Chiều hôm buông xuống, Hoắc Triển Bạch thu dọn hành trang, cứ nghĩ đến ngày mai là có thể Nam hạ, gã lại thấy nhẹ nhõm cả người – gánh nặng đè nén trong lòng gã nhiều năm nay cuối cùng coi như đã được gỡ xuống.
Mạt Nhi, đứa trẻ ấy sau này có thể chơi đùa chạy nhảy với những đứa trẻ bình thường khác rồi nhỉ? Còn Thu Thủy, nàng cũng không còn u uất sầu muộn nữa. Đã từ lâu lắm, lâu lắm rồi ta chưa thấy vị tiểu sư muội năm xưa hoạt bát đáng yêu này nở nụ cười… Gã thở hắt ra một tiếng, chắp tay ngắm nhìn hoa tuyết bay bay bên ngoài Đông Chi quán.
Bôn tẩu nhiều năm, cuối cùng cũng đi tới được tận cùng. “Quác!” Bỗng nhiên gã nghe thấy tiếng kêu gấp gáp như thúc giục của Tuyết Diêu, con linh điểu bay từ phía Tây Nam tới, thả xuống một vật.
“Gì vậy?” Hoắc Triển Bạch liếc mắt nhìn thử, thất kinh kêu lên: “ Lại là Côn Luân huyết xà?” Xa xa, một bóng người mờ nhạt đang lao ra khỏi cửa cốc, chỉ thoáng chốc biến mất. Đồng? Hắn muốn làm gì vậy?
Hoắc Triển Bạch không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vươn tay chụp lấy Mặc Hồn kiếm, đẩy cửa đuổi theo.
Ngoài cửa Dược Sư cốc, đá núi lởm chởm xếp thành một trận pháp kỳ lạ.
Những tảng đá đó chuyển động với tốc độ mắt thường không thể nhận ra trong gió núi, địa hình biến đổi bất thường, đan chéo phức tạp vô cùng – trong truyền thuyết, khai sơn sư tổ của Dược Sư cốc vốn là một vị tuyệt thế cao thủ ở Trung Nguyên, bình sinh giết người vô số, đến những năm cuối đời hối hận không yên, lập chí chuộc lại nhưng tội nghiệt năm xưa mình gây ra, nên đã một mình đến miền cực Bắc giá lạnh hoang vu này, xây nhà dựng cửa trong sơn cốc, hành y tế thế. Thạch trận trong gió tuyết này chính là do vị tổ sư ấy lập nên để lẩn tránh kẻ thù, xuất cốc thì dễ, nhưng nếu nhập cốc mà không có người dẫn đường, thì chắc mười mươi sẽ bị lạc trong thạch trận. Chẳng trách nhiều năm nay Dược Sư cốc vẫn có thể đứng ngoài hai phái chính tà, thì ra nguyên nhân không chỉ vì song phương đều muốn lợi dụng Dược Sư cốc, giữ được mối quan hệ cân bằng hết sức vi diệu, mà còn vì địa thế ở nơi biên viễn và vô số bẫy rập bảo vệ an toàn bản thân nó nữa.
“Đắc thủ rồi.” Ngân y sát thủ nhẹ nhàng hạ xuống đứng trên thạch trận lởm chởm ngoài cửa cốc: “Diệu Hỏa, ngươi đến muộn rồi!”
“Ha ha, quả không hổ là Đồng! Chỉ tại ta bị cái thạch trận này cầm chân mất mấy ngày,” người khách trong bóng tối nhìn hạt châu đỏ như máu đường kính lớn chừng lóng tay trên tay đối phương, cười lớn nói: “Vạn niên long huyết xích hàn châu – đây là thứ có thể độc sát thần mà trong truyềt thuyết hay sao? Có được thứ này, cuối cùng cũng có thể lấy mạng được lão Giáo vương đó rồi!”
Đối với người bình thường, Long huyết châu thật không có gì tác dụng gì đặc biệt, nhưng đối với người tu luyện thuật pháp thì hạt châu này lại là pháp khí chí cao vô thượng. Trong “Bác cổ chí” có ghi, nếu ngậm Long huyết châu trong miệng thổ nạp hít thở, có thể phụ trợ cho việc tu hành, hiểu được thiên đạo; nhưng nếu chạm phải máu, thì độc chất sinh ra lại có thể đồ sát cả thần, ma, tiên tam đạo, có thể nói là vạn năm khó cầu. Giáo vương gần đây tu luyện tầng thứ 9 của Thiết mã băng tâm pháp nên luôn bế quan. Lần này bọn hắn lợi dụng cơ hội này, lấy cớ đi giết Thiên Trì ẩn sĩ mà rời khỏi Côn luân tới Kỳ Liên sơn hòng đoạt Long huyết châu, rời trở về trước khi Giáo vương xuất quan. Chỉ là không ngờ nửa chừng lại nhảy ra một gã Hoắc Triển Bạch, nên làm lỡ hết cả thời gian của bọn hắn.
Đồng lặng lẽ nắm tay lại, cất hạt châu kia đi: “Sự việc đã hoàn tất, có thể đi được rồi!”
“Hả? Xử lý xong rồi à?” Những con huyết xà không ngừng tập trung lại bên dưới một tảng đá, trông tựa một biển máu nhỏ, còn đại hán tóc đỏ đang ngồi trên tảng đá ấy thì đang chơi đùa với một con rắn lớn to như cái thùng gỗ cười hắc hắc hỏi: “Ngươi giết ả cốc chủ ấy rồi à? Thật đáng tiếc, nghe nói ả ta không chỉ giỏi y thuật, mà còn là một nữ nhân rất xinh đẹp nữa…”
“Không giết.” Đồng lạnh lùng đáp.
“Không giết?” Diệu Hỏa ngớ người, nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc – là thiên tài chém giết hiếm có nhất trong trăm năm nay của Tu La trường, xưa nay Đồng hành sự hết sức lạnh lùng tàn khốc, mỗi lần ra tay đều chưa bao giờ để lại người sống, lẽ nào lần này hắn lại phá lệ? “Tại sao không giết? Chỉ cất tay một cái là được thôi mà.” Diệu Hỏa chau mày, nhìn tên quỷ Tu La mà trong giáo kẻ trên người dưới nghe danh đều biến sắc trước mặt, ngập ngừng hỏi: “Lẽ nào… Đồng, ngươi mềm lòng à?”
“Đụng phải gai.” Đồng bực bội đáp: “Hoắc Triển Bạch ở trong đó.”
“Hoắc Triển Bạch… Thất công tử của Đỉnh Kiếm các?” Diệu Hỏa lẩm bẩm, nhìn xuống mặt đất phủ tuyết: “Đúng là khó nhằn thật… Thập Nhị Ngân Dực ngươi dẫn theo lần này đều mất mạng trong tay hắn phải không?” Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Ta sẽ bắt hắn từ từ trả món nợ này.”
“Đúng vậy, đằng nào Long huyết châu cũng lấy được rồi, không đáng phải lấy cứng chọi cứng với hắn làm gì. Đợi đại sự của chúng ta hoàn tất, tự nhiên sẽ có vô khối thời gian!” Diệu Hỏa vỗ tay cười phá lên, rồi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Phải mau trở về… lần này chúng ta lẻn ra ngoài cũng gần được một tháng rồi, Diệu Thủy vừa cho bồ câu đưa thư tới nói Giáo vương lão nhi đã xuất quan từ hôm kia, còn hỏi đến bọn ta nữa đó!”
“Giáo vương xuất quan rồi hả?” Đồng giật mình chấn động, ánh mắt chuyển sang màu ngọc bích: “Lão phát hiện ra chưa?”
“Chưa, hắc hắc, vận khí của chúng ta cũng không đến nỗi, đúng lúc Diệu Thủy đang trực ban.” Diệu Hỏa hú lên một tràng dài, con rắn lớn đột nhiên há to miệng, lũ rắn con không ngờ lại ùn ùn chen chúc chui vào miệng rắn mẹ. “Thị trả lời đúng y như kế hoạch đã định, nói chúng ta tới Thiên Trì ở Trường Bạch sơn hành thích tên lão yêu ẩn cư ở đó từ nhiều năm nay.”
“Ừm.” Đồng thở ra một hơi nhè nhẹ: “Vậy thì tốt.”
“Có điều, vẫn phải nhanh lên!” Diệu Hỏa thu con rắn lại, ánh mắt nghiêm nghị: “Tình hình có vẻ không ổn lắm đâu.”
“Sao hả?” Đồng ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng quắc.
“Trong thư Diệu Thủy nói lần này Giáo vương bế quan luyện Thiết mã băng tâm pháp tầng thứ 9 đã thất bại rồi! Giờ lão đang tẩu hỏa nhập ma, nằm trên giường bệnh, căn bản không có khả năng ước thúc Tam Thánh Nữ, Ngũ Minh Tử và Tu La trường,” Diệu Hỏa thuật sơ qua tình thế cho Đồng: “Trong giáo hiện nay đang minh tranh ám đấu, bên phía Tam Thánh Nữ cũng có vẻ như không kiềm chế nổi rồi, chỉ sợ chúng sẽ nhanh tay hạ thủ trước… chúng ta phải hành động thật nhanh.”
“Ừm…” Đồng gật đầu đáp khẽ, rồi đột nhiên ra hiệu không được lên tiếng: “Có người đang đuổi đến.” Kiếm quang phóng ra như một dải lụa bạch, trên tuyết một bóng người đang lướt tới như bay, chỉ nghe kim loại chạm nhau kêu “đinh” một tiếng giữa không trung, hai nhân ảnh hợp rồi lại phân trong khoảng khắc.
“Hoắc Triển Bạch?” Nhìn thấy đối phương, Đồng giật mình buột miệng thốt lên một tiếng: “Lại là ngươi?”
“Nội lực của ngươi đã khôi phục rồi à?” Hoắc Triển Bạch vừa tiếp một kiếm đã lập tức phát hiện ra sự thay đổi, lấy làm ngạc nhiên – chẳng lẽ nữ nhân thối kia vừa quay đầu đã quên luôn lời dặn dò của gã, thả con độc xà này đi? Vừa nhìn đại hán tóc đỏ bên cạnh Đồng, gã đã nhận ra y là Diệu Hỏa trong Ngũ Minh Tử, trong lòng càng thêm lo lắng - một tên Đồng đã khó đối phó, huống hồ lại còn thêm tên này nữa!
“Lũ Ma giáo, tiến thêm một bước nữa thì sẽ chết!” Biết rõ trận huyết chiến đêm nay là khó tránh khỏi, gã hít sâu một hơi thanh khí, gằn giọng quát lên, nâng kiếm đứng chắn trước cửa cốc.
“Ai thèm vào cốc lần nữa chứ?” Đồng cười lạnh lùng: “Ta đi đây…” Hắn vừa xoay người, cả thân hình đã bốc lên khỏi mặt tuyết. Diệu Hỏa cũng cười “hắc hắc”, mấy ngón tay vặn vào nhau, con Côn Luân huyết xà bắn vụt ra như một mũi tên, chỉ thấy y tung mình nhảy lên lưng rắn, trong chớp mắt đã biến mất. Hoắc Triển Bạch đang định đuổi theo thì chợt nghe trong gió vang lên một câu nói: “Rảnh rỗi đuổi theo ta chi bằng ngươi đi xem nữ nhân kia có còn sống hay không thì hơn!”
Tiết Tử Dạ vẫn sống. Vết thương ấy nằm bên trái đầu nàng, sâu đến tận xương, máu chảy ướt đẫm cả mái tóc dài. Sương Hồng vén mái tóc đầy máu lên, cẩn thận rửa sạch vết thương, rồi nhẹ nhàng thoa thuốc – vết thương đó do một kiếm cực nhanh gây ra, hơn nữa còn trực tiếp chém thẳng vào đầu ở khoảng cách gần. Nếu không phải khi chạm đến xương đầu lưỡi kiếm đột nhiên chuyển hướng, thì chỉ e một nửa cái đầu của Tiết Tử Dạ sớm đã bay đi đâu không biết rồi.
“Nữ nhân ngu xuẩn!” Nhìn vết thương trên đầu nàng, Hoắc Triển Bạch không kiềm chế được mà làu bàu mắng một câu. Vậy nhưng nữ nhân tính tình cáu kỉnh ấy lúc này lại ngoan ngoãn như một con mèo, chỉ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi đó, không kêu đau cũng không nói năng gì, để mặc cho Sương Hồng băng bó vết thương, cơ hồ câu mắng của gã cũng chỉ lọt vào tai này rồi lại ra tai bên kia.
“Cốc chủ, xong rồi!” Sương Hồng dừng tay, thấp giọng nói.
“Ra ngoài đi.” Nàng chỉ khẽ xua tay: “Đến dược phòng giúp Đinh bà bà trông thuốc cho Hoắc công tử.”
“Vâng.” Sương Hồng dạ một tiếng, rồi lùi ra ngoài, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng.
“Nữ nhân chết toi, rõ ràng ta đã nói với cô rồi, ngàn vạn lần không được giải Huyết phong cho hắn…” Hoắc Triển Bạch cuối cùng cũng phát tác, gã cảm thấy nữ nhân này quả thực là hết sức ngang ngạnh lại ngu xuẩn: “Hắn là ai? Là đệ nhất sát thủ trong Tu La trường của Ma giáo đó! Cô nói tình xưa nghĩa cũ gì với hắn chứ? Điên à! Cô rồi đến chết cũng không biết mình làm sao mà chết nữa đó!”
“Hoắc Triển Bạch, ngươi lại thua rồi,” Tiết Tử Dạ từ đầu vẫn ngẩn ngơ, đột nhiên bật cười.
“Hả?” Hoắc Triển Bạch đang hung hăng mắng mỏ, chợt ngẩn người ra: “Gì hả?”
“Ngươi nói đệ ấy nhất định giết ta…” Tiết Tử Dạ lẩm bẩm, đưa tay rờ lên dải băng trên đầu: “Nhưng nó đâu có làm vậy… đâu có đâu!”
Hoắc Triển Bạch nhất thời ngớ ra, không biết nên trả lời thế nào cho phải – đúng vậy, lúc ấy tên tiểu tử đó rõ ràng có thể lấy đi tính mạng Tiết Tử Dạ, nhưng đến cuối cùng lại đột nhiên xoay kiếm chỉ dùng thân kiếm đánh ngất nàng. Đối với đệ nhất sát thủ trong Tu La trường xưa nay không bao giờ để lại người sống như hắn thì đây đích thực là một ngoại lệ hiếm thấy.
“Đệ ấy là Minh Giới… là đệ đệ của ta.” Tiết Tử Dạ cúi đầu, bờ vai khẽ run lên: “Trong lòng, thực ra nó vẫn tin mà!”
“Ngu xuẩn! Tại sao cô vẫn không hiểu cơ chứ?” Hoắc Triển Bạch giậm chân gắt lên.
Tiết Tử Dạ ngước nhìn gã. “Tin hay không đối với hắn đã không còn quan trọng nữa.” gã đặt tay lên vai nàng, quỳ xuống nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ, “Tử Dạ, cô căn bản không hiểu giang hồ là gì rồi… cho dù Đồng tin, thì hắn có thể làm gì chứ? Đối với một sát thủ như hắn, những ký ức ngày xưa đó chỉ là gánh nặng. Hắn thà không tin còn hơn… nếu như hắn tin, vậy thì ngày chết của hắn không còn xa nữa đâu.”
Tiết Tử Dạ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời phía Tây, trầm mặc hồi lâu, rồi chợt úp mặt vào hai bàn tay. “Ta chỉ… chỉ không muốn nó bị nhốt trong bóng đêm ấy nữa.” Nàng lí nhí nói, “nó đã bị nhốt trong đó lâu lắm rồi.”
“Hắn đã đi rồi,” Hoắc Triển Bạch vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nữa… hắn đã đi rồi, đó là con đường do hắn tự chọn. Cô không thể làm gì cho hắn cả.” Đúng vậy, con người đó đã lựa chọn trở về Đại Quang Minh cung trên Côn Luân sơn, lựa chọn tiếp tục làm làm Tu La trường đệ nhất sát thủ Đồng, tiếp tục lăn lộn chém giết trong mưa máu gió tanh của giang hồ chứ không lựa chọn ở lại tuyệt cốc cách biệt với thế gian này để thử tin vào quá khứ của mình.
Tiết Tử Dạ dần dần bình tĩnh trở lại, ngước mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Đúng vậy, Đồng đã đi rồi. Còn Minh Giới đệ đệ của nàng thì chưa bao giờ quay lại… sau trận chém giết 12 năm trước, Minh Giới đã biến mất. Nguyên nhân làm nó biến mất không phải 3 mũi kim châm phong não, mà là cuộc sống ngày ngày chỉ biết chém giết tối tăm không thấy ánh mặt trời dần dần ăn mòn nhân tính. Trong khoảnh khắc trước khi chết, Tuyết Hoài vẫn còn giữ được nụ cười trên môi; còn Minh Giới, nó đang chết dân chết mòn suốt mười mấy năm nay.
Nàng có y thuật thông thần, vậy mà hết lần này đến lần khác phải nhìn những người thân nhất chết đi mà không có cách gì cứu vãn.
Đêm hôm ấy tuyết rất lớn, gió từ phía Bắc Mạc hà thổi về, quần đảo trên bầu trời Dược Sư cốc.
Trong sơn cốc 4 mùa phân biệt rõ ràng này, tất cả đều hết sức an tĩnh. Thuốc cho Hoắc Triển Bạch đã hoàn thành, những nữ tử trẻ tuổi đều đang say ngủ trong mùi thuốc nồng nồng thơm ngát – không ai biết cốc chủ của họ lại đi ra mặt hồ đóng băng, nói chuyện cả đêm với người nằm bên dưới.
Chỉ khác là, lần này Hoắc Triển Bạch lặng lẽ đứng bên cạnh, cầm một chiếc ô giúp nàng che tuyết chắn gió.
Cũng trong đêm tuyết ấy, có người đang vội vã trở về Côn Luân.
Còn gã thì đứng đây bầu bạn với nàng đến khi trời sáng, lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân thường ngày cương cường mạnh mẽ lộ ra vẻ yếu đuối kể cả khi say rượu cũng vẫn che giấu được, bờ vai mỏng manh run lên từng chập trong gió lạnh. Hoắc Triển Bạch chỉ lặng lẽ cúi thấp người xoay chuyển góc nghiêng chiếc ô trong tay, giúp nàng che chắn những bông hoa tuyết mù mịt bị gió cuốn tới.
Tám năm nay, lúc nào cũng là nàng ở bên cạnh gã sau mỗi cơn chém giết, mỗi bận tắm máu kẻ thù, đứng chờ đợi gã ở cuối con đường máu, cứu vớt gã; đêm cuối cùng này, để gã ở bên bầu bạn với nàng vậy!
Đến khi trời tảng sáng, sắc mặt nàng đã trở nên cực kém, cuối cùng Hoắc Triển Bạch không nhịn nổi, định kéo nàng đi. Tiết Tử Dạ giận dữ đẩy cánh tay gã ra, nhưng một đêm phơi mình ngoài gió tuyết đã làm thân thể cứng đờ lại, nàng mất thăng bằng ngã nhào xuống, mặt băng kêu “rắc” một tiếng rồi nứt ra, tựa như một cái miệng khổng lồ đen ngòm đang há ra nuốt chửng lấy nàng.
Khoảng khắc ấy, nỗi ám ảnh bao năm nay lại ùa về, nàng hét lên một tiếng kinh hãi, nhắm chặt hai mắt lại.
“Cẩn thận!” Đột nhiên một cánh tay chìa ra, ôm lấy eo nàng bế lên, vững vàng hạ xuống bờ hồ, tay kia vẫn cầm chiếc ô che phía trước, thấp giọng nói: “Trở về đi, ngoài này lạnh quá, trời cũng sáng rồi!” Nàng rúc vào lòng gã, run lên vì lạnh và vì sợ hãi: không rơi xuống… lần này, nàng không rơi xuống đó!
Bàn tay kéo nàng ra khỏi hố băng và bóng tối đó là thật, vòng tay ấy ấm áp mà chắc chắn.
Hoắc Triển Bạch không buông tấm thân lạnh cứng của nàng xuống, mà cứ thể đi thẳng về Hạ Chi viên. Nàng giãy giụa mấy lần cũng không vùng ra được, đành cứ để yên như vậy. Dọc đường chỉ có tiếng tuyết rơi loạt soạt trên ô, trong bóng tối lờ mờ của khoảnh khắc trước bình minh, nàng quay đầu lại, chợt nhận ra gã chỉ che ô cho mình, còn bản thân thì để mặc cho tuyết rơi một lớp dày. Tiết Tử Dạ nhẹ nhàng đưa tay phẩy đi lớp tuyết dày phủ lên vai gã, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp đã vắng bóng từ lâu.
Từ nhiều năm nay, hai người quyến luyến lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau, mỗi lần cô độc và đau khổ lại muốn đến bên đối phương tìm kiếm cảm giác ấm áp – tri kỷ như thế, thực ra cũng đủ để bên nhau trọn đời rồi chăng?
“Thuốc của Mạt Nhi ngày mai là xong rồi à?” Đúng lúc này thì gã lên tiếng hỏi. Trong sát na ấy, nàng chợt có cảm giác như vừa tỉnh cơn mộng, ngón tay dừng lại, khẽ gật gật đầu.
“Đa tạ.” Gã nói, cúi đầu nhìn nàng mỉm cười, “Đợi khi nào Mạt Nhi khỏe hẳn, ta sẽ mời cô đến Lâm An, để nó biết mặt ân nhân cứu mạng của mình.”
“Ừm, không cần đâu.” Nàng cười khẽ. “Ân nhân cứu mạng nó không phải là ta. Là ngươi, còn cả… mẫu thân nó nữa.” Nàng ngưng lại một chút, không hiểu tại sao lại tránh không nhắc đến tên Thu Thủy Âm. “Hơn nữa,” nàng ngẩng đầu nhìn trời cao – đã tới Hạ Chi viên, hơi nóng dưới đất bốc lên làm hoa tuyết tiêu biến ngay từ trên cao, không khí phảng phất như có một quầng hơi nước chuyển động, “năm 14 tuổi ta đã nhiễm lạnh rất nặng, hàn khí xâm nhập vào phổi, sư phụ nói cả đời này ta cũng không thể rời khỏi đây… vì cơ thể này đã không thể nào chịu đựng được cái lạnh ngoài cốc kia nữa rồi.”
Nàng cười cười, nhìn kẻ vừa đưa ra lời mời: “Chưa kịp vượt qua đồng tuyết thì ta đã lạnh chết mất rồi.” Hoắc Triển Bạch thầm chấn động, không nói tiếng nào. Hạ Chi viên lúc gần sáng không có hoa tuyết, chỉ thấy vô số vệt sáng bay múa trong rừng, tựa như mộng ảo – đó là bầy bướm dạ quang đang uyển chuyển múa lượn trên không, phô bày ra khoảnh khắc mỹ lệ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
“Thực ra, ta cũng chẳng muốn đi Giang Nam,” Tiết Tử Dạ nhìn về phương Bắc, lẩm bẩm như đang nói mớ. “Ta muốn đến vùng Cực Bắc ở phía Bắc Mạc hà… nghe Tuyết Hoài nói, ở đó là biển băng mênh mông, bầu trời rực rỡ bày màu biến ảo, như trong mơ vậy.” Đôi môi anh đào của nàng hé mở một nụ cười, rồi lại lẩm bẩm: “Tuyết Hoài… huynh ấy đang đứng dưới bầu trời nơi ấy đợi ta.” Nghe thấy cái tên đó, Hoắc Triển Bạch chợt thấy bực bội vô cùng, gã bất ngờ buông tay, để nàng rơi xuống đất, rồi giận dữ quát: “Thật ngu xuẩn! Tuyết Hoài chết từ lâu rồi! Tại sao cô vẫn còn chưa tỉnh ngộ? Người ta chết 12 năm nay rồi, còn cô thì vẫn ở đây nằm mộng? Cô không chôn hắn đi thì vĩnh viễn không bao giờ tỉnh được đâu…”
Gã không nói hết lời, vì nữ tử áo tím kia đã giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng: “Đi ra!” Nàng nói khẽ, nhưng ngữ điệu chém đinh chặt sắt, cương quyết vô cùng. Gã trầm mặc nhìn đối phương giây lát, rồi đành quay người bước đi.
Nàng nhìn gã quay đi, đột nhiên điềm đạm cất tiếng: “Thật ngu xuẩn, nữ nhân đó thực ra chưa từng thuộc về ngươi, từ đầu đến cuối ngươi cũng chỉ là một kẻ ngoài lề không chút liên quan mà thôi!... Nếu ngươi không bỏ cái hy vọng hão huyền ấy đi, ngươi mãi mãi cũng không sống yên ổn được đâu…” Gã sững người dừng bước, quay lại nhìn nàng. Tiết Tử Dạ cũng trừng mắt lên nhìn lại gã không hề kém thế. Hai người cứ im lặng nhìn nhau một lúc, rồi chợt cùng cười phá lên.
“Đây là lời tiễn biệt à?” Hoắc Triển Bạch cười lớn rồi xoay người: “Chúng ta đều ngu xuẩn cả.”
Chẳng mấy chốc gã đã biến mất trong gió tuyết, Tiết Tử Dạ đứng trong Hạ Chi viên giữa đám hồ điệp dạ quang đang nhảy múa bay lượn, lặng lẽ nhìn theo hồi lâu, dường như vừa hạ một quyết tâm gì đó. Nàng rút cây trâm ngọc tím trên tóc xuống, khẽ nắm chặt lại.
“Hoắc Triển Bạch, hy vọng huynh sẽ được hạnh phúc.”
Đến hôm sau thì tuyết ngừng rơi, mọi thứ trong Dược Sư cốc dường như đã trở lại bình lặng cùng với sự ra đi của Đồng. Mọi chuyện đều trở về với quỹ đạo vốn có, cơ hồ kẻ xâm nhập ấy chưa từng để lại bất cứ vết tích gì. Đám tỳ nữ không còn lo lắng bị náo động giữa canh ba nửa đêm, Hoắc Triển Bạch không phải thấp thỏm lo âu Tiết Tử Dạ có bình an hay không, thậm chí cả Tuyết Diêu cũng không cần bay vòng vòng tuần tra mỗi ngày nữa, mà uống say khướt đứng gật gù trên giá gỗ.
“Ô, chào buổi sáng!” Hoắc Triển Bạch lấy làm cao hứng vì có thể rời khỏi đây trong không khí như vậy, vì thế khi Tiết Tử Dạ ra khỏi dược phòng, đưa túi gấm, gã không khỏi nhoẻn miệng nở một nụ cười. Ngủ một đêm thức dậy, cuộc đối thoại đêm qua dường như trở thành một giấc mộng. “Ngươi phải đi rồi.” Tiết Tử Dạ nhìn thấy nụ cười phát xuất từ nội tâm của gã, chợt thấy trống vắng trong lòng: “Lục Nhi, ngựa đâu?”
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi!” Lục Nhi cười cười dắt ra một con tuấn mã. Nàng đón lấy dây cương, nhét vào tay Hoắc Triển Bạch: “Đi đi!” Nghĩ ra cũng thật tức cười, đêm hôm qua, trong một khoảng khắc nào đó, nàng còn có ảo giác rằng người này có thể dựa dẫm được – vậy mà, sớm nay gã đã là chỗ dựa của người khác mất rồi.
Tám năm nay, thực ra cũng chỉ vì có chuyện đó mà gã mới đến đây hàng năm, nhẫn nhịn tính khí hỉ nộ vô thường của nàng. Giờ đây sự việc đã hoàn tất, người cần đi, cuối cùng cũng phải đi thôi.
“Thuốc trong túi gấm này, ngươi cất trong người là được rồi.” Nàng dặn dò lại lần nữa, như muốn khắc sâu trong óc gã: “Nhớ kỹ, nhất địnhh phải đi qua Dương Châu rồi mới về Lâm An, đến Dương Châu thì phải nhớ mở túi gấm ra, mở rồi mới được đến Lâm An!”
“Biết rồi!” Hoắc Triển Bạch gật đầu đáp, gã biết nữ nhân này xưa nay vẫn luôn cổ cổ quái quái. “Mở sớm hay muộn đều không linh nghiệm đâu đấy!” Nàng nở một nụ cười bí hiểm làm gã lạnh cả sống lưng, vội vàng gật đầu lia lịa: “Được, được! Nhất định đến Dương Châu ta mới mở ra!”
Hoắc Triển Bạch tung mình lên ngựa, cất túi gấm vào ngực, cảm thấy tâm sự nặng nề bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng kết thúc. Phóng mắt nhìn ra, chợt thấy trời chưa bao giờ cao rộng đến vậy, gió chưa từng khi nào ấm áp hiền hòa như thế, không kìm được cảm xúc mà ngửa mặthú dài, nỗi nhớ nhà dâng lên dào dạt – cứ ngỡ như “Mạn quyển thi thư hí dục cuồng”! (Vội vội vàng vàng vơ sách vở, lòng rộn ràng sung sướng như điên. Trích trong bài “Nghe quan quân thu Hà Nam Hà Bắc”. Đỗ Phủ vì loạn An Sử mà phải lưu lạc ra tận ngoài ải Kiếm Môn suốt 5 năm, lúc nào cũng mong mỏi được trở về cố thổ. Bất ngờ nhận được tin quan quân triều đình đã thu phục được Hà Nam, Hà Bắc, lòng mừng rỡ như điên cuồng mà làm nên bài thơ này)
Bạch nhật phóng ca tu tung tửu
(Ban ngày cất tiếng ca vang, tận tình uống rượu)
Thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương
(Nắng xuân bầu bạn với ta, cùng về cố hương)
Tức tòng Ba hiệp xuyên Vu hiệp
(Lập tức lên đường, qua Ba hiệp rồi qua Vu hiệp)
Tiện hạ Tương Dương hướng Lạc Dương
(Vòng xuống Tương Dương, trở lại Lạc Dương.)
“Lục Nhi, tiễn khách!” Tiết Tử Dạ không nói gì thêm, quay đầu dặn dò nha hoàn.
“Dạ!” Lục Nhi hớn hở đi trước dắt ngựa, lấy làm hoan hỉ vì tiễn được tên quỷ đòi nợ này đi. Còn Sương Hồng đứng gần đó thì thầm thở dài một tiếng, biết rõ gã nam tử này mà đi nốt thì cơ hội nhìn thấy cốc chủ của ả tươi cười lại càng ít hơn. Tuyết Diêu lượn tròn trên đầu Tiết Tử Dạ một vòng, lưu luyến kêu lên mấy tiếng, rồi đậu xuống vai chủ nhân. Hoắc Triển Bạch thúc ngựa đi vài bước, đột nhiên ghìm cương quay đầu lại, đưa tay ra dấu với nàng: “Này, nhớ chôn một vò Tiếu Hồng Trần dưới gốc mai đấy!”
Tiết Tử Dạ thoáng ngẩn người.
“Đợi ta trở về sẽ uống với cô!” Gã vẫy tay, bật cười khanh khách: “Nhất định sẽ thắng cô cho xem!” Nàng chỉ xua xua tay, không tỏ thái độ gì. Tiết Tử Dạ nàng đã tận hết tâm lực, cuối cùng chỉ kê được một đơn thuốc kéo dài sinh mạng Mạt Nhi thêm 3 tháng – nếu gã biết được chuyện này, liệu gã có còn vui vẻ như vậy được không? Nếu đứa trẻ ấy cuối cùng cũng vẫn không thoát khỏi mệnh trời, liệu gã có quay lại tìm nàng báo phục hay không? Nàng không biết, song nhìn bóng gã khuất dần ngoài cửa cốc, nàng chợt thấy lồng ngực lạnh buốt, thấp giọng húng hắng ho lên mấy tiếng.
“Tiểu thư, làm vậy được không?” Đinh bà bà nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Hoắc Triển Bạch, lo lắng hỏi.
“Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.” Tiết Tử Dạ lẩm bẩm ngẩng đầu lên nhìn trời cao, rồi thở dài một tiếng: “Ông trời phù hộ, mong rằng giờ này Thanh Nhiễm sư phụ vẫn còn ở Dương Châu.”
Ta đã dụng hết toàn lực rồi… Hoắc Triển Bạch, huynh đừng trách ta…
Trong lúc có người thúc ngựa Nam hạ thì lại có kẻ đang vội vã Tây hành.
Để tránh bị nghi ngờ, ra khỏi Dược Sư cốc là Đồng và Diệu Hỏa lập tức chia 2 đường đi về phía Tây, liên tục đổi ngựa tiến thẳng về Đại Quang Minh cung. Hắn nắm chặt Long huyết châu trong lòng bàn tay, thứ bảo vật được xưng tụng có thể giết cả quỷ thần kia tỏa ra khí lạnh đến rợn người, Lịch Huyết kiếm bên hông phát ra những tiếng kêu kỳ dị, phảng phất như đang thèm được uống máu tươi. Gió tuyết phất tới như đao như kiếm, thổi sạch chút mềm yếu cuối cùng còn sót lại trong lòng hắn. Đồng thúc ngựa Tây hành trong mưa tuyết, dần dần rời xa sơn cốc đã từng làm dao động nội tâm hắn một khoảng thời gian ngắn ngủi. Vó ngựa lao đi trên đồng tuyết, đầu óc hắn cũng từ từ trở nên trầm tĩnh lạnh lùng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, cũng dần biến mất trong màn tuyết mênh mang.
Mười ngày sau khi rời khỏi Dược Sư cốc, hắn đến hoang nguyên Khắc Tư Lặc. 13 ngày, đến Ô Lý Nha Tô đài. 15 ngày, đến sườn núi Tây Côn Luân. Côn Luân sơn tuyết trắng phủ đầy, Đại Quang Minh cung trên đỉnh núi lại càng quanh năm bao phủ bởi khí lạnh thấu xương. Con tuấn mã đã mệt đến lăn ra đất sùi bọt mép, Đồng nhảy xuống ngựa, vung tay chém ngược ra một kiếm kết thúc sự đau khổ của con vật. Dừng chân dưới núi, ngước lên nhìn cung điện cao vời vợi, hắn thầm hít sâu một hơi, bóp mạnh bàn tay lại – hạt Long huyết châu màu dỏ sẫm kia lặng lẽ hóa thành bột mịn trong lòng bàn tay.
Hắn lật lưỡi kiếm lên, cẩn thận thoa bột phấn lên Lịch Huyết kiếm, kế đó, lại lấy trong người ra 2 mũi kim châm, không hề do dự cất tay lên cắm luôn vào 2 tử huyệt ở sau đầu!
Đồng sải bước đi lên cầu thang đá, đám đệ tử trong cung canh gác sơn môn vừa thấy hắn liền vội vàng đứng bật dậy, cùng cúi người hành lễ, thần sắc kính sợ vô cùng. Bọn chúng đợi Đồng đi qua rồi mới thì thầm to nhỏ: “Nhìn thấy chưa? Đó chính là Đồng đấy!”
“Sát thần chấp chưởng Tu La trường ấy à? Thật đáng tiếc, vừa rồi còn chưa nhìn rõ mặt mũi hắn thế nào…”
“Hây! Nhìn rõ rồi thì ngươi cũng không biết mình chết lúc nào đâu… đôi mắt của hắn, tuyệt đối không được nhìn vào đó!”
“Phải rồi, phải rồi, nghe người ta nói, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, hồn phách sẽ bị thu mất, hắn cho ngươi sống thì ngươi sống, hắn bảo ngươi chết thì ngươi phải chết!”
“Đó, đó chẳng phải là Yêu Đồng hay sao…”
Những lời rì rầm vừa kính vừa sợ ấy đầy rẫy trong cuộc sống của Đồng. Xưa nay chưa có kẻ nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn, những kẻ đã nhìn, tuyệt đại đa số đều đã mất mạng – từ khi có ký ức đến nay, hắn đã quen với ánh mắt lẩn tránh và coi hắn như quái vật ấy, nên cũng chẳng có cảm giác gì nữa.
Đồng đi thẳng đến điện phía Tây, định tới chỗ Diệu Thủy thăm dò tình hình trước, nhưng lại bị một phen chưng hửng – kỳ quái, người đâu rồi? Không phải là đã hẹn từ trước, đợi hắn mang Long huyết châu về thì gặp nhau thương lượng đối sách hay sao? Thời điểm quan trọng như vậy sao không ở đây?
“Diệu Thủy sứ mấy ngày nay đều ở trong Đại Quang Minh điện với Giáo vương.”
Tên tùy tùng bên cạnh Diệu Thủy thấy Đồng lấm lem bụi đường trở về thì có chút sợ hãi, cúi đầu: “Đã lâu lắm rồi không có tin tức gì cả.”
“Tình hình Giáo vương thế nào?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Tên tùy tùng lắc đầu đáp: “Thuộc hạ không biết… Giáo vương từ khi xuất quan luôn ở trong Đại Quang Minh điện, chưa từng lộ diện lần nào.” Đồng im lặng gật đầu, ánh mắt khẽ biến đổi: chưa từng lộ diện – vậy thì đại khái có lẽ đúng như tin Diệu Thủy, là do luyện công thất bại dẫn đến tẩu hỏa nhập ma rồi!
Vậy thì mấy ngày nay, gặp được thời cơ tốt như vậy, mấy thế lực còn lại trong cung chẳng phải cũng đang rục rịch muốn trỗi dậy rồi hay sao? Hắn không kịp hỏi gì thêm, lập tức đi tới Đại Quang Minh diện. Đi qua cây cầu dài bằng bạch ngọc, đại điện dát vàng lát ngọc huy hoàng rực rỡ trên tuyệt đỉnh Côn Luân liền hiện ra trước mắt. Hắn chầm chậm bước, nắm chặt Lịch Huyết kiếm trong tay, bắt đầu ẩn giấu dần sát khí trong lòng.
“Đồng công tử.” Người ra tiếp hắn không phải tên đệ Cao Lặc thường ngày Giáo vương sủng ái, tên bạch y đệ tử mới đến cũng không dám nhìn thẳng vào mắt gã: “Giáo vương đang nghỉ ngơi, xin ngài đợi cho một lát.”
Đồng gật đầu, hỏi: “Cao Lặc đâu?”
Bạch y đệ tử kia khẽ run người, thấp giọng đáp: “Chết rồi!”, sau đó không nói gì thêm nữa.
Chết rồi?! Đồng trầm mặc quỳ một gối trên bậc cấp chờ được tuyên vào.
“Kha kha kha… Đồng của ta, ngươi trở về rồi hả?”
Giây lát sau, trong đại điện vang lên một tràng cười vang vang, chấn động đến 9 tầng mây: “Mau vào đây!”
Hắn giật mình, hai mắt sáng rực: Tiếng cười của Giáo vương tràn trề khí lực, hoàn toàn không nghe ra vẻ yếu ớt của người bệnh!
“Vâng!”
Đồng cúi đầu, cầm kiếm đi lên bậc cấp, lặng lẽ tiến vào trong.
Bên cạnh Giáo vương có Minh Lực hộ vệ, còn có Diệu Phong sứ cao thâm khó dò – còn mấy người phe hắn đều bị chia tách, Diệu Hỏa lúc này chưa kịp trở về, Diệu Thủy thì bị kìm kẹp bên cạnh Giáo vương, không thể thống nhất được kế hoạch, bất luận thế nào cũng không nên mạo hiểm hạ thủ. Dọc đường tới đây, hắn đã giấu hết tất cả sát khí đi: “Giáo vương vạn thọ!” Bước vào đại điện thân thuộc, hắn quỳ xuống trước ngọc tọa, cúi đầu thật thấp: “Thuộc hạ mới đến Trường Bạch sơn, lấy mạnh Thiên Trì Ẩn Hiệp thay Giáo vương báo mối hận một kiếm năm xưa.”
Vừa nói, hắn vừa lấy trong ngực ra một cây ngọc tiêu dâng lên – Thiên Trì Ẩn Hiệp đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, Giáo vương chưa chắc đã có thể lập tức nhìn ra hắn nói dối. Còn cây ngọc tiêu này thì do Diệu Hỏa qua tay mấy người mới có được từ mấy năm trước, nghe nói đúng là vật tùy thân của Thiên Trì Ẩn Hiệp thật.
“Ha ha, Đồng quả nhiên là chưa bao giờ làm người ta thất vọng.” Không ngờ Giáo vương lại chẳng hề để ý đến câu chuyện do gã dày công thêu dệt, chỉ tán thưởng qua một câu, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi vừa từ xa trở về, mau tới đây ngắm chó ngao bảo bối mà bản tọa mới thu nhận… ha, đáng yêu không?” Được sự cho phép của Giáo vương, hắn mới dám ngẩng đầu lên, nhìn mấy con ma thú bị cột bằng xích vàng bên cạnh ngọc tọa, bất ngờ không khỏi giật mình biến sắc.
Giữa đám ngao khuyển hung ác đó, mơ hồ lộ ra một thi thể máu thịt, nhìn y phục, thì đó… đó có lẽ là… “Thấy chưa, đúng là những con thú nhỏ dễ thương,” ngón tay Giáo vương nhè nhẹ gõ lên thành ngọc tọa, mỉm cười nói: “Vừa ăn Ô Mã xong, giờ chắc là thỏa mãn lắm.”
Ô Mã? Người như Đồng cũng không giấu nổi thần sắc kinh hãi… thi thể đó, không ngờ lại chính là Nhật thánh nữ Ô Mã!
“Đúng là đồ ngu xuẩn… ta bảo Diệu Phong giả truyền tin tức bị tẩu hỏa nhập ma ra ngoài, ả liền không kiềm chế nổi… ha ha,” Giáo vương ngồi trên ngọc tọa mỉm cười, râu tóc bạc trắng tựa thần tiên, khay vàng bên cạnh đặt đầu lâu của một nữ tử tuyệt sắc mới bị chặt xuống chưa lâu, “liên kết với bọn Cao Lặc, định lấy cái mạng già này của ta.”
Đồng nhìn Nhật thánh nữ khi xưa ở dưới một người mà trên cả vạn người, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
“Đúng là không qua được khảo nghiệm,” Giáo vương gảy gảy chiếc đầu lâu, chợt quay đầu qua nhìn hắn, “Phải không, Đồng?” Đồng bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt lão, cúi rạp người xuống: “Chỉ hận thuộc hạ không thể đích thân chặt cái đầu đó xuống cho Giáo vương thôi!”
“Kha kha kha…” Giáo vương phá lên cười lớn, nắm lấy mái tóc dài, vung tay ném chiếc đầu lâu trên khay vàng vào giữa đám ác khuyển: “Ăn đi, ăn đi! Đây là máu thịt nữ nhi của Hồi Hột vương đấy, đám thú nhỏ đáng yêu của ta!”
Đám chó ngao tranh nhau vồ lấy, nhai xương rau ráu. “Vẫn là đám bảo bối biết nghe lời,” Giáo vương vươn tay ra, khẽ xoa lên đầu Đồng đang quỳ trước ngọc tọa, ngón tay chạm vào 3 cây kim châm dưới tóc, mỉm cười vừa ý: “Đồng, chỉ cần trung thành với ta, ngươi sẽ được hưởng những gì tốt nhất trên thế gian này.”
Bước xuống bậc cấp, mồ hôi đã ướt sũng cả tấm áo dày, gió lạnh bên ngoài thối tới làm toàn thân hắn đau buốt. Bàn tay nắm chặt Lịch Huyết kiếm từ từ lỏng ra, trong mắt Đồng hiện lên vô số màu sắc, cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ buông kiếm xuống – đã bị nhìn ra rồi chăng? Hay đây chỉ là thăm dò? Giáo vương quả là cao thâm mạt trắc. Hắn thở ra một hơi nhè nhẹ. Có điều, cũng coi như vận khí của ta không đến nỗi, vì không kịp trở về mà ngược lại tránh được một kiếp nạn.
Không biết Diệu Thủy ở bên cạnh Giáo vương có được bình an hay không? Nữ nhân da trắng tóc vàng này là người Ba Tư, nghe nói Giáo vương muốn tu luyện Hợp hoan bí thuật của vùng biên giới Tây Tạng nên mới dẫn thị về cung, mị thuật của người đàn bà này không phải tầm thường, ở cùng Giáo vương mấy tháng mà vẫn được sủng ái liên miên, võ học cũng dần dà tăng tiến, cuối cùng trở thành một trong Ngũ Minh Tử. Lần này thị đồng ý kết minh với bọn hắn cũng là chuyện hết sức bất ngờ. Kỳ thực đối với thái độ của nữ nhân này, hắn và Diệu Hỏa trước giờ không hề chắc chắn.
Xem ra, bất luận thế nào thì kế hoạch ám sát lần này cũng phải tạm thời gác lại. Tốt nhất là im hơi lặng tiếng quan sát thay đổi, đợi Diệu Hỏa về cung rồi quyết định sau. Hắn đi xuống 12 tầng ngọc khuyết, xa xa nhận ra Diệu Thủy và Minh Lực từ phía sau đại điện đi ra, một người đi bên trái, một người đi bên phải – xưa nay, trong Ngũ Minh Tử Giáo vương tin tưởng nhất là Minh Lực và Diệu Phong: Minh Lực phụ trách chuyện ăn ở thường ngày, còn Diệu Phong thì là bùa hộ thân của lão, một khắc cũng không rời. Nhưng lúc này, tại sao lại không thấy Diệu Phong đâu?
Đồng thả bước chậm lại, như vô tình lại như cố ý chờ đợi. Diệu Thủy áo dài phấp phới, uyển chuyển đi tới, sau lưng dẫn theo một tên tùy tùng, nhìn thấy hắn cũng không dừng bước, chỉ khẽ ho khan vài tiếng, rồi dịu dàng chào hỏi: “Đồng công tử trở về rồi à?” Hắn cũng lặng lẽ ôm kiếm, khẽ cúi người thay lời đáp.
Diệu Thủy nhoẻn miệng cười rồi đi qua luôn. Đồng cúi mặt, nhìn thị đi qua. Đúng vào khoảng khắc hai người lướt qua nhau, bên tai hắn chợt có tiếng gió, Đồng không cần nghĩ ngợi đã lật tay móc ngược lại, lòng bàn tay đã có thêm một viên sáp nến. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy bóng áo dài tha thướt, nữ nhân kia đã đi khuất, hầu như không có cơ hội nói chuyện câu nào. Hắn bóp vỡ viên sáp, bên trong chỉ có một tấm khăn trắng vo viên lại, góc khăn thêu hoa văn hình ngọn lửa rực cháy.
Đó… là khăn tay của Giáo vương! Bàn tay Đồng khẽ nắm chặt lại, cố kiềm chế không quay đầu nhìn về phía Diệu Thủy, chỉ lầm lũi tiếp tục đi dọc theo bậc cấp rời khỏi đại điện – tấm khăn tay đầy những vết máu lấm tấm đỏ đen, còn kèm lẫn cả vụn nội tạng, rõ rành là phun ra lúc huyết mạch bị nứt toác đến vỡ tung. “Diệu Phong đã đi Dược Sư cốc rồi.” Cũng trong khoảng khắc hai người đi lướt qua nhau ấy, hắn nghe Diệu thủy dùng truyền âm nhập mật nói một câu ngắn ngủi.
Tròng mắt Đồng đột nhiên giật giật.