Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 654: Tam phái quyết sách(kế sách của ba phái)




Một phen nỗ lực, cuối cùng thất bại chỉ cách thành công trong gang tấc. Cuộc đánh cược của Hứa Khiết và Lâm Vân Phong hoàn toàn không có những thuận lợi như trong tưởng tượng. Khi sự hủy diệt đến gần, hai người trong nguy hiểm ngoài việc buông trôi thân thể theo dòng nước, dĩ nhiên không còn một chút ý thức phản kháng nào, sớm đã hôn mê chìm sâu trong đau đớn tột cùng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi những tiếng rên rĩ yếu ớt đã không còn nghe thấy, cuộc tranh đấu của hai người cũng dần dần lặng đi, giống như một chùm ánh sáng yếu ớt từ từ biến mất vào hư không. Tất cả diễn ra trong tĩnh lặng, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là thực sự không xảy ra chuyện gì chăng?

Khoảng không trong lòng núi, sơn động quỷ dị, thỉnh thoảng ánh sáng lấp lánh, vọng lại từng tràng thanh âm khe khẽ.

Gió, không ngừng thổi, bóng tối chiếm cứ thật lâu, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết biến mất giữa hư không, bọn họ lúc này là sống là chết? Tứ Tượng Cực Sát, vùng đất trong truyền thuyết, nơi này thật ra ẩn giấu huyền cơ gì?

***************

Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, lại đến quá đột ngột, khiến cho có quá nhiều người tu đạo trên nhân gian đều lúng túng không bắt kịp, rõ ràng là rất hoảng loạn.

Khi bầu trời chìm vào bóng tối, yêu ma quỷ quái của Vực chi tam giới do mẫn cảm với khí tức hắc ám, bắt đầu ý thức được một chút biến hóa nào đó, tỏ ra kích động. Mà nhân gian và Thiên chi tam giới lại cảm ứng chậm hơn một chút, mãi cho đến thời điểm Thái Âm Tế Nhật xuất hiện mới đột nhiên tỉnh ngộ, thời kì hắc ám trong truyền thuyết đã đến.

Đối với việc này, nhân gian giới hết sức náo động. Giáo chủ tà phái như Thiên Ma giáo và Ma Thần tông rõ ràng hết sức sốt sắng. Rất nhiều cao thủ tà phái nhận được ảnh hưởng của luồng khí âm tà nên tu vi tăng rất mạnh, trong đó, rõ ràng nhất là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, Giang Nam tài tử, Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên, Ma đồng Dao Quang cùng với một số ma đầu ẩn thế cá biệt khác. Còn đối với Vực chi tam giới thì lại càng rõ ràng, nhờ có được khí tà ác nuôi dưỡng, thực lực toàn thể đều tăng lên rất nhiều.

Về phía Chánh Đạo, lục viện tu chân hiện suy thoái, chỉ còn một số ít người, do sự biến đổi của hoàn cảnh, tu vi cũng hơi giảm đi ít nhiều. Còn Tiên Kiếm môn, Vạn Phật tông, Vô Vi đạo phái nổi danh trong thiên hạ lại bị ảnh hưởng không nhỏ. Bởi vì bọn họ cư ngụ ở vùng đất có linh khí sung mãn, nay lại bị khí âm tà nhiễm vào, linh khí giảm cùng tận, khiến cho các môn phái lớn đều bị tổn hại rất nghiêm trọng, tu vi môn hạ đệ tử giảm rất nhiều.

Trong hoàn cảnh như thế, ba đại phái đều gấp rút tìm ra đối sách khống chế.

Trên đỉnh Tiên Hà Lĩnh, chưởng giáo Tiên Kiếm môn Huyền Tâm Kiếm Tôn một mình đứng lặng trong Phi Tiên Các, chăm chú nhìn về hắc khí cuồn cuộn xa xa, tự nói: "Thái Âm hiện, thất giới loạn, ngày này cuối cùng cũng đến, nên là sau khi đã giải khai một sự tình nào đó rồi. Sư đệ, chỉ đáng tiếc mệnh số đã định, sư huynh cũng chẳng thể làm gì hơn."

Đối với cuộc chiến trên ngọn núi thần kỳ, Huyền Tâm Kiếm Tôn tuy không tự mình lâm trận, nhưng sử dụng tu vi và động sát lực của mình, ông đã sớm phát hiện ra Chiến Tâm tôn giả đã chết. Đối với chuyện này, ông không quá đau buồn, có lẽ tu luyện đến mức độ như ông hiện nay, dao động tinh thần đã rất nhỏ nhoi, rất ít việc có thể khiến ông cảm thấy kinh hãi.

Khắp Phi Tiên Các, tiếng thở dài nhàn nhạt vang vọng. Khi tất cả đã bay theo gió, Huyền Tâm Kiếm Tôn thu hồi mục quang, ánh mắt dời đến một trung niên đang đứng yên tĩnh lặng ngoài Phi Tiên Các, lãnh đạm nói:

- Tử Vân, truyền mệnh lệnh của ta, môn hạ đệ tử thu thập hành trang, chúng ta rời khỏi nơi này.

Người trung niên run rẩy cả cơ thể, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Sư phụ, nhưng Tiên Kiếm môn chúng ta đã liên tục ở nơi đây mấy ngàn năm, có thể dễ dàng bỏ qua sao?

Huyền Tâm Kiếm Tôn đau khổ nói:

- Sư phụ biết. Nhưng Thái Âm đã xuất hiện, thất giới đảo lộn, mọi phép tắc đều đã thay đổi, chúng ta cũng phải rời khỏi đây thôi.

Người trung niên thở dài một tiếng, có chút bất lực nói:

- Đệ tử đã hiểu, chỉ có điều những vật tổ sư gia để lại phải xử lý như thế nào?

Huyền Tâm Kiếm Tôn bình tĩnh nói:

- Không cần phải động chạm đến chúng, có lẽ tương lai một ngày nào đó sẽ có ích. Lần này, tất cả mọi người ở đây rời đi, mọi thứ ở đây đều để lại, nếu như vận khí còn tốt có khả năng bảo tồn, vận khí không tốt cũng là điều tất nhiên, vì thế không cần để ý. Đi thôi, bảo với mọi người sau một giờ nữa sẽ ly khai nơi này.

Trung niên Tử Vân dạ nhỏ một tiếng, xoay mình thất thểu rời đi, trên đỉnh núi truyền lại những tiếng ngâm trầm đều:

- Thần châu đệ nhất, từ nay di chuyển vị trí, ngàn năm sau, lại luân hồi trở lại.

Huyền Tâm Kiếm Tôn lắc đầu thở dài, trong lòng tự nói: "Tử Vân à, nếu như con đã hiểu thấu đáo điểm này, sao lại phải xem trọng chuyện này như vậy. Tiên Kiếm môn mong cầu chính là tiên đạo, không phải là hư danh của nhân gian, không có môn phái cũng không quan trọng, chỉ cần có tiên kiếm trong lòng chiếu soi.

Cũng đúng vào lúc đó, tại thánh địa của Vạn Phật tông, trong Vạn Phật Động Thiên, cao thủ còn lại Tâm Phật đang ngồi tĩnh tọa. Nhưng đột nhiên hai mắt ông mở ra, ánh mắt ảm đạm lóe lên một tia thần quang, khuôn mặt gầy gò khe khẽ rung động, nhẹ giọng nói:

- Kim Cương đã đi, Tịch Diệt cũng đã thành tro bụi, Ma Phật còn ở lại, Tâm Phật đi trước. Chính là lúc này rồi.

Đứng lên, Tâm Phật tay nắm một vòng phật châu màu đen đi ra ngoài, khi tới cửa động hơi hơi dừng lại, xoay mình nói:

- Tuệ Nhất, từ đây về sau việc ở đây giao lại cho con, từ giờ phút này con sẽ là chủ của Vạn Phật tông. Con lập tức triệu hồi tất cả các đệ tử hiện có, cố thủ chặt chẽ động này, những vấn đề khác không được hỏi đến. Nhớ kỹ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong động, một thanh âm truyền lại:

- Đệ tử xin nghe sư phụ giáo huấn, nhất định sẽ quản lý Vạn Phật tông thật tốt.

Tâm Phật cười nhàn nhạt một tiếng, xoay mình rời đi.

Thiên Vũ sơn, Vô Vi đạo phái. Vô Vi chưởng giáo Thiên Hạo đạo trưởng ngay khi Thái Âm vừa mới xuất hiện, liền bay lên không trung, lặng lẽ quan sát từ xa trận chiến kinh thiên động địa ở trên ngọn núi thần kỳ.

Ngay khi Thiên Túc đạo trưởng chết đi, Thiên Hạo thở dài:

- Vì chánh đạo, Vô Vi đạo phái đã liên tiếp mất đi hai vị cao thủ, cũng đủ hồi đáp cho Cửu Thiên Hư Vô giới rồi.

Sau đó, trời đất hôn ám, Thái Âm vừa xuất hiện, Thiên Hạo đạo trưởng thần sắc đau thương, ngắm nhìn cuồng phong màu đen đang cuốn thẳng lên trời, tự nói: "Hạo kiếp đến nơi, nhân gian nơi đâu bình an? Nghịch thiên tranh mệnh, Địa Âm Thiên Sát cùng cản trở. Lục Vân, qua khỏi được kiếp này, ngươi có thể đem đến cho nhân gian điều gì đây?" Nghi vấn nhàn nhạt, lờ mờ lộ ra mấy phần thâm ý, thời khắc này Thiên Hạo đạo trưởng đã nhìn thấu được những gì?

Ngay khi khí âm sát kéo đến, Thiên Hạo đạo trưởng bỏ qua tâm tình thất vọng, xoay mình liếc nhìn Thiên Vũ sơn bao la, mỹ lệ, sau đó lắc mình biến mất.

Giây lát sau, ông đã đến Thủy Nguyệt Động Thiên, nơi bắt đầu khởi nghiệp của Vô Vi đạo phái, toàn thân đứng lặng trước màn nước, lặng lẽ ngắm nhìn màn nước lưu động.

Rất nhanh, màn nước đó biến thành một mặt quang kính, vô số quang ảnh lấp lánh lưu động trên bề mặt. Thiên Hạo đạo trưởng nhìn thấy vẻ mặt biến đổi phức tạp, cuối cùng cũng thở dài ra khỏi cửa động.

Trầm mặc đứng yên ở cửa động, Thiên Hạo đạo trưởng do dự khá lâu, cuối cùng phất tay kêu một môn hạ đệ tử đến phân phó:

- Đi mời Thiên Chung sư thúc đến đây.

Đệ tử đó vâng lệnh rời đi, chỉ giây lát đã dẫn một lão nhân khoảng ngũ tuần quay lại. Lão nhân đó vận trang phục đạo gia, eo lưng mang một cái chuông đồng toàn thân lấp lánh kim quang to khoảng một thốn.

Nhìn sư đệ Thiên Chung đạo trưởng, Thiên Hạo đạo trưởng thấp giọng nói:

- Sư đệ, ta có một việc muốn nhờ đệ đi làm giúp.

Thiên Chung đạo trưởng tròng mắt khẽ động, thản nhiên cất tiếng:

- Vấn đề này chắc hẳn không hề đơn giản, nếu không sư huynh đã không tìm đệ.

Thiên Hạo đạo trưởng thở dài nói:

- Đúng là không đơn giản, bởi vì nó có liên quan đến một trường hạo kiếp.

Thiên Chung đạo trưởng trầm mặc một lúc, chậm rãi nói:

- Nếu vậy thỉnh sư huynh phân phó.

Thiên Hạo đạo trưởng đưa mắt nhìn về bầu trời xa xa, nhẹ giọng nói:

- Thiên Thương sơn hạ, túc thế do duyên, thị duyên thị nghiệt, nhất niệm chi trung. (1) Chỗ ta muốn đệ đến là Thiên Thương sơn, còn về chuyện như thế nào, đến lúc đó đệ tự nhiên sẽ hiểu rõ. Đệ chỉ cần nhớ kỹ điểm này, có duyên thì có thể khuyên bảo, vô duyên không cầu được, giữa thiện và ác, sống chết khó bao dung.

Thiên Chung đạo trưởng sắc mặt kinh biến, ánh mắt phức tạp nhìn ông giây lát, vừa xoay mình rời đi vừa nói:

- Ý của sư huynh đệ đã hiểu, đệ sẽ tận lực là được rồi.

Thiên Hạo đạo trưởng thở dài nói:

- Tận nhân lực mới tri thiên mệnh. Có lẽ ta không nên làm như vậy, chỉ là … ai ….

Là như thế nào thì ông không nói, có lẽ có một số chuyện lại không thể dùng lời nói được.

****************

Nhân gian, vô số ngọn núi đơn độc, trên một đỉnh núi nhỏ không biết tên, một bóng người đứng nhìn về phương bắc, nơi đó khí tức dao động lôi kéo sự quan tâm của hắn.

Khi cơn lốc màu đen cuộn thẳng lên bầu trời, thân ảnh này khe khẽ chấn động, khí thế toàn thân bộc phát, một cơn lốc xoáy kinh người xoay vòng quanh ngoài thân hắn, xoay tròn vút thẳng lên tận tầng mây.

Phát hiện sự dị thường của thân thể, người này kinh hãi than thở:

- Khí âm tà lệ sát xâm chiếm nhân gian, lẽ nào đúng là Thái Âm Tế Nhật xuất hiện rồi chăng?

Tự nói một mình, vốn là không có lời đáp. Nhưng thật là kỳ quái, đúng vào lúc lời hắn vừa dứt, một giọng nói lạnh lẽo âm trầm truyền đến:

- Không sai, đó chính là Thái Âm Tế Nhật, đối với ngươi hẳn là có trợ giúp không ít a.

Thân ảnh này đột nhiên quay lại, nhìn về hư không phía trước nói:

- Người hay yêu ma quỷ quái phương nào, ra đi.

Một tiếng cười ha hả vang lên, thanh âm thần bí đó lại tiếp:

- Ta vốn không phải là người, tự nhiên là yêu ma quỷ quái rồi.

Lời còn chưa dứt, một bóng đen mờ hiện, khoảng cách với thân ảnh kia khoảng chừng năm trượng.

Từ xa nhìn nhau, không khí giữa cả hai trầm lặng, có một loại cảm giác áp bức rất mãnh liệt.

- Ngươi đến từ Quỷ vực?

Bóng đen cười nói:

- Không sai, ta đúng là đến từ Quỷ vực, ngươi có thể gọi ta là Thiên Ảo Quỷ Tiêu.

Người đứng trên đỉnh núi ánh mắt lạnh lại, cất tiếng chất vấn:

- Ngươi biết ta chăng?

Thiên Ảo Quỷ Tiêu cười ha hả đáp:

- Ta có thể xem là chưa từng gặp ngươi, nhưng Thiên Tà nhận trong tay ngươi hẳn đã nói ra thân phận của ngươi, ngươi hẳn là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, đúng chứ?

Ý thức Tà Thần Chu Hỉ khóa chặt trên thân Thiên Ảo Quỷ Tiêu, ngữ khí lạnh lùng tàn khốc nói:

- Nếu như ngươi đã biết thân phận của ta, còn dám hiện thân chọc ta, là không sợ chết dưới Thiên Tà Nhận của ta.

Thiên Ảo Quỷ Tiêu âm trầm lên tiếng:

- Ta tới đây lại không phải tìm ngươi liều mạng, hơn nữa ngươi cũng không phải là chánh nhân quân tử gì, giữa chúng ta không cừu không oán, ngươi sẽ làm một chuyện vô công lãng phí tinh lực sao?

Tà Thần Chu Hỷ hừ lạnh nói:

- Ngươi tốt nhất không nên thử, nói không chừng bổn Tà Thần tịch mịch quá lâu, một mình buồn bã muốn kiếm người khai đao. Nếu quả là như vậy, ngươi chỉ có thể tự nhận mình không may rồi.

Thiên Ảo Quỷ Tiêu cười nói:

- Ngươi có thể tốn hết thời gian mười năm, yên tĩnh làm một tổng quản vương phủ, chỉ bằng một điểm này có thể nói ngươi tuyệt đối không phải là người kích động dễ giận, vì thế nếu nói ngươi cảm thấy buồn chán vô cớ tìm người khai đao, đó cơ hồ là chuyện không có khả năng xảy ra.

Tà Thần Chu Hỷ hai mắt hơi khép lại, ngữ khí sắc bén nói:

- Nói như vậy, ngươi hẵn đã điều tra về ta rất rõ rồi. Nói thẳng ra đi, ngươi hôm nay kiếm ta vì chuyện gì?

Ghi chú:

(1) Thiên thương sơn hạ, túc thế do duyên, thị duyên thị nghiệt, nhất niệm chi trung. = dưới chân núi Thiên Thương, gặp nhau được là do duyên, là duyên số hay là nghiệt chướng, cũng chỉ trong một ý niệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.