Thất Lão Kiếm

Chương 15: Hoạn Nạn Tình




Cao Mạt Dã không hề rối loạn, tay tả chụp mạch môn của gã vệ sĩ hung ác, tay hữu phản công gã thứ hai.

Gã thứ nhất bị nàng chế trụ không còn động đậy được nữa.

Bọn còn lại không tưởng một nữ nhân yếu đuối lại có công lực mạnh như vậy. Riêng về gã thứ hai thì bị nàng hất bay ra xa hơn trượng, chao chao mình chực ngã. Năm tên kia bất chấp đồng bạn lâm nguy chạy ùa vào trong.

Nhuế Vĩ còn đứng đó định chắc bọn này là thích khách toan xông vào can thiệp. Vừa lúc đó ba vị võ sư phía hậu chạy ra hiệp cùng đám vệ sĩ của Cao Thọ lập ngay vòng đai quanh Cao Thọ và phu nhân bảo hộ hai người.

Ngọc Chưởng Tiên Tử lúc đó trút bỏ sắc thái một phu nhân từ hòa để lộ oai phong một bậc nữ hiệp đứng trước Đại tướng quân sẵn sàng hứng mọi bất trắc.

Bà ngưng ánh mắt nhìn bọn địch, hiên ngang như một đấng tu mi.

Cao Mạt Dã điểm huyệt tên thứ nhất rồi phất luôn ống tay áo điểm huyệt tên thứ hai đang chập choạng đôi chân, tên đó ngã luôn.

Bên trong song phương đã động thủ rồi.

Quay nhìn lại thấy Nhuế Vĩ đứng sững tại chỗ Cao Mạt Dã gắt :

- Làm gì mà chết cứng tại đó?

Nhuế Vĩ giật mình đáp :

- Hiền muội vào tiếp ứng bá phụ gấp!

Cao Mạt Dã biết chắc năm tên thích khách không là đối thủ của đám vệ sĩ bên trong nên nàng không hướng về chúng mà lại chạy đến cạnh Tam Diệp Thượng Nhân.

Đạo nhân đứng thừ người nhìn cuộc đấu không có một phản ứng nào.

Nàng nổi giận hét :

- Thượng Nhân chết rồi hay sao chứ?

Bỗng có tiếng kêu khủng khiếp vang lên.

Bảy tên vệ sĩ của Cao Thọ chẳng hiểu tại sao lại ngã nhào, ngã rồi bất động luôn, không đứng lên được nữa.

Nhuế Vĩ và Cao Mạt Dã đồng thời phi thân đến, mỗi người đáp xuống một bên cạnh Cao Thọ, cả hai cùng nhìn năm tên thích khách.

Nhuế Vĩ thốt gấp :

- Bá mẫu hộ tống bá phụ vào hậu đường đi, để nơi đây cho tiểu điệt và Dã nhi liệu lý!

Cao Mạt Dã chỉ tay ngay bọn thích khách quát hỏi :

- Các ngươi là những ai mà cả gan dám vào đây hành thích phụ thân ta?

Năm tên thích khách bốc sát khí bừng gương mặt, thoáng thấy Cao Thọ toan cất bước vội hét :

- Đứng lại đó! Giao mạng cho bọn ta!

Đồng thời gian năm tên cùng tiến lên.

Cao Mạt Dã vung hai tay tấn công liền.

Nhuế Vĩ thừa hiểu võ công nàng rất cao, mức thành tựu của nàng trên hẳn chàng mấy bậc. Chàng nghĩ một mình nàng cũng dư sức đánh năm tên thích khách, chàng ở đó cũng là thừa nên toan tiếp trợ Ngọc Chưởng Tiên Tử đưa Cao Thọ vào trong.

Ngọc Chưởng Tiên Tử đoán biết ý tứ của chàng vội kêu lên :

- Hiền điệt ở lại giúp sức Dã nhi đừng quan tâm đến bá phụ bá mẫu!

Qua khẩu khí đó Nhuế Vĩ nhận định là bà có ý sợ năm tên thích khách. Thế ra bọn này lợi hại lắm sao?

Năm tên thích khách ý chừng đoán được võ công Cao Mạt Dã rất cao cường nên cùng nhau lùi lại một trượng tránh thế công của nàng.

Cao Mạt Dã khi nào chịu bỏ, cấp tốc vụt theo vung song chưởng đánh tiếp.

Bỗng nàng nghe nói ở cổ tay.

Bên kia, người cao tuổi hơn hết trong năm tên cất giọng âm trầm bảo :

- Nếu ngươi chưa muốn chết gấp thì hãy đứng qua một bên, không được nhích động.

Bàn tay của Cao Mạt Dã càng phút càng tê rần, bất giác nàng kêu lên kinh hãi :

- Các ngươi là người của Hoa môn?

Người cao tuổi cười lớn đáp :

- Phải! Bọn ta là Hoa môn Thất Độc!

Cao Mạt Dã căm hờn :

- Bảy tên hộ vệ của cha ta có lẽ bị các ngươi dùng "Hàm Sa Xạ Ảnh" sát hại?

Người cao tuổi đáp :

- Cô nương cũng biết "Hàm Sa Xạ Ảnh" nữa sao?

Loại ám khí đó còn có cái tên là "Xạ Nhân Ảnh", cái ý là chỉ cần thấy bóng người là có thể bắn ra mà bách phát bách trúng.

Người cao tuổi trong bọn thích khách vừa thốt xong bỗng từ ngực y bắn ra một vầng sáng lao đi vun vút. Dù ai có thân pháp nhanh đến đâu, nếu ở trong tầm cuộc chiến cũng không làm sao tránh kịp. Huống chi vầng sáng bắn ra lúc bất ngờ? Nội phút giây phát giác cũng đủ cho vầng sáng đến đích rồi, còn tránh làm sao được?

Dù Cao Mạt Dã có thuật khinh công tuyệt thế, dù nàng có chuẩn bị song lúc đó nàng như kiệt sức nên khi tung mình lên, thân mình vọt chậm, vầng sáng vút qua chạm vào đôi chân của nàng.

"Hàm Sa Xạ Ảnh" là loại ám khí làm bằng cát nhuyễn, tẩm chất kịch độc, một vầng như vậy gồm ít nhất cũng trên mấy trăm hạt cát, chạm da Cao Mạt Dã, nhiễm vào thịt, theo máu tản mát nhanh chóng khắp cơ thể. Một tiếng bịch vang lên, nàng rơi xuống nền.

Nhuế Vĩ cả kinh vọt mình tới, rút kiếm tấn công chớp nhoáng năm tên thích khách.

Cao Mạt Dã kêu lên :

- Cẩn thận đại ca! Đừng để chúng áp lại gần!

Không thể đắn đo, Nhuế Vĩ phát xuất chiêu "Vô Địch Kiếm", chàng nghĩ tốc chiến tốc thắng là có lợi nhất trong trường hợp này.

Năm thích khách toan phóng cát độc bỗng thấy kiếm ảnh trùng trùng từ bên trên ào ào đổ xuống, bao quanh chúng như giữa cơn mưa to. Cả năm tên cả kinh cùng một loạt tung độc sa, hàng nghìn hạt bay tới rào rào, ánh sáng chớp chớp.

Nhưng lạ thay không một hạt cát nào bay đến mình Nhuế Vĩ cả, năm tên thich khách hết sức hãi hùng, chưa kịp hoàn hồn, Huyền Thiết Mộc Kiếm hầu như đồng thời đập xuống đầy vai cả năm tên. Xương vai của chúng vỡ vụn. Cả năm tên cùng rú thảm, cùng ngã xuống, rên ư ử một lúc.

Nhuế Vĩ trở lại Cao Mạt Dã đỡ nàng lên hỏi gấp :

- Hiền muội... hiền muội có sao không?

Cao Mạt Dã cười khổ :

- Đừng lo cho tiểu muội, đại ca! Hãy lấy châm chích gấp vào huyệt Nhân Trung của Tam Diệp Thượng Nhân.

Ngọc Chưởng Tiên Tử bước tới, mặt nhòa lệ thảm hỏi :

- Dã nhi! Con... con...

Cao Mạt Dã gượng cười đáp :

- Mẹ đừng khẩn cấp, con chẳng sao đâu. Bên ngoài còn thích khách nữa đấy, mẹ trao ngay chiếc trâm cho đại ca mượn đi!

Ngọc Chưởng Tiên Tử rút chiếc trâm trên đầu trao cho Nhuế Vĩ.

Nhuế Vĩ tiếp lấy bước đến trước mặt Tam Diệp Thượng Nhân chích vào huyệt Nhân Trung của y.

Tam Diệp Thượng Nhân tỉnh trí lại, hốt hoảng như vừa nằm mộng, nhìn dáo dác rồi hỏi :

- Việc gì đã xảy ra?

Cao Mạt Dã cố gắng thốt :

- Thượng nhân nhanh chân đi bảo bọn vệ sĩ canh phòng cẩn mật bốn phía, hãy chú ý đến thích khách, dặn bọn vệ sĩ ngàn vạn lần không nên ngay mặt đối địch với thích khách.

Tam Diệp Thượng Nhân đi ra rồi Cao Mạt Dã thở dài thốt :

- Đại ca! Bế tiểu muội lại phía sau kia.

Nhuế Vĩ bế nàng lên, lúc đó chàng mới phát giác ra bàn tay tả nàng biến sắc đen sì, màu đen sì, màu đen lên đến cánh chõ. Còn đôi chân thì xám xịt, xám đáng sợ.

Cao Mạt Dã nhìn đám thích khách, thấy bọn chúng cũng đồng tình trạng như nàng, bất giác thở dài.

Nhuế Vĩ thấy quanh bờ vai của mỗi tên làn da biến xám xịt, đồng màu với đôi chân Cao Mạt Dã, lấy làm lạ hỏi :

- Tại sao thế?

Cao Mạt Dã giải thích :

- Chúng dùng độc sa vốn ý tưởng hại đại ca, ngờ đâu độc sa bị thế kiếm của đại ca hút hết, bám vào thân kiếm. Đại ca đập kiếm trúng vai chúng, độc sa rơi xuống, bám luôn vào da thịt chúng. Do đó chúng có tình trạng như vậy.

Năm tên thích khách hôn mê trầm trầm, không còn biết gì nữa. Nhuế Vĩ thầm nghĩ :

- "Bạch độc sa lợi hại thật! Độc khí xâm nhập nhanh quá, như thế này tránh sao khỏi mất mạng".

Chàng bước tới người cao tuổi chạm chưởng vừa rồi với Cao Mạt Dã, giải huyệt cho y rồi ấn tay nơi bách hội huyệt trên đầu y, đoạn hỏi :

- Giải dược đâu?

Người cao tuổi nổi tánh quật cường không đáp.

Nhuế Vĩ sợ kéo dài thời gian bất lợi cho Cao Mạt Dã nên điểm huyệt tê dại của y rồi lục soát trong mình y lấy ra bảy chiếc bình.

"Đúng là giải dược rồi song còn phương pháp sử dụng như thế nào?" Chàng lại điểm vào huyệt thiên đột của người cao tuổi.

Người bị điểm trúng huyệt đó có cảm giác muôn trùng kiến nhỏ cắn vào ngũ tạng, khắp thân thể, khó chịu không tưởng nổi.

Người cao tuổi biết không còn quật cường nữa được hấp tấp thốt :

- Lấy chiếc bình thứ ba mà dùng! Thuốc trong đó giải độc cho nàng!

Y đau đớn quá, biến sắc mặt xanh dờn.

Nhuế Vĩ dùng chân giải huyệt đạo cho y, rồi lấy thuốc trong bình thứ ba cho Cao Mạt Dã uống.

Cao Thọ và phu nhân còn đứng đó, lo sợ cho con gái vô cùng.

Không lâu lắm màu đen nơi tay của Cao Mạt Dã tan biến dần dần.

Nàng thở dài thốt :

- Độc khí lợi hại thật! Tôi chỉ chạm một chưởng với y mà độc khí len vào da ngay, nếu tôi không vận công ngăn chặn, độc khí thấm nhiễm khắp cơ thể, tôi chết liền!

Nhuế Vĩ nhìn qua bảy tên thích khách, tất cả đều có dung mạo tầm thường thế mà công phu dụng độc của bọn chúng đáng sợ! Những con người đó bảo rằng chúng là những tay nguy hiểm thì còn ai tin được! Bởi chúng bình thường quá nên Cao Mạt Dã khinh mà thành ra lầm mưu chúng. Nhuế Vĩ cười hỏi :

- Độc khí đã được giải trừ, đại ca đỡ hiền muội dậy nhé?

Cao Mạt Dã lắc đầu :

- Không được đâu! Độc khí còn ở đôi chân, tiểu muội đứng làm sao được?

Nàng vận áo dài có tà dài phủ chân, nàng nói thế chứ có ai thấy ra sao đâu!

Nhuế Vĩ hỏi :

- Đại ca xem qua có được không?

Nàng kéo tà áo, đôi chân bày ra, màu xám còn đáng sợ hơn trước. Cao Mạt Dã lại thở dài :

- Tiểu muội dùng nội công bức trụ độc khí, song không bức nổi! Độc khí từ từ mà lên...

Cao Thọ đột nhiên thốt :

- Đó là Ma Lam của vùng Tây Vực, lão phu từng nghe nói đến. Ai trúng phải chỉ trong vài giờ là chết. Hãy bức tên thích khách kia trao giải dược gấp.

Lão lộ vẻ kinh khiếp phi thường.

Nhuế Vĩ cũng sợ hãi, lập tức quay sang tên thích khách cao giọng hỏi :

- Trao giải dược nhanh đây! Đừng để ta động thủ phải khổ!

Tên thích khách lắc đầu :

- Chịu thôi! Đối với loại độc đó ta hoàn toàn vô năng!

Ngọc Chưởng Tiên Tử hấp tấp thốt :

- Ngươi trao ra đi! Đồng bạn của ngươi cũng trúng loại độc đó!

Tên thích khách lắc đầu luôn :

- Dù cho huynh đệ của ta họ cũng phải chịu chết. Ta đã nói ta vô năng mà.

Nhuế Vĩ nổi giận hét :

- Ngươi nói nhảm!

Chàng đưa tay mò mò nơi cánh chỏ của y.

Y đau quá, mồ hôi đẫm ướt đầu song y không kêu một tiếng nào, cố gắng chịu đựng. Sự chịu đựng của y chứng tỏ y không có giải dược.

Cao Mạt Dã yếu giọng thốt :

- Bức y vô ích, đại ca! Hãy làm cho anh em của y tỉnh lại, hỏi chúng thử xem!

Nhuế Vĩ cho là có lý, nghĩ tên này cố kỵ sao đó nên chẳng dám nói ra, còn các tên kia rất có thể chúng phải sợ chết, tự nhiên phải liều mà nói. Chàng bước đến cạnh bọn kia, thò tay sờ vào tên nào tay chàng đều chạm lạnh. Chàng thở ra buông xuôi :

- Chúng chết hết rồi!

Mấy người đó toàn thân biến xám xịt. Tên thích khách kêu lên kinh hoảng :

- Các huynh đệ của ta đều trúng Lam Độc?

Ngọc Chưởng Tiên Tử bật khóc :

- Bọn ta lừa ngươi làm gì?

Cao Thọ chết điếng trong lòng, cảm thấy bất lực trước cái chết từ từ của đứa con yêu quí!

Gã thích khách hét lên :

- Nếu các huynh đệ ta chết thật sự thì Hoa môn thề không đội trời chung với các ngươi!

Nhuế Vĩ thở dài :

- Bọn ta đối với các ngươi không thù không oán thì ai đi giết các ngươi làm gì! Nếu có việc chết thì tự các ngươi tạo ra cho mình. Cả Dã nhi của chúng ta...

Gã thích khách lại hét :

- Nếu ngươi không muốn giết huynh đệ ta thì lập tức làm cho máu độc chảy hết ra, rồi cho họ uống thuốc bổ. Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu chậm là nguy!

Nhuế Vĩ tỉnh ngộ, bế Cao Mạt Dã đặt lên bàn, cởi giày nàng ra, thấy máu lam đã lan đến bắp chuối, ứ tại đó.

Cao Mạt Dã đã tự vận công dừ độc khí lại nên máu ứ ở đó.

Chàng ghé miệng cắn vào lòng bàn chân của Cao Mạt Dã.

Cao Mạt Dã bị cởi giày đã thẹn, rồi bị chàng kê miệng cắn vào chân lại càng thẹn hơn. Tuy nhiên, nàng nghe lòng nao nao...

Cắn xong rồi Nhuế Vĩ vận dụng chân khí hấp dẫn cho máu chảy ra, một lúc sau chàng hấp được hơn mười búng máu. Màu lam nơi chân Cao Mạt Dã dần dần tan biến, màu trắng dận dần hiện trở lại. Nhuế Vĩ sang qua chân kia y theo phương pháp đó mà làm.

Ngọc Chưởng Tiên Tử từ phía hậu đường mang thuốc bổ và nước trong bước ra. Trong khi Nhuế Vĩ súc miệng thì tiên tử cho Cao Mạt Dã uống thuốc.

Thuốc bổ của Binh Mã đại tướng quân là vật do triều đình tặng, đương nhiên phải quí, Cao Mạt Dã lại uống nhiều thì phải khôi phục nhanh chóng.

Đại tướng quân chụp vai Nhuế Vĩ thốt :

- Hiền điệt cứu con gái lão phu, vợ chồng lão phu cảm kích vô cùng!

Bỗng tên thích khách hét :

- Ngươi cứu liễu đầu đó sao không cứu huynh đệ ta?

Nhuế Vĩ thở dài :

- Ta đã nói chúng chết hết rồi!

Một tên nữa hỏi :

- Toàn thân họ có biến xám xịt chăng?

Hai tên này là hai tên còn lại trong số bảy tên, chúng bị Cao Mạt Dã đánh ngã trước khi năm tên kia động thủ, dụng độc.

Nhuế Vĩ đáp :

- Mường tượng là vậy. Ta thấy màu xám lờ mờ!

Gã thích khách trước kêu lên :

- Đúng rồi! Họ chết thật sự rồi! Tiểu tử! Tiểu tử! Ngươi phải đền mạng!

Rồi gã khóc thét lên. Không ai ngờ mặt mày gã hung ác song tâm trường lại mềm yếu như tâm trường nhi nữ.

Thấy gã khóc Nhuế Vĩ vớt ác cảm đối với gã ngay.

Gã kia có dung mạo từ hòa hơn thì lại cứng rắn hét :

- Chết thì thôi, khóc cái gì! Chúng ta mất năm mà giết được tám kể cũng không lỗ!

Nhuế Vĩ nhìn quanh chỉ thấy bảy vệ sĩ ngộ nạn thôi bèn hỏi :

- Ở đây chỉ có bảy người bên bọn ta chết sao ngươi nói là tám mạng?

Gã thích khách đó đưa tay chỉ Cao Mạt Dã :

- Còn nàng ấy nữa chi?

Nhuế Vĩ nổi giận quát :

- Nói nhảm! Nàng đã được giải độc rồi, chết làm sao được!

Gã ấy bật cười ha hả :

- Lam Độc của Hoa môn không có cách gì tự giải trừ, thế nào rồi nàng cũng chết! Đừng hy vọng vô ích!

Nhuế Vĩ lo lắng, biết gã hung ác có tâm địa khá có thể thương lượng với gã được, chàng bèn chạy tới nâng gã lên hỏi :

- Huynh đệ của ngươi nói đó có đúng sự thật chăng?

Gã gật đầu đáp :

- Đúng! Nàng ấy không hi vọng sống sót đâu!

Nhuế Vĩ biến sắc :

- Thế phương pháp của ngươi vừa nói đó thế nào?

Gã đáp :

- "Ma Lam Độc" vốn không có thuốc giải. Nếu làm chảy ra hết máu độc, uống thuốc bổ vào thì có thể người trúng độc sống thêm nửa tháng. Sau thời gian đó độc thương tái phát, người trúng độc phải chết, hết phương cứu chữa.

Cao Thọ hỏi :

- Có phải là Y Ngô Quốc tại Tây Vực phái các ngươi đến đây chăng?

Gã hung ác cúi đầu không đáp.

Nhuế Vĩ hỏi :

- Làm sao bá phụ biết?

Cao Thọ giải thích :

- "Ma Lam Độc" là loại độc đặc biệt sản xuất tại Tây Vực, do Y Ngô Quốc phối chế. Có một lần bọn chúng lợi dụng một nhân vật trong võ lâm mang loại độc đó đến hại lão phu. Kết quả mưu của chúng không thành, chúng hại lão phu không được chỉ làm cho một tên vệ sĩ trúng độc mà thôi. Ngày nay không ngờ bọn Y Ngô Quốc lại mượn tay Hoa môn Thất Độc đến tìm lão phu lần nữa. Nhưng lần này con gái lão phu lại trúng độc!

Nhuế Vĩ nóng nảy lắc mạnh gã thích khách hung ác gằn giọng :

- Thật sự không có giải dược à? Nói mau! Nếu không ta quay ngươi chết gấp!

Gã hung ác đáp :

- Ngươi muốn làm gì tùy ý ngươi, bọn ta không có thuốc giải thì sao? Dù cho Y Ngô Quốc có mặt tại đây cũng phải khoanh tay mà nhìn. Ta nói vậy đó tùy ngươi tin cũng được, không tin cũng được.

Nhuế Vĩ đau khổ hết sức cùng Cao Thọ trở lại cạnh Cao Mạt Dã.

Thấy cha mẹ và Nhuế Vĩ lo âu Cao Mạt Dã khuyên :

- Không sao đâu, gia gia, mẹ và đại ca đừng lo, dù cho thì chúng ta cũng còn được mười lăm hôm nữa. Thế nào chúng ta cũng tìm ra phương pháp giải độc.

Nhuế Vĩ chớp mắt :

- Chắc không?

Cao Mạt Dã gật đầu :

- Đại ca cứ vững lòng tin! Tiểu muội không nói dối đâu. Bất quá hơi phiền đại ca một chút.

Nhuế Vĩ khẳng khái :

- Ngu ca có thể nhảy vào lửa đỏ, nước sôi miễn cứu được hiền muội là bất cứ việc gì ngu ca cũng quyết làm!

Cao Mạt Dã hạ thấp đầu, mặt hơi nóng.

Ngọc Chưởng Tiên Tử cười hỏi :

- Dã nhi! Có cách cứu con sao?

Cao Mạt Giã từ từ ngẩng đầu lên :

- Có Sử bá bá tại Tiểu Đài sơn mình còn sợ gì nữa, mẹ?

Nhuế Vĩ đấm vào đầu bốp bốp :

- Tại sao mình không nhớ điều đó chứ!

Chàng cười khoan khoái, tưởng chừng Cao Mạt Dã đã được giải trừ độc khí rồi vậy.

Cao Thọ vốn không biết Sử Bất Cựu là ai nhưng thấy Nhuế Vĩ cao hứng thì lão cũng an tâm phần nào. Lão thốt :

- Từ đây đến Tiểu Đài sơn hành trình phải mất độ mười hôm. Dã nhi thì không đi được rồi chỉ còn nhờ hiền điệt... Nhưng lại sợ làm mất thời giờ của hiền điệt...

Nhuế Vĩ khoát tay đáp gấp :

- Không phải vậy đâu, bá phụ! Nếu không có hiền muội thì tiểu điệt đã mất mạng rồi! Vô luận khó khăn như thế nào tiểu điệt cũng phải hộ tống hiền muội đến Tiểu Đài sơn, nhờ Sử Bất Cựu chữa trị!

Ngọc Chưởng Tiên Tử thốt :

- Có hiền điệt hộ tống Dã nhi thì bá mẫu yên tâm lắm đó! Thời gian lúc này quí báu hơn vàng hiền điệt nên chuẩn bị đi ngay đi!

Nhuế Vĩ bế Cao Mạt Dã lên còn Ngọc Chưởng Tiên Tử bước ra ngoài bảo gia nhân dắt ngựa đến.

Cao Mạt Dã trước khi đi còn lo ngại cho song thân ở nhà, ân cần dặn dò song thân phải hết sức cẩn thận đề phòng, rất có thể thích khách còn trở lại.

Cao Thọ gật đầu trấn an con gái :

- Thích khách hơn trăm lần mưu hại gia gia song lần nào chúng cũng thất bại, gia gia tin là mạng số do thiên, trời còn cho sống thì chúng cũng chẳng làm gì được gia gia đâu!

Cao Mạt Dã thốt :

- Y Ngô Quốc ngày nay có nhiều cao thủ lắm, chúng có đủ tà thuật, thôi miên thuật, cả Tam Diệp Thượng Nhân còn lầm tay chúng thì biết chúng lợi hại như thế nào. Gia gia phải dè dặt cho lắm.

Cao Thọ gật đầu đáp :

- Con cứ đi, gia gia biết tự bảo vệ, mong rằng con đi được bình an, cao nhân sẵn sang cứu con lành bệnh để con gấp trở về đây.

Nhuế Vĩ đưa Cao Mạt Dã ra xe. Người đánh xe là một tay năng cán, hơn ba mươi tuổi đã đi khắp mọi nẻo đường trong đất nước, kinh nghiệm đường dài có thừa! Rồi xe lên đường trực chỉ Tiểu Đài sơn.

Cao Thọ bàn với Ngọc Chưởng Tiên Tử :

- Thích khách bất quá bị gian nhân lợi dụng chứ chúng không có thù oán gì với ta, kẻ nào chết thì chôn, kẻ nào còn sống ta hãy phóng thích chúng!

Ngọc Chưởng Tiên Tử tán đồng ý kiến đó.

Cao Mạt Dã đã thọ thương mất hết khí lực, không cử động được, dọc đường nhất nhất việc gì như lên xe, xuống xe, ăn uống đều do Nhuế Vĩ chu toàn. Nàng vô cùng cảm kích.

Xe qua khỏi Trại Đường đến Cư Dung Quan, bên ngoài quan ải là vùng hoang lương, có con đường rộng lớn, bộ hành thưa thớt nhờ thế xe chạy nhanh hơn. Bên ngoài xe, gã đánh xe hứng bụi quyện mồ hôi, bên trong xe Cao Mạt Dã ngủ ngon, Nhuế Vĩ thì nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên xe dừng lại rồi gã đánh xe hét :

- Tránh qua một bên! Tránh!

Hắn hét mãi nhưng cỗ xe vẫn còn đình lại.

Cao Mạt Dã giật mình tỉnh giấc hỏi :

- Việc gì thế đại ca?

Nhuế Vĩ kéo chăn đắp cho nàng cười đáp :

- Cứ ngủ đi, để đại ca bước ra xem!

Chàng mở cửa trước hỏi tên dánh xe :

- Cái gì thế?

Tên đánh xe đáp :

- Tướng công xem kìa, một con quỉ vẽ rồng vẽ rắn đầy mình ngăn chặn xe giữa đường!

Nhuế Vĩ nhìn ra thấy một đám đại hán, lưng trần, mình vẽ đủ thứ hình quái dị, mặc quần ngắn đứng án giữa lộ. Chúng nhảy qua, nhảy lại ngang đường, lăng xăng như khỉ múa rối. Chàng toan hỏi chúng cho rõ rồi yêu cầu chúng tránh qua một bên cho xe đi.

Khi chàng bước xuống xe, bọn người đó lại càng nhảy nhanh hơn đồng thời kêu chí chóe nghe bi thảm quá. Âm thinh đó rất khó nghe, lối múa rối đó làm hoa mắt lên, Nhuế Vĩ cảm thấy choáng váng mặt mày, chợt buồn ngủ. Nhưng chàng cố trấn định tâm thần vận khí quát lớn :

- Đứng lại!

Bọn đó bị tiếng quát gây chấn động cùng đứng lại, chúng đứng lại thì cảnh mê ảo quanh chúng cũng tan biến mất.

Đầu óc của Nhuế Vĩ sáng suốt trở lại. Chàng ngưng thần, đề khí rồi bước tới hỏi :

- Các ngươi định làm gì mà ngăn trở xe ta?

Bọn đó chỉ ta, hất chân, chí chóe như khỉ.

Nhuế Vĩ biết là chúng nói chuyện với chàng song chẳng làm sao hiểu được ngôn ngữ đó. Chàng khoát tay ra dấu bảo chúng tạm qua hai bên lề đường cho xe chàng đi qua đồng thời quát lấy oai :

- Tránh! Tránh đường!

Song bọn đó bất động, miệng cứ chí chóe.

Nhuế Vĩ bực quá thành giận, không biết phải đối phó làm sao với bọn này.

Bỗng từ trong đám đông đó một lão nhân bước ra, lão vận y phục màu xám.

Chỉ có lão mặc y phục đàng hoàng và lão là người Hán.

Chàng mừng quá hỏi :

- Lão trượng! Lão trượng! Có thể nào bảo chúng tránh đường chăng?

Lão nhân lắc đầu đáp :

- Chúng không thể tránh cho đâu!

Nhuế Vĩ lấy làm lạ hỏi :

- Tại sao?

Lão nhân thở dài :

- Trong sắc tộc của chúng có một thanh niên bỗng nhiên phát bệnh nằm trên đất, chỉ muốn chết thôi. Theo phong tục tập quán của chúng thì đồng bạn vẽ mình như vậy kêu gào, la hét đúng ba hôm để cho linh hồn kẻ chết được lên thiên đàng. Bặng không như vậy thì linh hồn vĩnh viễn bị giam cầm ở địa ngục.

Nhuế Vĩ hỏi :

- Chúng thuộc sắc tộc nào? Ngôn ngữ ra sao?

Lão nhân đáp :

- Thái! Tự nhiên chúng nói Thái ngữ. Tướng công nghe không hiểu sao?

Nhuế Vĩ lắc đầu quay lại gã đánh xe hỏi :

- Ngươi hiểu không?

Tên đánh xe lắc đầu :

- Tiểu nhân không hiểu ngôn ngữ song có nghe nói là sắc tộc đó thích bày những trò ma quỉ, hay vẽ mình có vằn có bện, có một lần...

Hắn đang thao thao kể lể để chứng tỏ mình là một tay kinh nghiệm du hành khắp bốn phương trời, nhưng Nhuế Vĩ đâu cần cài số vốn lịch lãm của hắn nên khoát tay bảo hắn im đi, rồi chàng hỏi lão nhân :

- Thanh niên đó sanh bệnh làm sao?

Lão nhân lộ vẻ sợ đáp :

- Bình sanh lão phu chưa hề thấy một chứng bệnh kỳ quái như vậy! Hắn đang đi đường bỗng nhào xuống lộ, rồi nhảy, rồi lăn, rồi gào, thét gào mãi đến lúc thinh âm khàn, nhỏ lại vẫn còn gào, thinh âm càng nhỏ càng nghe khủng khiếp, hiện tại thì chỉ còn vang khép khép thôi.

Nhuế Vĩ hỏi :

- Tại hạ muốn thấy qua thanh niên đó có được không?

Lão nhân lộ vẻ mừng :

- Tướng công biết trị bệnh?

Nhuế Vĩ lắc đầu :

- Tại hạ không là y sư. Tuy nhiên nếu may mắn tại hạ cũng có thể làm cái gì đó có ích cho người bệnh.

Lão nhân quay mình dùng Thái ngữ nói mấy câu với bọn đó. Chúng tỏ vẻ mừng, rẽ qua hai bên đồng thời kêu hét lớn như hoan hô. Lão nhân thốt :

- Chúng nói rằng nếu tướng công chữa trị được cho người bện lành mạnh thì toàn tộc chúng sẽ cảm kích vô cùng. Thanh niên đó là con trai của tộc trưởng.

Nhuế Vĩ đáp :

- Chưa biết có kết quả hay không. Cứ thử xem bệnh rồi hẵng hay!

Nơi phía trước, ngay giữa lộ có một cái lều nhỏ lợp bằng chiếu, trong lều có một đống gì đó lù lù đậy bằng chiếu. Lão nhân bảo là người bệnh nằm đó, đồng bạn sợ nắng thiêu hắn nên tạm che lều đắp chiếu cho hắn.

Bỗng Cao Mạt Giã từ trong xe gọi vọng ra :

- Mặc chúng đại ca! Việc của người ta mình quan tâm làm gì? Tìm đường quanh mà đi cũng được vậy!

Nhuế Vĩ đang đi nghe nàng gọi liền dừng chân. Lão nhân biến sắc mặt nhưng Nhuế Vĩ không thấy kịp. Chàng cao giọng đáp :

- Không sao đâu! đại ca chỉ xem qua một chút rồi chúng ta đi ngay!

Chàng bước tới gần lều :

- Lấy chiếc chiếu lên đi!

Lão nhân do dự một chút, gọi một tên Thái, nói gì đó với hắn. Hắn không vui nhưng cũng tốc chiếc chiếu lên.

Nhuế Vĩ còn kém kinh nghiệm giang hồ quá chừng, sự tình như vậy đó mà chàng chẳng mảy may nghi ngờ, dè dặt, lại còn hi vọng chữa lành bệnh cho thanh niên để chúng tránh đường!

Tên Thái giật chiếc chiếu ra rồi, đột nhiên từ nơi đó bốc lên những cuộn khói xanh.

Nhuế Vĩ biết có biến vội ngưng thở nhưng đã muộn rồi, chàng hít mấy hơi vào phổi.

Nơi đó làm gì có người nằm! Chỉ có một chiếc lò bằng đồng xanh, bên trong chúng đốt vật gì đó. Trong thoáng mắt tên Thái giật chiếu ngã nhào xuống đất, mê man bất tỉnh như chết. Có lẽ hắn hít khói đó nên phải hôn mê.

Bây giờ biết mình bị lừa thì cũng muộn rồi. Nhuế Vĩ căm giận quay mình tiến nhanh về phía lão nhân nhưng chàng chưa vội cất tiếng mắng.

Bọn người Thái thấy chàng không ngã đều kinh ngạc. Lão nhân bật cười ha hả hỏi :

- Ngươi biết ta là ai chăng?

Nhuế Vĩ ngậm miệng vung hai tay đánh liền, quyết hạ ngay lão nhân. Lão lùi lại đồng hời cười vang thốt :

- Vô ích! Dù ngươi có nội lực thâm hậu đến đâu, dù ngươi không nói năng cũng vô ích! Chỉ cần ngươi vận khí thôi là ngươi phải hôn mê ngay! Ngươi có biết vật lợi hại ấy là chi chăng?

Nhuế Vĩ cũng muốn hỏi cho biết song không dám mở miệng. Bỗng chàng cảm thấy công lực yếu dần, yếu dần. Chàng biết là khói độc bắt đầu có công hiệu rồi. Nếu chàng muốn vận công giao thủ với lão nhân thì khó tránh khỏi hôn mê như lão đã cảnh cáo.

Cao Mạt Giã từ trong xe gọi ra :

- Đại ca! Có sao không? Hở đại ca?

Nhuế Vĩ tức muốn khóc lên. Chàng sơ ý, hại cho mình còn hại luôn đến nàng! Bất giác chàng như điên hét lớn :

- Các người chạy đi!

Trời quay đất quay trước mắt chàng, chàng ngã xuống bất tỉnh luôn.

Cao Mạt Dã nghe chàng hét lấy làm sợ hãi hỏi gấp :

- Đại ca! Đại ca sao đó?

Tên đánh xe run giọng thốt :

- Tướng công ngã rồi, tiểu thơ ơi! Tướng công bảo mình chạy đi! Mình chạy gấp, tiểu thơ ơi!

Cao Mạt Dã quát :

- Ở lại! Không chạy đi đâu cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.