Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1116: Thiên Địa Vô Cực – cuối




Từ tình hình trước mắt, giữa Tử Thần và Lục Vân có khác biệt rõ ràng. Người trước thực lực kinh thiên, bộc lộ tính cách tà ác, ham giết, âm hiểm, tàn bạo rõ ràng. Người sau sức mạnh yếu hơn lại dung hợp được sức mạnh chính tà, tràn đầy sinh cơ bừng bừng.

Người trước chú trọng thực lực, ra tay bằng sức mạnh, người sau pháp quyết huyền diệu, xuất chiêu ở khí thế, hai bên đều có sở trường, thực lực tổng hợp không khác biệt lớn. Như vậy, giữa hai người thắng bại khó lường, nhất thời giằng co không phân thắng bại.

Thời gian chầm chậm trôi qua, không khí càng lúc càng khẩn trương.

Theo sự giao chiến lâu dần, Tử Thần và Lục Vân đều hiểu rõ đối phương càng sâu sắc, biết được làm như vậy có đánh đến hơn mười ngày mười đêm cũng không có kết quả. Vì thế muốn phân sống chết thì phải thi triển thủ đoạn phi thường.

Cân nhắc những chuyện này, Tử Thần ngừng tay trước tiên, quát to:

- Lục Vân, chúng ta cứ giằng co mãi vậy không ý nghĩa, hay là làm trực tiếp đi, một chiêu kết thúc.

Thu lại thế công, vẻ mặt Lục Vân nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

- Có thể được, nhưng trước hết ngươi hãy trả lời ta một câu.

Tử Thần cười lạnh nói:

- Sắp quyết sinh tử, hà tất phải lãng phí thời gian đây?

Lục Vân lạnh lùng nói:

- Chính bởi vì phải phân sống chết, vì thế có một số câu tốt nhất nói rõ để tránh phải tiếc nuối.

Tử Thần cười khinh bỉ trả lời:

- Cũng được, để cho ngươi được hiểu rõ rõ ràng ràng rồi chết. Hỏi đi, có chuyện gì đây?

Lục Vân ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói:

- Ngươi khiến Lôi Thiên hấp thu sức mạnh của Thiên Sát và Địa Âm, hẳn không phải đơn giản như ngươi đã nói trước đó phải không?

Tử Thần vẻ mặt hơi biến, âm hiểm lạnh lùng nhìn Lục Vân, nói từng câu từng chữ:

- Lục Vân, ngươi rất thông minh, bất quá cho dù ngươi biết rõ nguyên nhân cũng không có tác dụng. Bởi vì điều này không hề quan hệ chút nào đến trận chiến sinh tử giữa hai ta.

Lục Vân cười lạnh nói:

- Nếu đã không có quan hệ, ngươi hà tất phải giấu diếm?

Tử Thần trong lòng giận dữ, hận thù nói:

- Không nói là tốt cho ngươi, nếu ngươi muốn truy tìm nguyên nhân, thế ta sẽ nói cho ngươi biết. Thiên Sát, Địa Âm vốn có thuộc tính sức mạnh rất khác biệt với ta. Nói đơn giản, ta và Âm Đế dung hợp thì cơ hội thành công rất lớn, dung hợp với Thiên Sát cơ hội thành công rất thấp. Hơn nữa, ba người chúng ta trực tiếp dung hợp với nhau, thực lực nguyên thần ba phe quyết định không lớn lắm, ý thức của ai chiếm cứ được vị trí chủ đạo khó xác định. Vì thế, Lôi Thiên trở thành môi giới trung gian, cơ thể hắn ẩn chứa ấn ký sinh mạng của Thiên Sát, Địa Âm có thể dung hợp sức mạnh giữa bọn họ hoàn mỹ, hơn nữa còn phát huy đến cực hạn. Đến lúc đó, ta lại nuốt lấy hắn, mọi thứ đều thuận lợi hơn nhiều.

Bật cười lạnh lẽo, Lục Vân nói:

- Nói đi nói lại, ngươi ngoại trừ sợ chết còn không muốn người khác chiếm lấy sức mạnh và ý thức của ngươi.

Tử Thần gào thét giận dữ:

- Không sai. Bây giờ chuyện phải hỏi cũng đã trả lời, chuẩn bị chịu chết đi thôi.

Lục Vân bật cười thần bí, vẻ mặt kỳ dị hỏi:

- Ngươi khẳng định sau một chiêu, người chết chính là ta mà không phải là ngươi sao?

Tử Thần tự phụ đáp:

- Hai ta giao chiến đã lâu, ngươi có làm thế nào, có bao nhiêu thực lực ta đều hiểu rõ ràng. Lần này ngươi định sẵn phải chết, ha ha ha …

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Ít ra binh khí trong tay ta có uy hiếp rất lớn đối với thân thể ngươi.

Tử Thần khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng một điểm này, ngươi tối đa chỉ có thể khiến ta bị thương, nhưng ngươi lại phải chết không nghi ngờ gì.

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy nhìn cho rõ.

Âm thanh lạnh lùng ẩn chứa kiên định vô cùng phát ra từ miệng Lục Vân. Thời khắc đó, toàn thân Lục Vân ánh vàng rực rỡ, linh khí tiềm tàng trong kinh mạch dần dần tăng lên theo một tần suất nhất định, hệt như sóng biển từng đợt tiếp nối từng đợt khuếch tán ra bốn bề.

Giữa bầu trời, gió lớn cuồng loạn bắt đầu trở nên có quy luật vây phủ quanh người Lục Vân, với tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ trong sát na đã vây phủ phương viên vài ngàn dặm, khiến cho cả bầu trời ánh vàng kim ngàn trượng, núi non dưới chân sáng ngời vô cùng.

Những điều này gần như chỉ là bước bắt đầu. Tiếp theo, cảnh tượng thần kỳ càng lục tục xuất hiện.

Trước hết, trong thế giới vàng kim ngập đầy trời đất, làn sáng màu xanh huyền hội tụ như mây, hàng nghìn hàng vạn phân bố từng góc nhỏ bầu trời, với Lục Vân và Tử Thần làm trung tâm, khoảng cách giữa hai bên tương đồng, thể hiện tám trận đồ Thái Cực rất lớn, liên tục vận hành không ngừng.

Tiếp đến, quả cầu lửa rừng rực đột nhiên hiện lên giữa bầu trời, hệt như những đóa hoa hồng xinh đẹp xảo diệu phân bố trong tám trận đồ, thêm vài phần rực rỡ.

Thứ ba, sóng sáng màu xanh lam ngập tràn vùng lân cận, hình thành một khu vực thần kỳ dày hơn mười trượng, phương viên vài ngàn dặm, các loại sinh vật cái gì cũng có trong đó, chủ yếu là quỷ hồn, ma linh, yêu thú.

Chăm chú nhìn cảnh tượng này, Tử Thần vẻ mặt biến hẳn, giận dữ rống lên:

- Lục Vân đáng khinh, trước đây ngươi không ngờ ẩn giấu thực lực, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Hai mắt trừng trừng, hai tay giơ cao, hai cánh vẫy lên, mái tóc dựng đứng. Thời khắc này, Tử Thần thúc động sức mạnh toàn thân, dùng ý niệm cố chấp kiên định vô cùng, không hề lưu lại chút gì thi triển ra hết, uy lực của nói lập tức tăng lên gấp mười, gấp trăm lần.

Vùng lân cận, thế giới màu vàng kim chớp mắt đã vặn vẹo đen kịt, từng đợt từ người Tử Thần mở rộng ra, vùng sáng màu đen kéo dài về phía sau lập tức che phủ tất cả nỗ lực trước đây của Lục Vân, khiến cho một nửa bầu trời đen ngòm như mực, chớp điện sấm sét ầm ầm không ngừng.

Ở tại chỗ, ánh mắt Tử Thần đảo tròn ánh lên bốn bóng người chia ra là Ma Long, Thiên Sát, Lôi Thiên, Địa Âm. Cả bốn lúc thì dung hợp lúc lại phân ly, khi thì trên người Tử Thần thể hiện đặc tính của từng người, lúc thì tổng hợp lại hiện lên.

Trên đỉnh đầu, hai tay giơ cao của Tử Thần hướng lòng bàn tay vào nhau hợp thành góc nghiêng chừng ba mươi độ. Lòng bàn tay trái phát ra ngọn lửa màu đỏ thẫm, lòng bàn tay phải phát ra ngọn lửa màu đỏ sậm, hai bên giao nhau hình thành một cột sáng to lớn dựng thẳng lên trời, đang từ từ chuyển hóa thành một ngọn đao ánh sáng theo sự hội tụ sức mạnh, ngoại hình của nó không ngờ dung hợp đặc tính của cả Tàn Hồn Toái Tâm nhận của Âm Đế và Tuyệt Diệt Thiên đao của Thiên Sát.

Khí thế của binh khí sắc bén vô danh này kinh người, hệt như một ác ma, từ khi xuất hiện đã bắt đầu điên cuồng nuốt lấy mọi thứ, sức mạnh to lớn của nó trực tiếp gây nứt nẻ không gian lân cận.

Trên lưng của Tử Thần, hai cánh sáng vẫy lên không ngừng. Mỗi lần vẫy, vùng sáng đen ngòm sau lưng lại rung động kịch liệt, hệt như bề mặt đại dương dậy sóng, bắn ra vô số sóng ánh sáng nhỏ bé, hình thành một vùng sương mù đen kịt.

Mới đầu, vùng sương đen lộn xộn vô cùng, không đáng nhắc đến. Nhưng vùng sương đen nhanh chóng phát sinh biến hóa, tự động ảo hóa thành một con rồng đen, trên đầu có Thiên Sát đứng, sau lưng là Lôi Thiên, đuôi đỡ lấy Âm Đế, bốn người ai nấy thi triển sở học, đang dung hợp một chiêu mạnh nhất cả đời lại với nhau.

- Hạo hãn kiền khôn, thiên địa vô cực. Tung hoành thất giới, tùy tâm sở dục!

Tiếng quát rung động trời đất, hai tay chắp sau lưng đột nhiên giơ lên, toàn thân Lục Vân ánh sáng bảy màu lưu động, cảnh sắc chói mắt theo đó gia tăng, chỉ chớp mắt đã lên đến cực hạn, khiến cho trời đất bị sức mạnh làm rung động. Hai tay Lục Vân giơ cao, theo thế chống trời, mang theo uy thế trời đất, áp thẳng về phía Tử Thần.

Thân thể run lên, Tử Thần vẻ mặt thất kinh, quát lớn:

- Lục Vân, chỉ bằng vào một chút bản lãnh đó, ngươi còn chưa phải là địch thủ của bổn thần.

Trong lúc nói hai cánh vẫy lên, một luồng sức mạnh thôn tính mọi thứ hùng dũng phát ra, lập tức đánh lui khí thế đáng sợ và luồng sức mạnh kinh trời do Lục Vân phát ra.

So đấu khí thế, Tử Thần lại thể hiện sức mạnh khiếp hãi của mình. Điều này khiến hai mắt Lục Vân hơi khép hờ lại, hai tay giơ cao đột nhiên bắt chéo, kết thành một pháp ấn phát ra một vòng sóng ánh sáng khuếch tán với sức mạnh phá hủy không gì ngăn nỗi ép thẳng đến Tử Thần.

Bật cười lạnh lùng, Tử Thần hai cánh lại giương lên, mỉa mai hỏi:

- Lục Vân, đây là chiêu mạnh nhất của ngươi chăng?

Nghe ra được sự khinh miệt trong lời nói của Tử Thần, Lục Vân ý nghĩ xoay chuyển, ánh bảy màu toàn thân phóng ra, sức mạnh bá tuyệt trời đất uy nghiêm vô cùng chớp mắt đã khuếch tán khiến cả thế giới rung động, mây gió biến ảo, Tử Thần kinh khiếp.

- Tử Thần, ngươi thật muốn thấy được một chiêu mạnh nhất của ta chăng?

Nghe vậy bật cười như điên, Tử Thần đáp:

- Lúc này đây, ngươi cho bổn thần còn có tâm tư chơi đùa với ngươi sao?

Lục Vân vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân ngập tràn khí thế vương giả hệt như bá chủ trời đất, giọng nói uy nghiêm lên tiếng:

- Thấy rồi ngươi sẽ hối hận!

Tử Thần gào to:

- Hối hận? Quả thật cuồng vọng! Bây giờ để cho ngươi biết được tuyệt chiêu lợi hại nhất của ta – Diệt Tuyệt Thiên Địa!

Dứt lời, Tử Thần hai tay giơ cao đan xen biến chuyển phát ra một luồng sức mạnh xoay tròn thúc động ngọn đao sáng vô danh trên đỉnh đầu chuyển động, từ đó sản sinh sức mạnh thôn tính kinh người, càng khiến phạm vi ảnh hưởng vặn vẹo không gian gia tăng, hơn nữa còn bộc phát sức phá hủy cực kỳ đáng sợ.

Hoàn thành những điều này rồi, Tử Thần ngửa mặt kêu dài, một ý niệm hận trời tiêu diệt, oán độc, chém giết phân bố khắp trời đất. Thời khắc đó, hai tay Tử Thần đột nhiên chém xuống, khống chế ngọn đao sáng xoay tròn trên đỉnh đầu cùng với sức mạnh tà ác có khả năng thôn tính, tiêu hủy đánh ra một chiêu tuyệt diệt tất cả.

Đồng thời, trong vùng sáng đen ngòm sau lưng Tử Thần, Ma Long, Thiên Sát, Âm Đế, Lôi Thiên bốn chiêu công kích mạnh nhất dung hợp lại, hóa thành luồng sức mạnh vạn ác, nhanh chóng theo việc ngọn đao sáng chém xuống để phát ra một chiêu âm độc và tàn khốc.

Chăm chú nhìn Tử Thần, Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, hai tay bắt chéo kết ấn nhanh chóng buông ra, tay phải hướng lên đẩy tới. Bốn bề, làn sáng rực rỡ lay động không ngừng, ánh Phật màu vàng kim nhấp nhô dao động, tám trận đồ Thái Cực lại hấp thu trời đất rồi truyền vào trong người Lục Vân, khiến toàn thân chàng phát sáng hệt như một thiên thần.

Cũng đúng lúc đó, trên trán Lục Vân hào quang lóe lên, Phá Thương thần binh bay ra đón gió to lên, tự động hấp thu linh khí trời đất, mang theo sức mạnh núi non tiêu diệt trời đất chém thẳng xuống Tử Thần.

- Tử Thần, bây giờ để cho ngươi được biết thực lực chân chính của người thừa kế Vạn Diệt. Vạn diệt trảm, thiên địa toàn, cửu châu thập địa đoạn trần duyến. Thương khung diệt, kiền khôn tàn, thiên thu vạn thế hận liên liên! (1)

Tay phải phất lên nắm chắc Phá Thương thần kiếm, Lục Vân ra chiêu tuyệt học mạnh nhất của Vạn Diệt Cổ Động – Vạn Diệt trảm!

Phép chém này là bảo vật trấn động của Vạn Diệt Cổ Động, có sức mạnh tiêu diệt mọi phép, trước đây ẩn chứa trong Diệt Thần kiếm, sau khi Lục Vân đạt được "Thiên Địa Vô Cực" liền kích thích nó vỡ ra, từ đó trở thành tuyệt kỹ cực mạnh của chàng!

Vạn Diệt xuất hiện, trời đất thương khóc, Phá Thương hiện ra, núi sông đảo loạn!

Thời khắc đó, khi Lục Vân thi triển một nhát chém cực mạnh, cả trời đất rung động không thôi, khắp mặt đất nổi gió cuồng loạn, núi non sông suối biến sắc. Một ngọn khí giết sạch ngập đầy sức mạnh hủy diệt phá vỏ chui ra mang theo uy thế kinh thiên động địa, đón lấy một nhát chém cực mạnh kia của Tử Thần.

Uy danh dọa người, khí thế kinh trời. Đây là một loại hình dung mọi thứ xảy ra giữa hai người, nhưng trong đó còn ẩn chứa nhiều chi tiết quan trọng nhưng lại không thể bỏ qua được.

Công kích của Tử Thần ẩn chứa sức mạnh vạn ác "Diệt Tuyệt Thiên Địa", xem ra đen ngòm đến kinh người, nhưng trên thực tế khi ngọn đao sáng rọi chiếu cơ hồ không thể nhìn được. Thêm nữa, khi nhát chém của ngọn đao sáng này đi đến đâu, không gian uốn vặn, bất kỳ khí tức nào cũng đều che phủ, chuyện này khiến nó càng thêm bí mật và âm hiểm.

Tổ hợp công kích như vậy, uy lực của ngọn đao sáng còn kém so với uy lực của loạt tấn công đến sau. Như vậy, khi đao sáng đánh mạnh Lục Vân rồi, công kích sau đó chớp mắt đã đến, thế như chẻ tre, tất có thể lập tức tiêu diệt được Lục Vân. Đương nhiên, đây chỉ là góc nhìn cá nhân của Tử Thần.

Về phía Lục Vân, Phá Thương thần binh phát xuất Vạn Diệt trảm ngoại trừ thanh thế khiếp người, đặc điểm lớn nhất chính là khi chém xuống, năm lần nhảy ra khỏi không gian.

Biến hóa này rất kỳ quái, mấy người Trương Ngạo Tuyết đang quan sát và Tử Thần đều phát hiện được, nhưng lại đều không hiểu được sự quan trọng bên trong. Thật ra, quá trình này rất đơn giản. Sau khi Lục Vân nắm vững binh khí thần thánh Phá Thương rồi, khi tay phải chém xuống, binh khí thần thánh Phá Thương và ngay cả Vạn Diệt trảm chém ra liền biến mất bốn lần, năm lần hiện lại.

Nói cẩn thận, Vạn Diệt trảm từ lúc hướng thẳng lên trời đến khi chém xuống, góc độ giữa hai phương vừa hay tạo thành góc chín mươi độ. Trong đó, Phá Thương thần binh ban đầu hoàn toàn hiện rõ trước mắt mọi người. Nhưng khi khu vực nó chém xuống tiến đến phương tạo thành góc hai mươi độ, Phá Thương thần binh đột nhiên không còn thấy.

Sau đó, cứ cách mỗi mười độ lại biến mất một lần. Như vậy liền hình thành việc xuất hiện ở góc độ một, ba, năm, bảy, chín mươi độ và hai, bốn, sáu, tám mươi độ lại biến mất trong không gian vừa phải.

Tình hình này bởi vì liên quan đến tốc độ không rõ ràng, gần như chỉ trong chớp mắt, công kích hai bên đã va chạm vào nhau. Lúc này, Tử Thần của dị giới và Lục Vân của nhân gian giao chiến sống chết, sức mạnh hai người khiến người nghe phải khiếp đảm, vụ nổ của nó trùm khắp trời đất có thể nói sông rạch xoay chuyển, núi non biến sắc.

Trong đó, đáng quan trọng nhất chính là "Diệt Tuyệt Thiên Địa" đấu với "Vạn Diệt trảm".

Từ tổng thể mà nói, cao độ hai người ngang bằng thành một đường, thời gian hai người ra tay cũng không khác nhau nhiều. Như vậy, ngọn đao sáng xoay tròn trên đầu Tử Thần chém xuống, gặp phải nhát chém của Phá Thương thần binh do Lục Vân phát ra, góc độ vừa đúng chín mươi độ, hai người ai nấy chém xuống bốn mươi lăm độ.

Lúc này, Phá Thương thần binh của Lục Vân cừa đến khu vực góc độ bốn mươi đến năm mươi độ, đúng vào giai đoạn xuất hiện. Như vậy rồi, lần đầu hai người va chạm kịch liệt, vì thế sức mạnh hủy diệt tạo ra mạnh mẽ, đó có thể nghĩ ra được. "Diệt Tuyệt Thiên Địa" chính là một tuyệt chiêu mạnh nhất của Tử Thần, có thể khiến sức mạnh bản thân chỉ chớp mắt đã duỗi ra gấp mười lần, từ đó có thể bộc phát sức mạnh hủy diệt khó mà tưởng tượng được. Với sức mạnh trước mắt của Tử Thần, một chiêu này mạnh mẽ vô cùng, không cần nói cũng biết được.

"Vạn Diệt trảm" của Lục Vân là bảo vật trấn động của Vạn Diệt Cổ Động, uy lực của nó mạnh có thể tiêu diệt vạn vật, nhưng có một bí ẩn. Điều này có liên quan đến việc bốn lần biến mất, năm lần xuất hiện.

Thật ra, Vạn Diệt trảm sở dĩ lợi hại không phải khi mới phát xuất có sức mạnh hủy diệt vạn vật, mà trong quá trình chém xuống dùng tốc độ tăng trưởng tăng lên gấp mười lần.

Nói đơn giản, khi Lục Vân phát xuất Vạn Diệt trảm, nó ẩn chứa sức mạnh hội tụ toàn thân của chàng, vì thế tương đối kinh người. Nhưng điều càng kinh hãi hơn chính là khi Vạn Diệt trảm lần thứ nhất biến mất, lần thứ hai xuất hiện thì uy lực đã tăng lên gấp mười lần.

Đợi đến khi biến mất lần thứ hai, lần thứ ba xuất hiện thì uy lực của nó đã tăng gấp mười lần so với lần thứ hai. Với sự tăng lên như vậy, khi lần thứ năm xuất hiện, uy lực của Vạn Diệt trảm so với lần xuất phát đã tăng gấp vạn lần. Điều đó không khiến người ta sợ hãi sao?

Hiện nay, lần thứ nhất Tử Thần và Vạn Diệt trảm của Lục Vân gặp nhau, uy lực Vạn Diệt trảm đã tăng lên gấp trăm lần, hai bên không cách xa nhau lắm, vì thế dưới ảnh hưởng của tốc độ và thời gian, hoàn toàn không thể hiện rõ ràng điều gì cả.

Sau đó, khi Vạn Diệt trảm của Lục Vân sau hai lần biến mất, khiến cho công kích của Tử Thần thể hiện sở trường mạnh mẽ, chém rách một đường giữa không gian trên đầu của Lục Vân, hệt như chớp điện không ngừng đánh thẳng xuống Lục Vân.

Cách đó vài dặm, bốn người Trương Ngạo Tuyết và Hoàng Thiên được Tứ Linh thần thú bảo hộ quan sát cẩn thận. Khi Lục Vân thi triển tuyệt chiêu, Hải Nữ hưng phấn đến kêu to lên, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh lại cười không nổi. Bởi vì bọn họ không biết uy lực của Vạn Diệt trảm như thế nào, chỉ bằng suy đoán khó mà tránh khỏi lo lắng, vì thế tâm tình rất phức tạp.

Tứ Linh thần thú tâm hồn chấn động, nó đã liên tục lùi lại bốn lần để giảm bớt áp lực cho bản thân, đáng tiếc bốn cô vì quá quan tâm Lục Vân nên hồn nhiên không biết.

Khi Vạn Diệt trảm xuất hiện lần thứ năm, bầu trời xuất hiện sự dị thường. Phá Thương thần binh hình thành thanh kiếm hủy diệt, nguyên gốc làn sáng bảy màu chói mắt đã đen ngòm như mực, khiến cho cả bầu trời chớp điện sấm sét, vô số vết rách không gian vặn vẹo biến hình, truyền đến từng luồng hào quang màu đen, hội tụ lại trên Phá Thương thần binh.

Thấy vậy, Tử Thần giận dữ gào thét, không cam lòng kêu rống lên:

- Không! Không thể nào! Ta mới là người mạnh nhất, không thể nào như vậy!

- Vĩnh biệt đi, Tử Thần! Vạn Diệt chém xuống, duyên trần đã hết rồi!

Âm thanh nhàn nhạt cùng với mùi vị phiêu dật hệt như đau thương cho ai đó ẩn chứa một chút thê lương.

Có lẽ, khi một kiếm hủy diệt chém xuống, Lục Vân là một thiếu niên kiên cường cũng ít nhiều cảm thấy đau thương.

Một chiêu cực mạnh che phủ hết làn sáng. Khi nhân gian bị bóng đen che phủ, vô số ánh mắt đều nhìn lên bầu trời, ở đó có làn sáng kỳ lạ nhàn nhạt, thỉnh thoảng lay động, khi lại dừng, khi xuất hiện lúc lại ẩn núp.

Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, cả nhân gian bất kể là nhân sĩ tu chân hay là bá tánh tầm thường, cho dù là yêu ma quỷ quái hay là thú vật cây cỏ đều cảm nhận được.

Thời gian chầm chậm trôi qua trong yên tĩnh. Khi bầu trời dần dần sáng tỏ, người ta mới kinh ngạc phát hiện, bầu trời vốn đen tối lúc này đã hiện lên một luồng ánh sáng vàng ẩn chứa trên biển mây.

Giây lát, mây trắng tan đi, Thái Dương đã lâu không thấy lại xuất hiện mỉm cười, chiếu rọi khắp mặt đất sức sống bừng bừng, trăm hoa đua nở. Ký ức xinh đẹp trước đây lại quay về bên cạnh nhân loại.

Trên biển mây, Lục Vân ngạo nghễ chín tầng trời, khuôn mặt anh tuấn hiện nụ cười có mấy phần phức tạp. Thời khắc này, khi Tử Thần chết đi, mọi ân oán đều mất hết hoàn toàn, trong lòng chàng đột nhiên nảy sinh một cảm giác mê man.

Bản thân trước đây lập chí muốn vượt khỏi chín tầng trời! Vì thế không tiếc vào sinh ra tử một mình giao chiến cả thiên hạ. Nhưng hiện nay, bản thân có thể xem là hoàn thành tâm nguyện được hay chưa?

Điểm này, chàng không biết được. Có lẽ khi một đoạn đường đã kết thúc, làm người đứng ở điểm cuối ít nhiều đều có cảm giác mất mát.

Gió, thổi lên ào ào mang theo mấy phần tươi mát, thổi qua người chàng.

- Sư phụ, người lợi hại thật!

Thanh âm của Hải Nữ đã cắt đứt suy tư của Lục Vân.

Ngửng đầu, Lục Vân vẻ mặt hơi mỉm cười, đưa tay đỡ lấy Hải Nữ đang bay đến, ôm nó trước ngực, thân thiết lên tiếng:

- Đừng ngưỡng mộ sư phụ, con sau này chỉ cần nỗ lực thì còn mạnh hơn sư phụ nữa.

Hải Nữ vẻ mặt cười duyên, hưng phấn nói:

- Sư phụ yên tâm, Hải Nữ nhất định sẽ nỗ lực.

Bên cạnh, ba cô Trương Ngạo Tuyết và Hoàng Thiên đã đến kịp, ai cũng quan tâm nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

Mỉm cười gật đầu, Lục Vân dời ánh mắt nhìn đến kẻ nghịch thiên ở xa, hỏi han:

- Tiên tổ, mọi thứ nơi này đã kết thúc rồi, người có muốn cùng Vân nhi quay về cố hương không?

Kẻ nghịch thiên cười nói:

- Tử Thần chết rồi, nhưng không có nghĩa mọi thứ kết thúc. Con còn phải lấp đi cửa thời không này.

Lục Vân ánh mắt đảo tròn, nghiêng đầu nhìn đến vầng mây sáng ở ngoài vài dặm, nghi hoặc nói:

- Chỗ đó không phải bị tiên tổ phong ấn rồi mà?

Kẻ nghịch thiên nói:

- Phong ấn chỉ được một thời gian, không thể cả đời được. Con có thuật "Trọng Sinh Hoàn Nguyên" có thể khôi phục lại cửa thời không này, ngăn cách đường nối giữa Dị giới và nhân gian. Đương nhiên, thế sự khó liệu, an bài của định mệnh không nhất định mội một chuyện đều phải thay đổi nó. Được, ta phải đi rồi, cuộc đời của con cứ từ từ mà thưởng thức!

Nói rồi lóe lên biến mất, để lại vài tiếng cười và một câu ngâm nga như có như không vang vọng giữa không trung.

- Nghịch thiên tử, Vạn Diệt đồ, tương phùng nhật, Thất giới vô … (2)

- Té ra từ khi bắt đầu chúng ta đã lý giải bị sai rồi.

Hơi cảm xúc, Bách Linh nhẹ nhàng nói. Thương Nguyệt điềm đạm cười nói:

- Cho dù thế nào, chúng ta cuối cùng đã có thắng lợi, mọi người phải cao hứng mới phải.

Trương Ngạo Tuyết mỉm cười nói:

- Thương Nguyệt nói đúng, chúng ta phải quên hết những điều không vui, cao cao hứng hứng đối mặt với tương lai. Bây giờ, đợi Lục Vân lấp đi cửa thời không rồi, chúng ta liền quay về nhà!

Nghe vậy, Lục Vân cười nói:

- Được, huynh đi làm chuyện đó đây.

Nói rồi buông Hải Nữ ra, một mình đi về phía trước. Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hải Nữ chăm chú nhìn theo hình bóng Lục Vân, vẻ mặt mỉm cười.

Bách Linh lại nhìn Hoàng Thiên bên cạnh, hỏi:

- Ngươi đã có tính toán gì chưa?

Hoàng Thiên nghĩ một chút đáp lại:

- Đợi sau khi ân công khôi phục hình người cho con rồi, con sẽ về giữ tang cha mẹ ba năm. Sau đó sẽ đi hành hiệp thiên hạ để báo đáp đại ân đại đức của ân công.

Bách Linh cười cười, hơi cảm động nói:

- Chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, tương lai nhất định sẽ dương danh thiên hạ, đến lúc đó cha mẹ ngươi cũng sẽ cao hứng và tự hào vì ngươi.

Hoàng Thiên giọng kiên định đáp lại:

- Con nhất định sẽ không khiến cha mẹ thất vọng!

Lúc này, Lục Vân trở về vừa hay nghe được câu nói của Hoàng Thiên, cười nói:

- Được, có nghị lực! Bây giờ để ta khôi phục hình dạng con người cho ngươi.

Nói rồi tay phải phất lên, một luồng sáng màu vàng lóe qua, Hoàng Thiên lập tức kêu lên thảm thiết, toàn thân ánh sáng huyền ảo lay động, kéo dài trong giây lát, sau đó liền khôi phục lại hình dạng con người bình thường.

Quỳ xuống giữa không trung trước mặt Lục Vân, Hoàng Thiên cảm kích nói:

- Đại đức của ân công, Hoàng Thiên cả đời sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.

Đưa tay đỡ hắn dậy, Lục Vân nói:

- Ngươi cả đời trải qua không ít sóng gió, hy vọng sau này con đường ngươi đi sẽ tốt đẹp. Đi đi, ngày mai tươi sáng đang chờ ngươi trước mặt.

Hoàng Thiên đứng dậy, sau khi hành lễ chào mọi người liền xoay mình biến mất về phía xa xa.

- Được, chúng ta phải quay về nhà rồi.

Mỉm cười nhìn Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh, ánh mắt Lục Vân ẩn chứa tình thâm, một vẻ say người hấp dẫn ánh mắt ba cô sâu sắc.

Thời khắc này, khi mọi ân oán kết thúc, ánh mắt bốn người nhìn nhau, một tình cảm thật sự trào lên trong lòng mọi người.

- Thật kỳ quái!

Nhìn bốn người, Hải Nữ vẻ mặt mơ hồ buông ra một câu không hợp lúc. Lục Vân ánh mắt dời đi, vẻ mặt như bình thường, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hơi đỏ mặt, Bách Linh lại hơi xấu hổ mắng:

- Chuyện của người lớn, trẻ nhỏ bớt để ý đi.

Hải Nữ sửng sốt, nhìn bốn người, cuối cùng rụt cổ le lưỡi làm mặt quỷ, dẫn Tứ Linh thần thú, Tam Đầu linh xà, cười duyên bay thẳng tới trước, miệng la lên:

- Về nhà …

Theo sau Hải Nữ, Lục Vân vẻ mặt an tường, điềm nhiên nhìn về phía trước, toàn thân toát ra khí thế văn nhã. Trương Ngạo Tuyết nhìn chàng, ánh mắt toát ra một chút thần thái, nhẹ giọng hỏi:

- Lục Vân, sau này huynh có dự tính như thế nào?

Mỉm cười thâm tình, Lục Vân đáp:

- Sau này tự nhiên là ở bên cạnh các muội, tìm một nơi an tĩnh, sinh hoạt bình thường.

Trương Ngạo Tuyết cười, nhỏ nhẹ nói:

- Đó là ước mơ chúng ta trông chờ đã lâu, cuối cùng đã thành hiện thực rồi.

Thương Nguyệt mỉm cười nói:

- Đúng thế, Thất giới quy về một mối, nhân gian bình định rồi, chúng ta cũng phải đi thôi. Nhưng trước khi đi còn có một số cố nhân phải đi thăm.

Trương Ngạo Tuyết tán đồng nói:

- Đúng thế, phải tranh thủ đi thăm Vân Phong, Hứa Khiết, Ngọc Loan mấy người.

Lục Vân cười nói:

- Đừng gấp, chuyện đó phải xử lý từng thứ, nếu không các muội làm sao có thể an tâm rời đi đây?

Bách Linh nghe vậy, phản bác lại:

- Chỉ nói bọn muội, huynh không có chuyện gì phải hoàn thành hay là tâm nguyện chưa xong sao?

Lục Vân sửng người, khiến lòng nhói đau, lập tức một hình bóng rõ ràng đột nhiên nảy lên trong lòng!

Thời khắc này, hình bóng đó có khuôn mặt sáng ngời, tuyệt vời, đôi mắt u oán ẩn chứa đau khổ trong lòng. Ngửng đầu, Lục Vân nhìn về phương xa, trong lòng âm thầm tự hỏi: "Vô Song, nàng bây giờ ở đâu?"

Có lẽ ý niệm cố chấp quá mạnh mẽ, hay có lẽ tình cảm chân thật làm xúc động ông trời. Ở một nơi rất xa xăm, một hình bóng trắng như tuyết đi bộ chầm chậm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về lại phương xa.

Phải chàng gọi hay chăng? Hình bóng trắng như tuyết run lên khe khẽ, khuôn mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ, sự hận thù trong mắt không hay không biết đã biến mất. Xoay người, hình bóng trắng như tuyết chầm chậm đi, có mấy phần cô độc, có mấy phần đau lòng biến mất trên mặt tuyết.

Phát hiện được sự dị thường của Lục Vân, Bách Linh quan tâm hỏi:

- Lục Vân, chàng sao vậy?

Bật cười điềm nhiên, Lục Vân bỏ đi đau khổ trong lòng, nhìn về phía trước nhẹ giọng nói:

- Huynh đột nhiên nghĩ đến đáp ứng người khác một chuyện, nhưng còn chưa làm được.

Bách Linh nghi hoặc hỏi:

- Chuyện gì mà khiến huynh phải phiền não như vậy?

Lục Vân suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị đáp, trong não đột nhiên truyền đến một cảnh tượng. Thấy vậy, Lục Vân trong lòng biến chuyển, chỉ về một ngọn núi lớn cách vài dặm phía trước lên tiếng:

- Mọi thứ quan trọng đều ở đó, chúng ta đi thôi.

Nói rồi lập tức đi trước, ba cô khẩn trương theo sát phía sau.

Chỉ vài dặm chớp mắt đã đến. Trong lúc đó, Lục Vân cứ nhìn mãi về bầu trời xa xa, trong lòng nổi lên từng loạt đau thương.

Không biết vì sao chàng không thể nào quên được Ngọc Vô Song. Có lẽ bởi vì áy náy, hay có thể vì tiếc nuối, cũng có thể bởi vì chàng chưa từng đoạt được! Tóm lại, thời khắc này tâm tình chàng rất phức tạp nhưng chỉ có thể ẩn giấu mà thôi.

Núi rừng xanh mướt không phải rộng lớn, chỉ có một thứ duy nhất đáng nhắc đến chính là một cái am trên đỉnh núi. Lúc này, một thiếu nữ áo vàng đang đứng trước cửa, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào trong cửa, cả thân người hệt như bức tượng.

- Tâm Nghi!

Âm thanh bất ngờ như tiếng sấm kinh thiên khiến thiếu nữ ngoài am thân thể run lên, chầm chậm quay người lại. Bách Linh hơi cảm xúc nhẹ giọng nói:

- Tâm Nghi, cô chớ làm chuyện điên rồ.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt thê lương, cõi lòng tan nát nói:

- Ngoại trừ con đường đó ra, ta hiện nay còn có thể làm chuyện gì được?

Bách Linh an ủi:

- Cô còn rất trẻ, rất nhiều chuyện đều có thể xảy ra, cô hãy nghĩ thoáng ra một chút.

Diệp Tâm Nghi cười cười, vô cùng đau khổ.

- Đời này ta đã không còn tương lai, các người đi đi.

Dứt lời xoay người chầm chậm đi về phía am. Bách Linh vẻ mặt ảm đạm, muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại ngừng, bất đắc dĩ thở dài.

Lục Vân lắc mình ngăn lại trước mặt Diệp Tâm Nghi, trầm giọng nói:

- Cô làm như vậy có suy xét đến cảm xúc của sư phụ cô không?

Diệp Tâm Nghi ngừng lại nhìn chàng, ánh mắt rất phức tạp, thê lương nói:

- Ta có lỗi với sư phụ, ta …

Lục Vân nói:

- Cô muốn nghe sư phụ cô nói hay chăng?

Diệp Tâm Nghi chấn động thân thể, âm thầm cúi đầu, trầm ngâm không đáp. Lục Vân thấy nàng như vậy, than nhẹ:

- Sư phụ cô rất lo cho cô, người sợ cô một mình ở ngoài bị khổ sở, hy vọng cô quay về bên cạnh người.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, đột nhiên lắc đầu khóc lóc nói:

- Ta chính là tội nhân của DaoTrì, ta không còn mặt mũi gặp sư phụ, ta có lỗi với người. Ô ô ô…

Lục Vân khuyên bảo:

- Sư phụ của cô hoàn toàn không trách cô, người trước sau đều thương yêu cô.

Diệ pTâm Nghi khóc lóc la lên:

- Càng như vậy, ta càng không còn mặt mũi gặp sư phụ.

Thấy nàng tự trách như vậy, Lục Vân vừa tức vừa giận. Tức bởi tính khí quật cường của nàng, nhưng lại còn coi là chính trực. Giận vì không biết phải nói thế nào để thuyết phục nàng.

Trương Ngạo Tuyết thấy vậy, truyền âm cho Lục Vân:

- Nàng ta lúc này đã lầm lỳ rồi, muốn dễ dàng thuyết phục nàng sợ là không được.

Lục Vân nghĩ một lát, đáp lại:

- Như vậy, chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường mà thôi.

Trương Ngạo Tuyết không hiểu, nghi hoặc nói:

- Thủ đoạn phi thường?

Lục Vân không đáp, chỉ nhìn Diệp Tâm Nghi khóc lóc ủ ê trước mặt, toàn thân chàng hào quang loé lên, một luồng sức mạnh to lớn khiến thân thể Diệp Tâm Nghi lắc lư.

Đột nhiên bị kinh hãi, Diệp Tâm Nghi thể hiện bản năng phản ứng của người tu đạo, đột nhiên ngửng đầu trừng mắt Lục Vân, trong ánh mắt có mấy phần cảnh giác. Thấy vậy, Lục Vân bật cười thần bí, trong mắt hiện lên bảy màu, một sức hấp dẫn không tả được lập tức hấp dẫn ánh mắt của Diệp Tâm Nghi.

Đây là một loại biện pháp huyền diệu, dùng tinh thần dị lực xâm nhập đại não của đối phương, xóa đi một số ký ức đối phương không thích, từ đó để chuyển biến nàng. Loại phương pháp này cao thâm mà lại nguy hiểm, có mấy phần tà dị, lại giống như nhìn trộm chuyện riêng tư của đối phương.

Đương nhiên, người thi trỉển pháp thuật có thể không muốn đối phương biết được, cũng có thể nói cho đối phương. Còn thao tác cụ thể thế nào thì phải trông đến nhân phẩm của người thi triển pháp thuật ra sao.

Hiện nay, tình hình giữa Lục Vân và Diệp Tâm Nghi hệt như một đôi tình nhân, ánh mắt hai bên giao nhau, tin tức âm thầm truyền đạt giữa hai người.

Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết đem ý nghĩ của Lục Vân báo cho Thương Nguyệt, Bách Linh, ba cô đều hơi cảm thấy lo lắng, không biết pháp thuật thần bí này của Lục Vân có hữu hiệu không, nếu có thì hiệu quả như thế nào?

Hải Nữ vô tư vô lự đùa giỡn với Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà, đối với chuyện của người lớn bây giờ cô bé hoàn toàn không còn hứng thú.

Giây lát, ánh sáng kỳ lạ trong mắt Lục Vân dần dần tan đi. Nhưng chàng lại không hề dời đi, vẫn tiếp tục nhìn Diệp Tâm Nghi như cũ, ánh mắt có hơi kỳ dị.

Diệp Tâm Nghi khẽ lay động một chút, sự mê man trong mắt đã tiêu tan, đổi lại một vẻ tươi vui, hơi hơi mỉm cười xấu hổ muốn nổi giận với Lục Vân.

Lục Vân trong lòng nảy lên, né tránh ánh mắt Diệp Tâm Nghi, tự nói: "Bản thân mình làm như vậy có đúng hay không? Có lẽ không cần phải đem chuyện xóa đi ký ức của cô ta để nói lại cho cô ta biết, như vậy cô ta lại cũng không …"

- Đa tạ huynh!

Âm thanh nhẹ nhàng êm ái với mấy phần ngại ngùng, Diệp Tâm Nghi lúc này phảng phất như đã trở thành người khác, toàn thân toát ra một tầng hào quang thánh khiết.

Lục Vân tỉnh táo trở lại, vẻ mặt hơi mỉm cười, điềm nhiên nói:

- Không cần phải cám ơn, ta chỉ đáp ứng yêu cầu sư phụ của cô, chính là dẫn cô quay trở về. Bây giờ chúng ta đi thôi.

Diệp Tâm Nghi khe khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Bách Linh, hơi ngượng ngùng mỉm cười, sau đó nắm lấy tay nàng.

Bách Linh đánh giá nàng cẩn thận, mỉm cười nói:

- Đây mới là Dao Trì thánh nữ mà ta biết được.

Diệp Tâm Nghi đỏ mặt đáp lại:

- Dĩ vãng có rất nhiều chỗ có lỗi với các vị, xin các vị rộng lượng tha thứ cho.

Trương Ngạo Tuyết điềm đạm thanh nhã đáp:

- Chuyện trước đây đã qua rồi, không cần phải để trong lòng.

Thương Nguyệt cười nói:

- Bây giờ cô cũng đã không còn giống trước đây.

Diệp Tâm Nghi sửng người, sau đó mỉm cười.

- Được rồi, phải đi thôi.

Liếc cả bốn cô, Lục Vân bay lên trước, dẫn Hải Nữ đi trước. Phía sau, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt sóng vai đi, Diệp Tâm Nghi và Bách Linh xầm xì bàn tán, một hàng sáu người chớp mắt đã biến mất ở trong biển mây.

Trong gió mơ hồ truyền đến một đoạn đối thoại. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Lục Vân, huynh xưng hô sư phụ của ta là gì?

- Sư nương.

- Thế chúng ta chẳng phải là …HẾT

Ghi chú:

(1) Vạn diệt trảm, thiên địa toàn, cửu châu thập địa đoạn trần duyến. Thương khung diệt, kiền khôn tàn, thiên thu vạn thế hận liên liên! = Vạn Diệt trảm, trời đất đảo, khắp mặt đất cắt đứt duyên trần, Càn Khôn tàn lụi, thiên thu vạn thế hận mãi không thôi!

(2) Nghịch thiên tử, Vạn Diệt đồ, tương phùng nhật, Thất giới vô … = Kẻ nghịch thiên, Vạn Diệt đồ, ngày gặp nhau, Thất giới không còn …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.