta một lát nha, ta sẽ quay lại ngay."Trần Minh Triết gật đầu, đợi hắn bay đi, y mới vén vạt áo đỏ tươi lên, đưa ngón tay thon dài cởi tất và giày ra, thong thả nhẹ nhàng đặt chân xuống nước đung đưa.

Tay siết lấy gốc áo khoác của Hạ Vũ quấn trên người.Y nhàm chán đưa mắt lên nhìn ánh trăng tròn đang chiếu sáng đến nơi Trần Minh Triết đang ngồi, mở miệng ngân nga giai điệu nhạc, từ câu hát vừa trầm lại vừa ngọt làm cho người nghe nao lòng, luyến tiếc không thể rời đi."Sao người lại để chân xuống nước như thế? Sẽ lạnh chân mất."Giọng nói phía sau lưng bất ngờ vang lên, Trần Minh Triết giật mình theo bản năng liền xoay đầu.

Hạ Vũ từ lúc nào đã đứng sau y, hắn ngồi xuống cạnh đó, đưa tay ôm lấy Trần Minh Triết."Xin lỗi vì đã chen ngang lúc người đang hát."Y nhàn nhạt đáp: "Không sao."Hạ Vũ nhìn Trần Minh Triết, đáy mắt đầy yêu thương và sủng nịnh, hắn hôn lên mái tóc đen của y, tay lấy từ sau lưng ra một đóa hoa cẩm tú màu lam nhạt.

Y hơi bất ngờ mở to mắt nhìn đóa hoa cẩm tú, rồi lại ngước lên nhìn hắn: "Ngươi..."Hạ Vũ ngượng ngùng liếc mắt chỗ khác, đưa một ngón tay khều khều mặt, cười ngượng nói: "À ờm...Cái này là ta thấy đẹp nên muốn tặng người.""Lại còn lựa hoa mà ta thích?""Thì...."_Hắn thật sự muốn đào một cái hố mà chui xuống cho rồi."Chụt.""Hở...sư tôn..."_Hắn ngơ ngác nhìn y.

Trần Minh Triết giả vờ không để ý hắn, y vân vê đóa hoa trong tay: "Cái đó...coi như trả công cho ngươi đi."Im lặng một lúc, Hạ Vũ đưa tay ôm lấy y, nhắm ngay đôi môi đỏ mà hôn lên.

Nụ hôn này cực kỳ nhẹ nhàng lại ôn nhu, không mạnh bạo nhưng lại có ý thèm khát đối phương.Hắn hôn đến khi y thở không nổi nữa mới bỏ ra, dịu dàng ôm Trần Minh Triết thở hồng hộc vào trong lòng, yêu chiều nói: "Sư tôn, trong lòng ta người là đẹp nhất, Minh Triết mãi là tín ngưỡng duy nhất của Hạ Vũ.

Sư tôn, Hạ Vũ rất yêu người.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.