Thế rồi, khí thế hai người bài trừ lẫn nhau, lập tức khiến cho chân nguyên hai bên va chạm mạnh mẽ, tia lửa ánh chớp lóe lên ở giữa, vô số hoa lửa chuyển động tới lui, hình ảnh rực rỡ chói mắt, trông rất đáng sợ lại có sức hấp dẫn.
Nhận thấy tất cả chân nguyên trong cơ thể đã được huy động, Hạo Vân cư sĩ trợn trừng hai mắt, một luồng ánh điện như kiếm bay ra xuyên thẳng qua nội tâm của Hắc Sát Hổ Vương, chấn động tâm thần của hắn, khiến hắn nhịn không được phải tránh đi.
Chớp được cơ hội hiếm có này, Hạo Vân cư sĩ quát lớn một tiếng, chân nguyên toàn thân đột nhiên tăng lên đến mức cực hạn, biến thành một luồng lửa, ngùn ngụt thiêu đốt cơ thể ông. Đồng thời, trường kiếm trong tay bùng lên ánh đỏ, lại có kiếm khí rung động cả đất trời, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, thân kiếm ở giữa trong nháy mắt đã hoá thành ánh sáng, biến thành một luồng lửa sáng, bắn xuyên qua tim của Hắc Sát Hổ Vương giữa lúc hắn còn đang kinh ngạc kêu lên, ăn mòn cơ thể của hắn.
Trong lúc lơ là, Hắc Sát Hổ Vương bị Hạo Vân cư sĩ nắm lấy, cục diện rơi ngay vào khốn cảnh. Đối mặt với đòn công kích đáng sợ, Hắc Sát Hổ Vương điên cuồng quát lớn, hai tay tung quyền tạo nên gió chớp kinh thiên động địa, thực lực mạnh mẽ như hai luồng những con hổ ánh sáng sắc đen, tàn độc đánh trúng thân thể Hạo Vân cư sĩ khi ông cũng vừa đánh trúng được hắn.
Trận chiến này, một chiêu liều mạng của Hạo Vân cư sĩ, lại thêm kịp thời nắm bắt cơ hội, dùng thực lực yếu ớt của mình cuối cùng đã làm cho Hắc Sát Hổ Vương trọng thương, dồn hắn tình cảnh tuyệt vọng. Đồng thời, một chiêu tấn công đó của Hắc Sát Hổ Vương cũng khiến cho cơ thể yếu ớt của Hạo Vân cư sĩ không chịu đựng nổi, cuối cùng mang theo ưu thương và bất cam nồng đậm, hóa thành bụi đất vung vãi ở chân núi Hoa sơn, hoà vào núi non đất trời.
Giữa không gian, Hắc Sát Hổ Vương bay lùi lại, không ngừng kêu gào thảm thiết, tay trái hắn che lấy lồng ngực, tay phải múa chưởng phản kích bắn thẳng ra sau để làm giảm đi lực tấn công. Vì vậy, hắn rất nhanh chóng ổn định lại cơ thể, toàn thân ánh đen hỗn loạn, khí tức rõ ràng yếu ớt vô cùng.
Phát hiện tình hình của hắn không ổn, một Yêu vực thiên vương đang giao chiến với Pháp Quả đại sư liền vội vàng quay người đến cạnh, một tay đỡ lấy cơ thể của hắn, liên tục không ngừng truyền chân nguyên vào trong người để ổn định thương thế của hắn.
Bên này, Đan Thanh kiếm hiệp đang trọng thương vốn không phải là đối thủ của Yêu vực thiên vương, vì thế ngay từ đầu, ông đã chọn phương thức tìm nhẹ tránh nặng, không đấu thẳng với đối phương. Do vậy, tuy tình hình của ông cũng không ổn, nhưng trong nhất thời còn có thể chống đỡ được.
Nhưng đang khi ông khổ sở ra sức chống đỡ, suy nghĩ tìm cách nào cùng lưỡng bại câu thương với địch nhân, một loại cảm ứng tâm linh khiến cho ông nhanh chóng nắm bắt được tình cảnh Hạo Vân cư sĩ trước khi chết đi. Điều này lập tức khiến ông kinh hãi vô cùng, cả người không chấp nhận được sự thật đó, chớp mắt đã trở nên điên cuồng.
- Sư huynh!
Tiếng kêu bầm gan tím ruột vang vọng đến tận mây xanh. Thời khắc đó, Đan Thanh kiếm hiệp vội vàng múa lên trường kiếm, ánh mắt vốn dĩ vô thần bất ngờ rực lên ánh đỏ, miệng phát ra tiếng kêu phẫn nộ như tiếng gào thét của dã thú, cả cơ thể quay ngược bắn tới, không hề để ý gì đến công kích của đối phương, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn vào tim của địch nhân, toàn thân phủ đầy khí tức điên cuồng và huỷ diệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Phát hiện được có chuyện không ổn, Yêu vực thiên vương đang giao chiến thấy tránh né cũng không kịp, miệng lập tức quát lên một tiếng phẫn nộ, trong tình huống không cách nào né tránh được lòng liền rắn lại, hai tay nhanh chóng múa lên, vô số ảo thú đan xen hoà quyện vào nhau, đem toàn bộ tu vi cả đời, từ từng góc độ khác nhau đồng thời đánh trúng vào thân thể của Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải.
Liều mạng một đòn, ai cũng không tháo lui né tránh, Đan Thanh kiếm hiệp ánh mắt như băng, vốn không để ý đến cảm nhận của mình, ngay vào chớp mắt công kích của đối phương, nhanh chóng tìm kiếm một khe hở, trường kiếm trong tay như rồng bay, chỉ một sát na đã đâm trúng tim của đối phương, sau đó toàn bộ thanh kiếm phát nổ, lập tức hủy diệt cả cơ thể và nguyên thần của hắn.
Hoàn thành tâm nguyện rồi, Đan Thanh kiếm hiệp chỉ thấy linh hồn của mình đang bay giữa không trung, xung quanh từng trận gió âm lạnh, một luồng hơi lạnh xuyên vào lòng người, khiến nơi sâu thẳm linh hồn của ông cảm thấy sợ hãi, phảng phất như hắc ám sắp ập đến. Cố gắng quay đầu lại, ông muốn nhìn xem trên đường còn có người nào, đáng tiếc lúc đó ông đã quá mệt mỏi, không còn sức mà quay lại nữa, toàn thân từ từ chìm vào mê man.
Cũng đúng lúc đó, Pháp Quả đại sư vừa thoát khỏi tay một Yêu vực thiên vương, liền cảm nhận một chút bất thường. Chăm chú quan sát, nhìn thấy Hạo Vân cư sĩ đã chịu kiếp nạn, Pháp Quả đại sư có chút chua xót, bất quá ông nhanh chóng bỏ đi tạp niệm, lợi dụng áp lực bên ngoài thân thể giảm đi rất nhiều, vội vàng toàn tâm toàn ý thúc động chân nguyên, dùng đại pháp "Vô Tướng Ban Nhược" của Phật gia làm cơ sở, toàn cơ thể bắt đầu bập bùng ánh lửa màu vàng, tựa như một đức Phật hiện thế, dùng ánh sáng Phật chí dương chí cương, chí thánh chí cường phân bố xung quanh, tạo thành hào quang vạn trượng, cuộn tròn lại bao phủ lấy Yêu vực thiên vương.
Cử động của Pháp Quả đại sư ngay từ lúc đầu đã gây sự chú ý cho Yêu vực thiên vương. Chỉ có điều, thiên vương đó biết được Pháp Quả đại sư bị thương trầm trọng, đã cạn kiệt như đèn khô dầu, nên không để ý lắm. Nhưng, khi hắn cảm nhận có điều không đúng, muốn né tránh thì đã không thể làm được nữa, nên lòng hắn nảy ra ý định liều chết. Một luồng khí hung hãn của Yêu vực cao thủ xuất hiện, cơ thể hắn bỗng nhiên hoá thú, chính là một con quái vật đầu lang mình rắn xuất hiện giữa không trung.
Ngắm nhìn Pháp Quả đại sư lưu chuyển lấp lánh những làn sáng sắc kim, con quái thú đó gầm lên một tiếng, miệng lang sói phun ra một luồng sương đen, biến ảo thành vô số lang yêu, kêu gào phẫn nộ lao thẳng về phía Pháp Quả đại sư. Đồng thời, quái thú tự mình quét ngang chiếc đuôi khổng lồ, cùng với sức công phá mạnh mẽ nhắm thẳng vào Pháp Quả đại sư.
Đối mặt với đòn công kích của yêu thú, Pháp Quả đại sư im lặng bất động, miệng niệm chân quyết, ngọn lửa sắc kim bên ngoài cơ thể tầng tầng khuếch tán ra bên ngoài, gặp phải những con lang yêu liền rất nhanh thôn tính lấy. Nhưng khi cái đuôi khổng lồ của con quái thú phóng đến, Pháp Quả đại sư vẫn y như cũ không hề né tránh, chỉ thấy toàn thân ánh kim rực sáng, một luồng khí tức thần thánh tạo thành một kết giới phòng ngự sắc kim, ngăn lại cú tấn công của chiếc đuôi khổng lồ của quái thú.
Giữa không trung, Pháp Quả đại sư thần sắc trang nghiêm, đối mặt với sức mạnh cuộn đến của cái đuôi to lớn của con quái thú vẫn hồn nhiên không sợ, ánh kim toàn thân kéo dài thuận theo cái đuôi rắn khổng lồ của con quái thú, phối hợp kết giới Phật quang bên ngoài, tạo thành thế giáp kích từ hai phía.
Giao chiến như vậy, hai bên ai nấy thi triển toàn lực của mình, quái thú do thiên vương đó biến thành, dưới sự rọi chiếu của luồng ánh sáng Phật, toàn thân sương đen cuồn cuộn, miệng phát ra tiếng kêu phẫn nộ đinh tai nhức óc, vừa giãy giụa né tránh, vừa ra đòn tấn công liều chết, ý đồ tiêu diệt kẻ địch trước khi chết.
Đối với điều này, Pháp Quả đại sư thần tình nghiêm trang, sắc mặt không ngừng biến đổi lúc xanh lúc đỏ, khi chịu tầng tầng hấp lực của quái thú, ánh sáng Phật toàn thân thu nhỏ trở lại, màu sắc lại ảm đạm lại, cũng như đang muốn tiêu diệt từ xa.
Hai bên đối kháng giằng co một lúc, cuối cùng, quái thú đó bị luồng sáng Phật thần thánh tiêu hóa, biến thành một làn khói đen, biến mất trong kết giới. Còn Pháp Quả đại sư tuy giành được thắng lợi, nhưng ông đã tự thiêu chính sinh mạng của mình. Do đó, khi cuộc giao chiến kết thúc, ông liền không còn chút sức lực nào, từ trên không trung rơi ầm xuống, ánh Phật quanh người cũng đã tiêu hao hết, toàn thân và sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt âm xám như tro nằm yên ở đó.
Cả chiến trường, lúc này cơ bản đã kết thúc. Môn hạ Nho viên và Bồ Đề học viện không ai may mắn thoát được, Hạo Vân cư sĩ ứng kiếp mất đi, Đan Thanh kiếm hiệp trọng thương hôn mê, chỉ còn Pháp Quả đại sư nằm yên trên mặt đất, còn hơi thở thoi thóp cuối cùng tranh đấu với vận mệnh.
Còn phía Yêu vực, Hắc Sát Hổ Vương dẫn theo ba thiên vương, kết quả hai bị chết đi, bản thân hắn cũng bị trọng thương. Kết quả này khiến hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng, trong lòng muốn điên cuồng.
Rời khỏi thủ hạ Yêu vực bên cạnh, Hắc Sát Hổ Vương đưa mắt nhìn Pháp Quả đại sư còn chút hơi thở cuối cùng, rống lên tàn bạo:
- Được, không hổ danh là cao thủ chánh đạo, đến chết vẫn muốn kéo người ngã theo, ta thực sự không thể không phục quyết tâm của các ngươi. Bây giờ, ta còn muốn xem bản lĩnh khác của ngươi, xem ngươi có thể thoát chết trong tay của ta hay không.
Hai tay hắn vung lên không trung, hai luồng gió xoáy đen hệt như hai dải lụa cuộn lấy Đan Thanh kiếm hiệp đang còn hôn mê và Pháp Quả đại sư đang còn thoi thóp đến bên mình, sau đó hắn ngửa tay giơ lên, nâng hai người lên giữa hư không, hào quang sắc đen giống như yêu thú không ngừng ăn mòn cơ thể của họ.
Nguy hiểm đến gần, Pháp Quả đại sư hai mắt nhắm chặt, có lòng chống cự nhưng không còn sức, chỉ có thể nhẹ thở dài một hơi, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn đau man mác.
Cái chết, con người hẳn phải đối diện, nhưng cửa ải đáng sợ nhất khi thời khắc sắp chết, mới thấy rõ nặng nề vô cùng, khiến người ta kinh hoàng. Cho dù là người tu đạo, thấu hiểu hồng trần, nhưng lúc phải chính thức đối mặt cũng không thể tránh tâm thần rung động.
Trầm tư suy nghĩ, giờ khắc này trôi qua bềnh bồng, Pháp Quả đại sư muốn quên đi tất cả, thản nhiên đối diện với cái chết. Nhưng thống khổ sâu trong đáy lòng khiến ông phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tâm trạng im lặng lúc trước khi chết cũng mê man mất đi phương hướng trong thống khổ đó. Bên cạnh, Đan Thanh kiếm hiệp đang hôn mê cũng vì quá đau đớn mà tỉnh dậy, ánh mắt vô hồn liếc nhìn tình huống xung quanh, miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.
Nhìn cả hai đang dần dần chết đi, Hắc Sát Hổ Vương gào lên để phát tiết:
- Giãy giụa à, phản kháng à, các ngươi không phải là cao thủ chánh đạo, tự nhận mình thà chết không chịu khuất phục, tràn đầy khí phách anh hùng sao? Bây giờ thì phi phàm tự nhận, thanh cao tự cho của các ngươi ở đâu? Cốt cách cao ngạo bất phục, chánh khí đầy lòng của các ngươi đã chạy đến nơi nào rồi?
Hắc Sát Hổ Vương có chút kích động, hiển nhiên tính cách lần đầu tiến nhập nhân gian đã qua và lần này của Hắc Sát Hổ Vương đã có biến đổi rất lớn.
Không một lời đáp lại, chỉ có một biến đổi duy nhất là tiếng kêu gào thảm thiết đang ngày càng yếu ớt. Giờ này phút này, ngoài việc đón nhận cái chết, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp còn có thể làm gì nữa đây?
Cách đó vài trượng, Yêu vực thiên vương còn lại nhìn Hắc Sát Hổ Vương, ánh mắt có phần lạnh nhạt, dường như trong mắt của cao thủ Yêu vực, ngoài thực lực có thể đại diện cho sự mạnh yếu ra, thì tình cảm vốn là thừa thãi.
Thời gian trôi qua thật chậm, lúc tiếng kêu không còn nghe thấy nữa, khóe miệng Yêu vực thiên vương đó mờ hiện nụ cười tàn khốc, tất cả mọi sự việc coi như đã kết thúc. Hắn lắc mình đến bên cạnh Hắc Sát Hổ Vương, cất tiếng nhắc nhở:
- Hổ Vương, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Hắc Sát Hổ Vương lúc đó lửa giận mới tiêu tan, nhìn những tính mạng đang kết thúc, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cũng nên đi thôi.
Hào quang từ hai lòng bàn tay rực lên, hắn định kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc đó, một tiếng cười âm lạnh kèm theo sát khí lạnh lùng thấu xương đột nhiên vang lên bên cạnh hai người Hắc Sát Hổ Vương. Luồng ý chí hận thù, lòng oán hận vô biên cùng xâm nhập vào tận xương tủy, lại bao hàm cả ý niệm oán hận hủy diệt lạnh hơn cả vùng địa cực, mạnh mẽ hất bắn Hắc Sát Hổ Vương và vị thiên vương kia.