Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 36: Thuần phục 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt Phó Tuyết Thần tràn đầy oán giận: "Tôi không thất tình!"

Thương Triều sửng sốt một chút.

Giọng nói Phó Tuyết Thần cực kỳ đáng thương: "Tôi hoàn toàn chưa từng yêu đương bao giờ có được không.”

Thương Triều cứng nhắc, sau đó không cách nào phản bác, Phó Tuyết Thần quả thật chưa từng yêu đương, càng không nói đến thất tình.

Phó Tuyết Thần cầm bia nhấm một ngụm, sâu kín nói: "Bia đắng như vậy, làm cho tôi nghĩ đến nội tâm chua xót của mình.”

Thương Triều: "..."

Dịch Sư Bạch: "..."

Thẩm Từ Chương: "..."

Nếu không phải cậu tỏ tình bị từ chối khiến cho tâm trạng mất mát, chúng tôi nhất định sẽ đánh cậu một trận!

Thương Triều nhẫn nhịn, kiên nhẫn hỏi: "Vậy cậu muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho cậu.”

Phó Tuyết Thần suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: "Tôi muốn ăn kẹo, tôi ăn kẹo ngọt là có thể tốt lên.”

Thương Triều: "..."

Mẹ nó, cậu mẹ nó đang bán manh đó!

Thương Triều nghĩ đến người thất tình, lúc này, liền lập tức cầm điện thoại di động, chuẩn bị xuống lầu đi mua kẹo: “Được được được, tôi đi mua cho cậu.”

Phó Tuyết Thần thản nhiên nhắc nhở: "Tôi chỉ ăn loại kẹo mυ"ŧ Fujiya, đừng mua nhầm, tôi chỉ ăn loại này thôi đấy.”

Tuy rằng Thương Triều rất không biết nói gì, nhưng cũng thật sự đau lòng bạn tốt thất tình, liền sảng khoái đồng ý: "Biết rồi, tôi nhất định sẽ mua về cho cậu, chờ đấy.”

Nói xong thì trực tiếp chạy ra ngoài mua kẹo.

Phó Tuyết Thần đặt bia lên bàn, lấy điện thoại di động ra, kéo lung tung lên, bộ dáng vẫn lười nhác không chút để ý như trước.

Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương ít nhiều vẫn có chút lo lắng, lúc này Dịch Sư Bạch ân cần hỏi: "Này Phó Tuyết Thần, cậu không sao chứ?"

Thẩm Từ Chương cũng trấn an theo: "Tớ biết trước mặt mọi người bị từ chối đáy lòng cậu cũng không dễ chịu, nhưng cũng không có chuyện gì lớn, cậu xử lý rất tốt, cũng không ai cười nhạo cậu.”

Phó Tuyết Thần quay đầu nhìn về phía hai người bạn cùng phòng, vẻ mặt yên tĩnh lộ ra vẻ lười biếng, nửa điểm cũng không còn khí thế thô bạo và lạnh băng như trước, anh khẽ cười nói: "Tớ không sao đâu!"

Dịch Sư Bạch thấy vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh, khó hiểu: "Vậy vừa rồi cậu..."

Phó Tuyết Thần lười biếng nhìn về phía Dịch Sư Bạch, nói: "Cái tên Thương Triều người này, bình thường cậu gọi cậu ta có di chuyển không?"

Dịch Sư Bạch nghĩ đến Thương Triều còn lười biếng hơn mình, lắc đầu: “Gọi không nổi.”

Phó Tuyết Thần lại hỏi, "Cậu ta sẽ chạy xuống mua đồ ăn vặt cho cậu sao?

Dịch Sư Bạch: "Sẽ không.”

Phó Tuyết Thần lạnh nhạt nói: "Tớ đang nghĩ chỉ có thất tình mới có thể khiến cậu ta di chuyển một chút, bình thường nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Dừng một chút, lại bổ sung: "Đời này tớ chỉ thất tình một lần như vậy, cho nên mượn đề tài phát huy một chút. ”

Dịch Sư Bạch: "..."

Thẩm Từ Chương: "..."

Mượn đề tài phát huy cái gì, để Thương Triều mua kẹo dỗ dành cậu mà, cái tật xấu gì vậy trời…

Chẳng qua, tuy rằng Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương biết chân tướng, nhưng cũng quyết không đến mức đi nhắc nhở Thương Triều, dù sao cái thằng Thương Triều này thật sự vừa lười vừa nhác, có thể thu thập cậu ta một chút, mặt mày của tất cả mọi người đều rất hớn hở.

Còn nữa, Phó Tuyết Thần thật sự đang thất tình, cho dù anh có giả bộ thờ ơ không thèm để ý, nhưng cũng là thất tình, không chừng là người ngoài mặt không sợ hãi đáy lòng nước mắt chảy thành sông!

Tóm lại, có lẽ bình thường mọi người hay dùng các loại tổn hại để giễu cợt lẫn nhau, nhưng anh em thất tình thì tất cả mọi người sẽ phải nuông chiều.

Chờ Thương Triều ôm một hộp kẹo mυ"ŧ hãng Fujiya trở về thì nhìn thấy Phó Tuyết Thần đứng lặng bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời không có trăng, dáng vẻ tôi thất tình, tôi đang rất cô đơn, tôi rất u sầu, ngay cả bóng lưng của tôi cũng vô cùng nặng nề.

Thương Triều một đường chạy tới chạy lui, thở hồng hộc, cậu thở hổn hển đi ra ban công, tùy ý mở hộp kẹo ra, cố ý chọn một cây vị sữa đưa cho Phó Tuyết Thần: "Này, kẹo cậu muốn ăn đây.”

Phó Tuyết Thần quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua cây kẹo mυ"ŧ kia, ra lệnh: "Xé vỏ kẹo ra. ”

Trời đất bao la thất tình là lớn nhất!

Thương Triều nghĩ người ta thất tình, chỉ có thể cúng người như tổ tông, liền lập tức phối hợp xé vỏ nilon ra. Lúc này đây, cậu lại trực tiếp đưa một cây kẹo mυ"ŧ đến bên môi Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần há miệng, cắn viên kẹo mυ"ŧ màu trắng sữa kia.

Trong phòng ngủ, Dịch Sư Bạch nhìn thấy hình ảnh đút kẹo ăn đầy tình cảm này, nhắn tin WeChat chửi bới với Thẩm Từ Chương: "Phó Tuyết Thần diễn quá lố, vậy mà lại muốn người khác đút kẹo cho cậu ta ăn."

Thẩm Từ Chương cũng ghét bỏ: “Lần trước cậu cũng ăn như vậy, lần này chẳng qua chỉ đổi thủ đoạn thành Thương Triều, chỉ là em gái cậu ta không có thủ đoạn, đẳng cấp Thương Triều không đủ cao liền bị ăn đến ăn gắt gao."

Dịch Sư Bạch: “...Nói sự thật.”

Thẩm Từ Chương lại nói: "Chỉ là cho dù cậu ta có dùng thủ đoạn thì cũng không khiến người ta chán ghét, lần trước cậu ta thật sự bị bệnh, lần này là lại thất tình, thật thảm.”

Dịch Sư Bạch lại liếc mắt nhìn Thương Triều bên ban công sóng vai đứng sừng sững với Phó Tuyết Thần, chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu, đứng chung một chỗ: "Tôi làm sao lại suy nghĩ cậu ta đây là không có tình yêu, bắt đầu tìm kiếm cơ tình (*) đây?"

(*) Tình bạn sâu sắc giữa những người cùng giới.

Thẩm Từ Chương: "..."

Gần như vô thức liếc về phía ban công.

Quả thật là gian tình trên ban công.

Kẹo mυ"ŧ Fujiya, hương thơm sữa đậm đà, độ ngọt vừa phải.

Phó Tuyết Thần ngậm một cây kẹo mυ"ŧ, tùy ý để hương vị ngọt ngào thơm ngon kia ăn mòn anh.

Thương Triều chậm rãi thở hổn hển, cũng theo đó bóc một cây kẹo mυ"ŧ ngậm vào miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ...

Gần trung thu, trăng tròn nửa vầng treo trên trời, ánh trăng trắng tinh khôi, áo lụa trăng rực rỡ như được bao bọc trong khuôn viên trường sạch sẽ xinh đẹp, làm nổi bật thêm vẻ yên tĩnh dịu dàng của cả ngôi trường.

Thương Triều không quay đầu nhìn Phó Tuyết Thần, chỉ dùng khuỷu tay đυ.ng vào anh một cái, ân cần hỏi: “Cậu không sao chứ?"

Cằm Phó Tuyết Thần hơi ngẩng, khóe môi nhếch lên: “Không có chuyện gì lớn.”

Thương Triều "Ừ" một tiếng, bộ dáng nguyện ý lắng nghe.

Thương Triều vẫn luôn cảm thấy, giữa người với người, là có một trận đấu, trong trận này, cậu sẽ bị hấp dẫn.

Không thể nghi ngờ, toàn bộ 512 đều là anh em của cậu, nhưng người kiên cường nhất, tuyệt đối là Phó Tuyết Thần.

Bây giờ người anh em tỏ tình bị từ chối, Thương Triều đương nhiên cảm thấy mình nên ở bên, một loại suy nghĩ hơi đạo đức giả trong đầu, cậu cảm thấy Phó Tuyết Thần cho dù không có bạn gái, cũng còn có cậu ta.

Phó Tuyết Thần quay đầu, nhìn về phía Thương triều, trong ánh trăng, trên mặt cậu con trai cắn kẹo mυ"ŧ nở nụ cười, hai tròng mắt như ngôi sao chói mắt: "Cô gái Nhiễm Tỉnh này rất khác so với tưởng tượng của tôi, nhưng lại vừa vặn là dáng vẻ tưởng tượng của tôi.”

Thương Triều nghe không hiểu thiên cơ trong lời này, mờ mịt nhìn về phía cậu ta.

Phó Tuyết Thần thả lỏng, thoải mái nói: "Tôi cho rằng cô ấy là một đóa hoa trắng nhỏ, nhưng thật ra cô ấy là một đóa hoa hồng, loại có gai.”

Cô gái Nhiễm Tỉnh này, diện mạo quá mẹ nó có tính lừa gạt, thoạt nhìn sẽ thấy cây ngô ngọt ngào, đặc biệt dễ lừa gạt, nhưng thật ra bề ngoài nhìn ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng nội tâm cô lại là cửa trong veo.

Quả thật, anh vẫn luôn làm đủ các loại chuyện trêu chọc Nhiễm Tỉnh, nhưng Nhiễm Tỉnh lại chưa từng từ chối dù là công khai hay giấu diếm.

Từ nhỏ Phó Tuyết Thần đã thuận buồm xuôi gió, trong lòng lộ ra một vẻ tự phụ ngạo mạn, luôn cảm thấy cô gái này ít nhiều gì cũng có chút ý tứ đối với mình.

Trong thực tế, người ta đối với anh một, chút, ý, tứ, cũng, chẳng, có.

Nghĩ như vậy, có chút thất bại, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thú vị, giống như cuộc sống bình yên của mình rốt cục vào lúc này cũng có sóng gió phập phồng.

Mà về tình yêu, về nửa kia, Phó Tuyết Thần có vô số tưởng tượng, so sánh với em gái mềm mại dính người, anh vẫn càng thiên vị người con gái độc lập tự chủ hơn.

Bông hoa trắng nhỏ bé quả thật có thể làm cho anh muốn bảo vệ, nhưng hoa hồng lại có thể thuần phục anh.

So sánh với kỵ sĩ bảo vệ công chúa, Phó Tuyết Thần càng nguyện ý làm một hoàng tử nhỏ bị hoa hồng thuần phục.

Phó Tuyết Thần lại một lần nữa nhìn về bầu trời đêm, nơi đó không chỉ là một vầng trăng, mà còn là vũ trụ vô tận, ngàn vạn tinh cầu.

《 Hoàng Tử Bé 》nói: "Nếu bạn yêu một bông hoa trên một hành tinh nào đó, chỉ cần ban đêm nhìn lên bầu trời đầy sao, bạn sẽ cảm thấy những vì sao ấy giống như một bông hoa đang nở rộ."

Anh may mắn như thế nào, đóa hoa hồng kia của anh vừa vặn ở cùng một hành tinh với anh, cùng một quốc gia, cùng một trường học, lại vừa gặp lúc tuổi tác đang ở giai đoạn tốt nhất.

Nhiễm Tỉnh gõ cửa ký túc xá, chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Thiển lo lắng nhìn mình: "Cậu không sao chứ?"

Phó Tuyết Thần tỏ tình gây ra động tĩnh rất lớn, ồn ào huyên náo khiến toàn trường đều biết. Có lẽ lúc trước Phó Tuyết Thần tỏ tình muốn cô bất ngờ và lãng mạn nên cố ý dặn dò người khác đừng lải nhải lung tung, nhưng hiện tại kết quả đã xuất hiện, các nhóm Q, WeChat, thậm chí cả diễn đàn đương nhiên đều nổ tung.

Nguyên Thiển cập nhật tin tức rất nhanh, hiển nhiên đã biết kết quả sau đó rồi lo lắng cho cô.

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh có một dòng chảy ấm áp, Thiển Thiển nhà cô thật sự là bạn cùng phòng thần tiên nha, vừa xinh đẹp như thiên thần, vừa ấm áp đáng yêu đến bùng nổ.

Cô mỉm cười thoải mái nói: "Tớ có thể có chuyện gì được chứ?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.