Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 791: Tiêu diệt Quỷ Sát




Để ý chung quanh, Trần Ngọc Loan nhanh chóng tìm được nguồn gốc của gió âm, chính là ở sườn núi phía Bắc, có một hang núi đen ngòm không ngừng thổi ra khí âm lạnh.

Trần Ngọc Loan phát ra linh thức dò xét động tĩnh bên trong động, trong não nàng nhanh chóng hiện lên một chút quỷ khí hơi yếu ớt. Phân tích cẩn thận, Trần Ngọc Loan phát hiện dáng vẻ quỷ khí này vô cùng yếu ớt, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, đây chính là Vô Gian Quỷ Sát, một trong ba đại hung tà của Quỷ vực chăng?

Quay đầu, Trần Ngọc Loan nhìn về Bách Linh, chỉ thấy nàng mỉm cười gật đầu, phảng phất như nàng đã hiểu rõ mối hoài nghi trong lòng mình.

Bên cạnh, Phần Thiên lên tiếng:

- Minh chủ, ta đã dò ra được nơi ẩn thân của Vô Gian Quỷ Sát, để cho ta đến xử lý hắn.

Trần Ngọc Loan điềm nhiên đáp lại:

- Được, giao hắn cho huynh, mọi người nhớ hết sức cẩn thận. Thần Phong đi theo bên cạnh, thường xuyên để ý đến tình huống chung quanh, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát được.

Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong vâng một tiếng, song song bay thẳng vào trong động.

Đưa mắt nhìn theo hai người bay vào động, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng nói:

- Bách Linh tỷ, tỷ khẳng định Vô Gian Quỷ Sát ở trong đó?

Bách Linh cười đáp:

- Thật ra muội không cần phải hỏi, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được tình trạng của hắn.

Trần Ngọc Loan nói:

- Phải vậy chăng, xem ra tu vi muội còn kém phải nỗ lực mới được.

Nói rồi nhẹ nhàng vuốt ve Không Linh điểu và Tứ Linh thần thú trên vai, ánh mắt thể hiện vài phần bình thản.

Bách Linh nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ xuất hiện nét cười, cất lời tán dương:

- Ưu điểm lớn nhất của muội chính là thật thà thẳng thắn, cho dù đối diện với bất cứ chuyện gì, muội đều thản nhiên đối diện, không hề che dấu chút nào, điều này rất nhiều người không thể làm được như vậy.

Trần Ngọc Loan cười đáp:

- Tỷ tỷ sao không nói muội không có chút tâm cơ?

Bách Linh cười gắt:

- Tiểu quỷ, tỷ muốn khen muội không ngờ muội còn châm chọc tỷ.

Trần Ngọc Loan cười yêu kiều đáp:

- Tỷ tỷ đừng vội ép người oan uổng, muội làm sao có ý tứ như vậy chứ.

Bách Linh trừng nàng, thấy nàng vẻ mặt trơ trơ, nhịn không được cười nói:

- Được, không nói chuyện đó nữa, hay là để ý tình huống bên trong động đi.

Nghe vậy Trần Ngọc Loan thôi cười, tập trung tinh lực vào trong sơn động đen ngòm, linh thức tỏa ra dò xét động tĩnh trong đó.

Bay vào trong động rồi, Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong người trước kẻ sau cách nhau một trượng, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh. Động này ánh sáng u ám, gió lạnh cuồn cuộn, mới tiến vào cơ hồ không chịu nổi. Bên trong động ngã rẽ không nhiều, vượt qua khỏi cửa động, hai người tiến đến chứng mười trượng liền đến một ngả rẽ.

Dừng chân, Phần Thiên truyền âm cho Tư Đồ Thần Phong:

- Luồng quỷ khí này từ phía trái truyền đến, để đề phòng, huynh ở đây thủ giữ, còn ta một mình tiến vào, như thế cho dù hắn muốn bỏ chạy cũng không thoát được.

Tư Đồ Thần Phong gật đầu đáp:

- Được, ta ở nơi đây, huynh cẩn thận.

Phần Thiên ừ một tiếng, lắc mình đi về phía trái.

Trên đường đi, sơn động uốn lượn khúc khuỷu, càng vào sâu bên trong, khí âm lạnh càng dày đặc.

Điểm này ảnh hưởng rất nhiều đến những người thường, nhưng Phần Thiên lại là truyền nhân của Thiên Hỏa, từ nhỏ đã ở trong núi lửa, trong người có liệt hỏa cực dương, vừa hay có thể khắc chế được khí âm lạnh.

Giây lát, Phần Thiên đến một đầu sơn động, đó là một căn phòng đá to khoảng ba trượng, đối diện với cửa vào là một tảng đá có một đồ án hình tròn, xem chừng khá giống Thái Cực Bát Quái, nhưng một phần đã bị phá hư, không thể nào khẳng định được.

Ngay chính giữa đồ án hình tròn này có một cửa động to khoảng ba thốn, một dòng khí màu xanh lục đang phát ra từ đó. Dòng khí này âm lạnh thấu xương, không ngừng phát tán ra bên ngoài, chính là nguyên nhân của toàn bộ khí âm lạnh.

Cảm thấy khó mà chịu được, Phần Thiên vận hành lưới khí phòng ngự, một luồng sáng đỏ hồng chiếu sáng căn phòng đá, lại ngăn cách khí âm hàn mạnh mẽ ở khoảng cách ngoài ba thước.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa động trên vách đá, Phần Thiên cười lạnh lên tiếng:

- Ra đi thôi, núp cũng không được nữa đâu.

Lời vừa dứt, một luồng sáng đen phát ra từ cửa động, đến cách Phần Thiên khoảng một trượng liền hình thành một luồng lửa quỷ, bên trong phát ra tiếng nói âm hiểm:

- Ngươi là ai, đến đây làm gì?

Phần Thiên đáp lại:

- Ta tên là Phần Thiên, đến từ Trừ Ma liên minh, lần này đến đây chính là để thu thập thứ quỷ vật nhà ngươi. Hiện thân thôi, Vô Gian Quỷ Sát, ngươi đã không còn đường lùi rồi.

Gầm lên một tiếng dữ tợn, luồng lửa quỷ xoay tròn tại chỗ, chớp mắt đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, quả nhiên chính là Vô Gian Quỷ Sát, một trong ba đại hung tà của Quỷ vực.

- Trừ Ma liên minh không phải xưng mình là chính đạo sao? Vì sao lại thừa cơ hội người khác nguy ngập.

Phần Thiên hừ giọng nói:

- Vì bảo vệ hòa bình nhân gian, đối phó với bọn yêu ma quỷ quái các ngươi sao có thể nghĩ ngợi quá nhiều. Bớt nói đi, ta không muốn tranh luận, ngươi chịu chết cho rồi.

Ánh đỏ lóe lên, bóng người ngàn vạn, trong căn phòng đá không lớn chớp mắt đã ngập đầy trên trăm ngàn bóng ảnh, mỗi bóng ảnh lại hệt như một ngọn lửa, đang dùng tốc độ nhanh kinh người ép gần Vô Gian Quỷ Sát.

Cảm nhận được lửa đỏ của Phần Thiên chính là khắc chế với khí tức của mình, Vô Gian Quỷ Sát vô cùng phẫn nộ, cảm giác đau thương không cam mờ hiện trong lòng. Hắn trước đây, do bị Thiên Tà nhận và Huyết Sát chiến phủ đánh trọng thương phần cơ bản, tuy đã nhờ có khí âm lạnh nơi đây để trị liệu, thương thế tạm thời đã khống chế được, nhưng thực lực của hắn chưa khôi phục được chút nào. Tình hình như vậy, đối mặt với tiến công của Phần Thiên hắn làm sao có thể chạy thoát được.

Gầm lên một tiếng hung tợn, Vô Gian Quỷ Sát giận dữ lên tiếng:

- Nhân loại đáng ghét, bổn sát liều mạng với ngươi.

Chữ ngươi còn chưa hết, trong động liền thấy ánh đen lóe lên, một luồng quỷ khí âm trâm ngưng tụ thành một luồng lửa màu đen.

Ngọn lửa này đen như mực, chính là "Vong Linh quỷ hỏa" lợi hại nhất của Quỷ vực, chính là dùng tu vi cao thâm một đời quỷ vật kết hợp với ấn kí quỷ linh tạo ra, có được uy lực hủy diệt vô cùng mạnh mẽ. Luồng lửa quỷ một khi đã thi triển thì không ngừng được cho đến chết mới thôi, chính là thuật ngọc đá cùng nát, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không có quỷ vật nào tình nguyện thi triển.

Hình bóng của Phần Thiên ẩn núp trong ngàn vạn bóng sáng, nhanh chóng va chạm với lửa quỷ do Vô Gian Quỷ Sát biến ra, hai bên cùng là ngọn lửa nhưng một đỏ một đen, tính chất hai bên đối nghịch, kịch liệt tranh đấu. Hoa lửa lấp lánh, sức mạnh bên trong căn phòng đá tiêu tan. Khi ngọn lửa quỷ màu đen đã bắt đầu thu nhỏ, ngọn lửa của Phần Thiên cũng đã tan nát, đợt giao đấu thứ nhất Vô Gian Quỷ Sát chiếm được thượng phong.

Phần Thiên lắc mình lùi lại ba bước, ánh mắt chăm chú nhìn luồng lửa quỷ, vẻ mặt rất nặng nề. Là truyền nhân đơn chiếc của Thiên Hỏa, Phần Thiên hiểu rất rõ hàm nghĩa của luồng lửa quỷ đang đại biểu, biết được Vô Gian Quỷ Sát đã hạ quyết tâm liều chết, tiếp theo chính mình cần phải đối mặt với một cuộc chiến đấu vô cùng hung hiểm.

Bỏ hết tạp niệm, trong mắt Phần Thiên ánh lửa lấp lánh, một luồng ánh sáng xanh sậm thoang thoảng, cả thân thể lúc này phảng phất như đã biến thành một người khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Mũi chân điểm xuống, thân thể bắn tới, Phần Thiên lần này không hề thi triển thuật ảo hóa mà lại trực tiếp tiến đến, lòng bàn tay phải xuất hiện một luồng lửa đỏ tím, từ từ ép gần với luồng lửa quỷ.

Vô Gian Quỷ Sát không hề né tránh, ngọn lửa đen ngòm hệt như một bức tượng, yên tĩnh lặng lẽ đứng yên giữa không trung, đợi chờ tiến công của Phần Thiên. Một chưởng đến gần, ngọn lửa đỏ tím của Phần Thiên khi gặp phải ngọn lửa đen ngòm liền ảm đạm, gần như kéo dài được giây lát liền tan biến theo mây gió.

Hơi có chút kinh hãi, nhưng Phần Thiên không hề rút lui, hắn chỉ rút tay phải về, đưa tay trái ra. Lần này, tốc độ của Phần Thiên lại nhanh đến kinh người, lòng bàn tay trái ánh sáng âm u lóe lên, một ngọn lửa xanh u bắn đến, lập tức bắn trúng vào luồng lửa quỷ.

Bề ngoài, chiêu này không hề khác biệt gì so với trước đó, chỉ duy nhất có một thay đổi là màu sắc của ngọn lửa khác trước. Nhưng điểm khác biệt rất ít này lại khiến cho mọi thứ phát sinh biến đổi. Ngọn lửa quỷ đen ngòm vốn ngạo nghễ đứng giữa không trung, khi gặp phải ngọn lửa xanh u này lập tức phát ra tiếng rống nghẹn ngào.

- Đáng ghét, trời muối giết ta!

Ngọn lửa xanh u bao phủ ngọn lửa quỷ, lúc này đang từ từ thu nhỏ lại, từng bước thôn tính ấn ký quỷ linh của Vô Gian Quỷ Sát, đưa hắn vào con đường chết. Trước khi ra tay, Phần Thiên đã biết ngọn lửa thông thường không có tác dụng với Vô Gian Quỷ Sát, vì thế lợi dụng lúc hắn không phòng bị, thi triển "Cửu U Tinh Diễm", lập tức áp chế được hắn.

"Vong Linh Quỷ Hỏa" vốn không yếu hơn "Cửu U Tinh Diễm", nhưng khi Vô Gian Quỷ Sát thi triển thì chân nguyên đã yếu ớt vô cùng, vì thế khi bị Phần Thiên tấn công, hắn đã gần như kiên trì một lúc, cuối cùng kêu lên thảm thiết không cam lòng theo gió tan biến.

Lắc mình bay ra, Phần Thiên đến ngã rẽ nhẹ giọng bảo Tư Đồ Thần Phong mọi chuyện đã kết thúc, hai người liền phi thân bay ra khỏi động, quay về đến bên Trần Ngọc Loan và Bách Linh.

- Bẩm minh chủ, nhiệm vụ đã kết thúc.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Khiến huynh phải khổ cực. Bây giờ Vô Gian Quỷ Sát đã bị diệt, mục đích đến đây của chúng ta đã kết thúc, hẳn phải tìm đến mục tiêu kế tiếp, đi thôi.

Xoay người, Trần Ngọc Loan liền đi trước, bốn người nhanh chóng biến mất ở xa xa.

Trên đường đi, Phần Thiên nói:

- Minh chủ, bây giờ cao thủ Ma vực hành tung không rõ, minh chủ đã có tính toán gì chưa?

Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:

- Mục đích của chúng ta chính là dùng khả năng loại bỏ hết tà ác. Trước mắt tạm thời không có hành tung của bọn chúng, nhưng chúng ta có thể tìm kiếm, chỉ cần gặp được tà ác, chúng ta đều có thể hành động.

Thấy nàng nói như vậy, Phần Thiên cũng không nói nhiều, đoàn bốn người liền xuyên qua biển mây, dùng linh thức truy tìm bốn phía.

Đầu giờ thân, Bách Linh đang bay đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn xuống dưới chân, vẻ mặt hơi có chút dị dạng.

Phát hiện thấy nàng khác thường, Trần Ngọc Loan xoay mình bay đến bên cạnh, hỏi han:

- Thế nào vậy, có phát hiện được gì chăng?

Bách Linh cau chặt đôi mày thanh tú, hơi có chút chần chừ đáp lại:

- Rất kỳ quái, vừa rời tỷ đột nhiên trong lòng nhói lên, phảng phất như có một thanh âm kêu réo tỷ, nhưng rất mơ hồ. Hơn nữa, cũng đúng vào lúc đó, dưới chân truyền đến một luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt, hơi quen thuộc, nhưng lại lóe lên liền biến mất, khiến tỷ nhất thời không biết là ai.

Đúng lúc này, Bách Linh tuyệt đối không biết, đó chính là chân trời xa xa, Lục Vân hãm thân vào tuyệt cảnh đã phát ra một luồng ý niệm cố chấp cuối cùng.

Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong lúc này đã đến, hai người nhìn Bách Linh, trong ánh mắt có chút nghi vấn.

Trần Ngọc Loan không hề giải thích, chỉ nhìn xuống dưới điềm nhiên nói:

- Bay cũng đã nửa ngày rồi, hay chúng ta hạ xuống tìm nơi nghỉ ngơi.

Nắm lấy tay Bách Linh, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng hạ xuống, để lại Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong nhìn nhau, không hiểu được thật ra hai người nữ này có chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.