Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 34: Khuynh đảo 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vậy mà Kiều Mộ lại đi phụ hoa cho con tôm tích Nhiễm Tỉnh này.

Nguyên Thiển cạn lời một hồi lâu.

Dù sao, theo một khía cạnh nào đó, Nhiễm Tỉnh và Kiều Mộ là cùng một loại người, đối với những người mình quan tâm, các cô sẽ rất thật tâm mà đối đãi, còn đối với người xa lạ, lại hết mực lạnh lùng.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Nguyên Thiển không phải loại người dùng tam quan của mình mà áp đặt lên người khác.

Cô kéo rèm cửa sổ lại, đi vào trong phòng, nghĩ đến đội hình long trọng dưới tầng, cảm thán: "Bày trận lớn như vậy, không biết là thổ lộ với ai!"

Nhiễm Tỉnh thuận tay chỉ vào giáo hoa đang nằm liệt trên giường: "Còn ai được nữa, Kiều mỹ nhân đó thôi!"

Đối với điều này, ba người trong phòng đều không có bất kỳ dị nghị.

Kiều Mộ là giáo hoa, hơn nữa lại là giáo hoa có danh tiếng, người theo đuổi cô đều cực kỳ chất lượng, không chỉ có tiền mà còn cực kỳ đẹp trai.

Đạo lý rất đơn giản, nhân vật cấp bậc nữ thần như Kiều Mộ, nam sinh bình thường không dám nghĩ tới, con cóc nào dám ăn thịt thiên nga, như vậy không phải làm trò hề cho người đời sao, cho nên người theo đuổi Kiều Mộ đều sẽ phải tự lượng sức mình mà hành động.

Người theo đuổi Nhiễm Tỉnh so với Kiều Mộ cũng tính là nhiều, nhưng những người theo đuổi cô chất lượng không cao, cô lớn lên xinh đẹp đáng yêu là thật, nhưng tuyệt đối không phải dạng nữ thần như kia.

Hầu hết nam sinh đều là sinh vật sống thực tế, bọn họ theo đuổi người khác, chắc chắn là người mà bọn họ nghĩ có thể theo đuổi được.

Những nam sinh gia cảnh bình thường nhìn thấy Kiều Mộ, chắc chắn sẽ không xuống tay, nhưng nhìn thấy Nhiễm Tỉnh, sẽ có tính toán theo đuổi.

Dù sao thời buổi này ai cũng vội, tinh lực của ai cũng có hạn, một bên là nữ thần không có khả năng theo đuổi, một bên là cô bé dễ thương có cơ hội, chắc chắn hầu hết mọi người sẽ có khuynh hướng chọn vế sau.

Ngô Sưởng luôn có cảm giác vượt trội với Nhiễm Tỉnh, chủ yếu là cảm thấy những người theo đuổi Nhiễm Tỉnh điều kiện không bằng gã, cho nên gã cảm thấy Nhiễm Tỉnh chỉ có thể chọn mình.

Lúc này dưới tầng thanh thế phô trương, bày trận lớn như vậy, chắc chắn là tới tỏ tình với Kiều Mộ.

Có điều cô nàng Kiều Mộ này lười muốn chết, cho dù người khác muốn tìm cô tỏ tình thì cô cũng chẳng thèm để ý, muốn cô xuống dưới lầu, không có khả năng,

Lúc này, Kiều Mộ cũng chỉ tìm điện thoại, tùy ý nói: “Cho dù có là ai, cũng không liên quan tới mình.”

Đúng lúc tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc” truyền tới, giờ này, Triệu Thanh Nhã vẫn đang tự học, tầm khoảng 10 giờ cô ấy mới trở về, cho nên, chắc chắn là vị dưới tầng định tỏ tình kia nhờ người lên gọi.

Nguyên Thiển đi mở cửa, quả nhiên, một cô gái nhỏ cầm một ngọn nến màu đỏ đứng sẵn ở đó.

Nhiễm Tỉnh liếc cô ấy một cái, phản ứng nhanh hơn não, cười khẽ lên tiếng trêu chọc Kiều mỹ nhân: “Kiều mỹ nhân, còn không mau rời giường, có người tới thêm hương khói cho cậu.”

Kiều Mộ quả thật rất bất đắc dĩ với lời chọc ghẹo này, đừng so đo với Nhiễm Tỉnh, có điều, mồm miệng cô bé Nhiễm Tỉnh này đặc biệt nhanh nhảu, có thể dùng những từ ngữ khác nhau để trêu chọc người khác.

Thế nhưng nữ sinh đứng trước cửa lại ôn nhu lễ phép mở miệng, nói: "Tôi tới tìm Nhiễm Tỉnh."

Kiều Mộ cười ha ha, nói: "Tỉnh Tỉnh, xem ra lần này là có người thêm hướng khói cho cậu."

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Đùa quá rồi, mặt có chút đau.

Dù sao cô làm cá muối đã quen, người sống trên đời, không phải chỉ để người khác mua vui mà còn tự lấy bản thân để mua vui cho người khác.

Nhiễm Tỉnh lại là người có suy nghĩ cực kỳ cởi mở.

Lập tức, Nhiễm Tỉnh nhìn nữ sinh ngoài cửa, ngọt ngào nói: "Có thể chờ một chút không, tôi muốn thay quần áo."

"Không sao."

Nữ sinh đương nhiên cũng không có ý kiến, dù sao cũng là buổi tối, không nói đến việc đi tự học, cô đã tắm rửa mặc áo ngủ xong xuôi rồi, trên người Nhiễm Tỉnh chỉ đang mặc bộ váy ngủ bằng bông.

Bây giờ đi nhận tỏ tình, đương nhiên phải chỉnh trang một chút, đang điểm xịt chút nước hoa.

Đối mặt với người theo đuổi, Kiểu Mộ và Nhiễm Tỉnh có điểm khác nhau, Kiểu Mộ là không thèm để ý, Nhiễm Tỉnh sẽ nghiêm túc từ chối. Cô cảm thấy, việc một nam sinh thích mình là điều rất khó có được, cho nên, cho dù từ chối cũng nên lễ phép một chút, không thể cứ như vậy mà từ chối.

Lúc này, lấy từ một bộ quần áo trong tủ ra thay.

Nguyên Thiển lịch sự quay đầu đi không nhìn Nhiễm Tỉnh, nhưng vẫn nói ra phỏng đoán của mình: "Tỉnh Tỉnh, bày trận lớn như vậy, mình đoán là Phó Tuyết Thần."

Kiều Mộ gật đầu đồng ý: "Mình cũng nghĩ là Phó Tuyết Thần."

Nghe được suy đoán của bạn cùng phòng là Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh không dám gật bừa: "Mình lại nghĩ là Ngô Sưởng."

Nguyên Thiển cũng không quá chắc chắn người dưới tầng là Phó Tuyết Thần, dù sao loại người thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng như Phó Tuyết Thần, cô cảm thấy quả thực sẽ không làm ra mấy chuyện tỏ tình bằng hoa tươi với nền như thế này, nên cũng không phản bác lại.

Nhiễm Tỉnh đã thay xong quần áo, một cái váy xếp ly màu hồng, lại tùy ý đi một đôi giày canvas màu đen, màu đỏ đen đơn giản lại kinh điển, khiến cho cô gái nhỏ càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Cô sau đó chải lại tóc một chút, rồi đứng dậy định ra khỏi cửa.

Nguyên Thiển dày dặn kinh nghiệm cảm thấy người dưới tầng chính là Phó Tuyết Thần, cẩn thận kiến nghị: "Cậu có muốn trang điểm một chút không?"

Nhiễm Tỉnh nắm tay chốt cửa, quay đầu nhìn về phía Nguyên Thiển, giọng nói ngọt ngào: "Mình trang điểm xinh đẹp đi từ chối lời tỏ tình của người khác, như vậy có thích hợp không? Mình cảm thấy xấu một chút cũng tốt, như vậy đối phương sẽ cảm thấy xấu như mình không xứng để theo đuổi."

Cô gái mười tám mười chín tuổi đối diện, mặt mày tinh xảo như họa, làn da mềm mại trắng nõn, trang điểm vào cũng thành vô địch.

Nguyên Thiển cười cười: "Nhưng mặt mộc của cậu cũng rất xinh đó!"

Nhiễm Tỉnh kiêu ngạo nâng cằm: "Đúng thế, dù sao mình ngoại trừ đẹp cũng không còn gì khác."

Đối với vẻ ngoài của mình, Nhiễm Tỉnh trước giờ đều rất kiêu ngạo.

Cô là người tự biết mình, biết tính cách bản thân không tốt, lười biếng, chỉ thích nằm nhà, không dễ ở chung, dù có chết cũng không chịu hối cải, người như cô, toàn thân không có ưu điểm, ưu điểm duy nhất đó là, vẻ ngoài xinh đẹp.

Đối với chuyện này, Nguyên Thiển hết chỗ nói.

Cô nàng Nhiễm Tỉnh này, thân mang một loại hơi thở kiêu ngạo: "Tôi thích cậu chán ghét tính cách của tôi nhưng lại say mê dáng vẻ xinh đẹp của tôi."

Lúc này Nhiễm Tỉnh đã ra đến cửa, nữ sinh ngoài cửa chỉ chờ tầm hai phút, cảm thán kinh ngạc một hồi: "Nhanh vậy sao!"

Nhiễm Tỉnh không để ý nói: "Tốc chiến tốc thắng."

Nữ kinh nghĩ đến đại thần kinh tài tuyệt diễm dưới tầng, ngay lập tức đồng tình: "Đúng vậy."

Cho dù là ai, đối với màn tỏ tình của Phó Tuyết Thần, cũng sẽ muốn bay nhào xuống.

Nhiễm Tỉnh nhìn ngọn nến trên tay nữ sinh, hai má phồng lên, đáy lòng tự thắp cho mình một ngọn nến.

Cô nghĩ, cái gã Ngô Sưởng này đầu có lỗ, chỉ toàn là những trò nhàm chán.

Cô đi theo nữ sinh xuống tầng, sau đó liền phát hiện, toàn bộ đèn trên hành lang và cầu thang trường học đều tắt, thay vào đó là ánh nến, trên đường đi xuống, có rất nhiều cô gái cầm trên tay cây nến đỏ, mỉm cười chờ cô bước xuống dưới.

Suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh rối loạn muốn bệnh, cô nhìn ánh nến đỏ, bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu như bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn xuống địa ngục.

Cũng may cô ở tầng 4, cho nên chỉ đi xuống ba tầng, chứ không phải mười tám tầng địa ngục.

Xuống đến dưới tầng, trước mặt là một đám bạn học đang cầm nền, có nam sinh có nữ sinh, có cao có lùn, có béo có gầy, có người ở Đan Thanh cũng có người ở Lam Điền....

Những người này đều mang theo nụ cười chúc phúc, thấy Nhiễm Tỉnh đi tới, bọn họ như được huấn luyện từ trước mà từ từ tránh sang một bên mở ra một con đường.

Cùng lúc đó, máy bay không người lái trên trời cũng bắt đầu rải cánh hoa hồng.

Nhiễm Tỉnh nhìn cánh hoa hồng rơi lả tả trước mặt, ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái trên không trung, nghĩ thầm, cũng may nhà Ngô Sưởng không tính là cực kỳ giàu, cô cảm giác nếu như có tiền, thả cánh hoa hồng không phải máy bay không người lái nữa, mà là trực thăng hoặc phi cơ.

Cánh hóa hồng bay bay trước mắt Nhiễm Tỉnh, nhẹ nhàng rơi xuống. Nhiễm Tỉnh theo bản năng đỡ lấy, sau đó vuốt vuốt cánh hoa mềm mại tiếp tục bước lên phía trước.

Ánh nến ấm áp cùng với cánh hồng bay đan dệt thành một bầu không khí lãng mạn.

Con đường trước mặt Nhiễm Tỉnh vẫn chậm rãi mở ra, cuối cùng hiện ra người Nhiễm Tỉnh nhìn cực kỳ quen mắt, phía trước là ba người bạn lúc trước cô gặp trong phòng Phó Tuyết Thần.

Trong biển hoa đèn đan xen, Phó Tuyết Thần thân mặc bộ tây trang màu đen đang đứng quay lưng về phía Nhiễm Tỉnh chờ đợi.

Chờ khi cô gái trong lòng bước đến, anh mới chậm rãi xoay người lại.

Ánh nến lay động, trên người Phó Tuyết Thần mặc bộ tây trang cao cấp, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, anh ôm một bó hoa hồng kiên định đứng đó, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng sáng, đẹp trai đến mức trông như thiên thần hạ phàm, cơ hồ lại tựa như Chân Nhân (*).

(*) Chân nhân ở đây chính là một từ dùng để chỉ những người tu hành đã đắc đạo.

Cảnh sắc xưa cũ tục tằng.

Thiếu niên lại đủ khuynh đảo chúng sinh.

Tác giả có lời muốn nói: Phó Tuyết Thần quả thực là loại nam sinh quê mùa nha!!!!

Cho dù đó là hoa, nến hay biển người, tất cả đều cho Nhiễm Tỉnh một cảm giác quê mùa không thể so sánh, nhưng khi người đứng trước mặt bạn là Phó Tuyết Thần, dù quang cảnh có cũ kỹ và bình thường đến đâu, đều trở nên sinh động và bất thường.

Phó Tuyết Thần mang theo một loại hơi thở làm mọi người kinh hãi.

Anh đứng một cách tùy tiện cũng đủ để làm cho thời gian tuyệt vời, huống chi anh nghiêm túc như vậy, vuốt tóc, trang điểm, mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cầm hoa hồng...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.