(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng ngủ của bọn họ chưa từng có đồ ăn, hễ là cái gì cho dù là que cay cũng sẽ bị ăn hết trong phút chốc.
Đồ ăn vặt này, nếu là cậu mua thì tốt nhất phải ăn ngay, bằng không sẽ không biết ai đã ăn.
Theo lời của Phó Tuyết Thần, đùi gà khổng lồ cô cũng chỉ có thể ăn một cái, ăn hai cái sẽ làm cô no căng, cho nên cô hiểu được tình huống ăn không hết hai cái đùi gà lớn của Phó Tuyết Thần.
Chiều nay cô đã vận động rất lâu, lúc này đói đến sắp chết, bây giờ đùi gà khổng lồ đưa đến trước mặt mình, cô cũng không già mồm, tiện tay lấy, nói: “Chờ đến lúc về lại mời cậu một cái.”
Phó Tuyết Thần trả lời qua loa, vẫn là vẻ biếng nhác thờ ơ như cũ.
Nhưng thật ra, trong lòng là một đống âm mưu nhỏ.
Tán tỉnh mà, tất nhiên phải cố gắng tạo ra cơ hội ở chung, cho dù mời ăn hai cái đùi gà khổng lồ, cũng phải tách ra làm đôi.
Tóm lại, vì tán gái, Phó Tuyết Thần đã không còn là Phó Tuyết Thần mà anh biết.
Phó Tuyết Thần cầm đùi gà cắn một cái, thật ra, hương vị vẫn như vậy, khẩu vị của anh thiên ngọt thanh, thậm chí sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng có lẽ bởi vì người ăn cùng đùi gà với anh không giống nhau, khiến anh bây giờ cảm thấy ngon lạ thường.
Anh nuốt thịt gà trong miệng, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Nhiễm Tỉnh, cậu có muốn gọi món khác không, dù sao cũng hiếm khi mới đến một lần.”
Thật ra Nhiễm Tỉnh cũng muốn ăn món khác, tới cũng đã tới rồi không ăn nhiều thêm một chút thậm chí đóng gói mang về thì ít nhiều cũng có chút tiếc nuối, nhưng mà cô không mang điện thoại di động, ăn món khác cũng tốn thời gian, cô không muốn làm phiền Phó đại thần, bèn lắc đầu: “Không cần, tôi ăn một cái đùi gà là no rồi.”
A a a a….
Muốn ăn cá hầm cải chua, muốn ăn món cay của Tứ Xuyên, muốn ăn BBQ nướng….
Không được, ngày mai nhất định phải lôi kéo cả phòng đi liên hoan! Liên hoan!
Phó Tuyết Thần nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang gặm đùi gà từ trên cao, cô cột tóc đuôi ngựa mặc quần jean rách màu trắng, một bộ dáng ngốc bạch ngọt sạch sẽ đơn giản, nhìn có vẻ dễ lừa, nhưng lừa rồi, anh mới phát hiện mình chưa từng gặp được cô gái nào khó lừa như vậy.
Biểu cảm của Phó Tuyết Thần có lạnh lùng, anh không ngừng nghĩ đến nhận xét thực sự của cô gái này về mình.
Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần vai kề vai đi trên phố Sa Đọa, một cao một thấp, một người yên tĩnh thanh tao một người đáng yêu, trong tay đều có đùi gà khổng lồ, nhìn vào cực kì có cảm giác CP, người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy hai người bọn họ là người yêu.
Vụ lùm xùm của hai người trên diễn đàn nổi tiếng như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì hai người đăng cùng một thời điểm quá trùng khớp, bởi vì cặp đôi đại thần và cô bé dễ thương này mà có rất nhiều bình luận.
Lúc này Nhiễm Tỉnh, đang ngây ngốc.
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phó Tuyết Thần một cái, nhìn thấy Phó Tuyết Thần cầm đùi gà thoải mái vừa đi vừa ăn.
Người đẹp, khó tránh khỏi sẽ cực kỳ coi trọng hình tượng của mình, hy vọng bản thân luôn hoàn hảo trong mọi thời điểm, hành động vừa đi vừa gặm đùi gà như vậy nhìn có hơi ngớ ngẩn và không được lịch sự cho lắm, nhưng Phó Tuyết Thần không hề có cái dáng vẻ của đại thần, cho dù Cornetto anh cũng có thể vừa đi vừa ăn, đương nhiên đùi gà cũng vừa đi vừa ăn.
Rất có cảm giác thoải mái bình dị.
Biết anh đẹp trai, khí chất cao quý, ôn hòa, cho dù làm gì thì cũng là cảnh đẹp vui ý, gặm một cái đùi gà cũng có một loại cảm giác tao nhã và sang trọng.
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thấy như vậy rất tốt.
Người vì mục đích xấu mà tạo ra một khuôn mẫu giả sống cũng sẽ vô cùng mệt mỏi.
Nhiễm Tỉnh chính là kiểu mấy cô gái nhỏ hay lơ mơ, đi trên đường cũng sẽ ngây người suy nghĩ một một đống chuyện.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, trong lòng suy nghĩ lung tung, không chú ý tình hình giao thông.
Cho nên, khi một chiếc xe điện chạy như bay đến từ phía đối diện, cô không phản ứng kịp.
Phó Tuyết Thần nhìn xe điện trước mặt đang gào thét chạy đến, khϊếp sợ, nhanh tay lẹ mắt kéo Nhiễm Tỉnh vào ven đường tránh.
Cánh tay mảnh khảnh của Nhiễm Tỉnh bị nắm lấy, ngay sau đó, bị ai đó túm đi, bước chân cô không vững, trực tiếp va vào cái ôm sạch sẽ mát lạnh mang theo hương gỗ nhàn nhạt.
Cái ôm có hương hổ phách. (*)
(*) Hổ phách là nhựa cây nên mang mùi ấm của gỗ và chút ngọt của hương vani, tùy theo vùng đất xuất xứ mà mùi có thể nồng hơn hoặc nhẹ hơn.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ mỏng manh yếu đuối trong ngực mình, cả người sững sờ một lúc lâu.
Lúc ấy anh thật sự không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ kéo Nhiễm Tỉnh tránh khỏi chiếc xe.
Sau đó, cái trán nhỏ xinh đáng yêu của cô va vào ngực anh.
Ngực trái của anh, chỗ đó có hơi đau vì bị cô gái nhỏ va đầu vào, hơn hết chính là tiếng tim đập “Thình thịch” “Thình thịch” điên cuồng.
Cái va chạm kia, va vào khiến tim Phó Tuyết Thần đập như hươu chạy.
Anh đột nhiên có một loại cảm giác mình đã tìm được khúc xương sườn đã mất kia, cứ như chỉ cần ôm cô gái nhỏ này, anh mới có thể thật sự hoàn chỉnh.
Mà sinh mệnh trong lòng ngực, non nớt mảnh khảnh, mềm mại và mong manh, như đang chờ anh đến bảo vệ.
Khuôn mặt Phó Tuyết Thần xẹt qua vệt ửng hồng.
Từ nhỏ đến lớn anh đều điềm đạm lạnh nhạt khi gặp chuyện bất ngờ, thế mà lại bất ngờ hoảng hốt đến đỏ mặt vì không cẩn thận ôm một cô gái.
Nhiễm Tỉnh ngã vào lòng Phó Tuyết Thần, thật ra cũng có hơi sững sờ.
Nhưng cô cũng hiểu được, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Phó Tuyết Thần vì cô nên mới kéo cô vào, chân cô không đứng vững lảo đảo mới va vào trong l*иg ngực của anh.
Hơi thở bao quanh thuộc loại nam tính, không phải là hương nước hoa, mà là mùi hổ phách nhàn nhạt của cơ thể anh, xen lẫn mùi bột giặt hương chanh trên người, mùi hương rất dễ chịu, khiến Nhiễm Tỉnh không nhịn được mà muốn cẩn thận ngửi thêm một chút.
Chỉ là Nhiễm Tỉnh chắc chắn không thể thực sự đi hít thêm một lần được.
Rất nhanh cô đã phản ứng lại, sau đó bình tĩnh đối diễn như cũ, cho dù được soái ca ôm, trái tim cô vẫn không hề gợn sóng.
Cô biết hình ảnh giống như trong tiểu thuyết ngôn tình vừa ngọt ngào lại vừa trêu người.
Nhưng cô hiểu rõ đây là trùng hợp, mập mờ cũng chỉ là trùng hợp.
Cho nên trên mặt cô không chút ửng hồng, chỉ đẩy anh ra một chút ra hiệu, sau đó thoát ra từ trong lòng ngực của anh.
Phó Tuyết Thần bị Nhiễm Tỉnh đẩy như vậy, hồn phách trở về, trong lòng hoảng hốt cảm thấy mình đã ôm rất lâu, nhưng thật ra cái ôm chỉ thoáng qua, cộng lại chưa đến ba giây, nhưng anh lại bối rối xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, lúc đó xe điện chạy đến, tôi không nghĩ nhiều mà kéo cậu tránh đi.”
Nhiễm Tỉnh bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết mà, tôi không có hiểu lầm cậu.”
Lòng Phó Tuyết Thần đột nhiên bắt đầu nghẹn lại.
Nhiễm Tỉnh ngước mắt, nhìn về phía anh, vô cùng thành khẩn rồi bắt đầu cảm ơn: “Thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, lúc đó tôi nhìn xe điện kia chạy đến đây, tôi đang ngẩn người, vốn không thể phản ứng lại được. Thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, hôm nay tôi chắc sẽ bị xe đυ.ng rồi.”
Phó Tuyết Thần giấu đi gương mặt đỏ hồng, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vốn có, sau đó nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành tha thiết, thành khẩn nhưng không có chút ửng đỏ bối rối của cô gái nhỏ, nửa ngày cũng không biết nói gì.
Nhiễm Tỉnh nhìn khuôn mặt Phó Tuyết vẫn luôn nói cười nay lại cứng đơ đứng ở đó khi nghe lời cảm ơn của mình, cũng hiểu được miệng nói lời cảm ơn là không đủ thành tâm, cô đang mời Phó Tuyết Thần đi ăn chân gà khổng lồ.
Vì thế, Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một lát, đôi mắt ngập nước nhìn tới, đề nghị nói “Hay là tôi mời cậu thêm cái đùi gà nha”.
Lại là đùi gà……
Phó Tuyết Thần cảm thấy về sau anh nhìn thấy đùi gà chắc chắn sẽ để lại bóng ma trong lòng.
Mỗi lần anh tán tỉnh em gái, em gái vừa đơn giản vừa thô lỗ dùng đùi gà tống anh đi.
Cứ tiếp tục như vậy, chừng nào Phó Tuyết Thần mày mới có thể nói chuyện yêu đương ngọt ngào đây!
Phó Tuyết Thần tan nát cõi lòng.
Chẳng qua con người Phó Tuyết Thần giỏi nhất là tự an ủi mình, anh bị cơn mất ngủ giày vò nhiều năm nhưng vẫn không nghiêng ngả, đủ để thấy trái tim của anh mạnh mẽ không gì sánh kịp.
Anh cảm thấy vừa rồi bốn bỏ năm lên, anh cũng coi như là ôm được cô gái nhỏ.
Anh ôm cô gái nhỏ, còn được cô gái nhỏ cho đùi gà, đúng là có lời!
Phó Tuyết Thần tự nghĩ như thế, bỗng chốc cảm thấy được chữa lành hơn nhiều, anh lập tức cười khẽ trêu chọc: “Nhiễm Tỉnh, lại mua đùi gà cho tôi, cậu định trả đùi gà cho tôi cả đời này hả?”
Thật ra anh muốn nói: “Cậu định dùng đùi gà bao nuôi tôi cả đời à?”
Nhưng như vậy thì quá thô lỗ, Phó Tuyết Thần quyết định tạm thời hàm súc một chút, anh sợ quá rõ ràng sẽ khiến cô gái nhỏ ngây thơ sợ hãi.
Nhiễm Tỉnh nghe anh nói vậy thì sững sờ, có chút ngây người nhìn anh.
Mặt trời đã xuống núi, màn đêm chưa tối hẳn, bầu trời là một màu xanh tím lộng lẫy.
Ánh đèn rực rỡ mới lên trên con đường ẩm thực, dòng người chen chúc, ồn ào náo động la hét ầm ĩ, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Chàng trai đứng trên con phố ồn ào tiếng người thản nhiên nói ra 3 chữ “Cả đời này”, cho dù “Cả đời này” chỉ là tiền đùi gà, nhưng cũng khiến anh có cảm giác không thể giải thích được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");