Thập Thế Đợi Quân An

Chương 47




Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Thương là vào buổi sáng sớm ngày thứ hai sau khi ta sinh hắn.

Đêm qua mệt mỏi vô cùng, đau đớn đến tê tâm liệt phế, mấy lần mê man đến thiếp đi, lại nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, trong lòng vô cùng bất an, cuối cùng gắng sức giãy dụa mở mắt ra, bà đỡ mỉm cười ôm vật nhỏ trong tã lót đến trước giường của ta.

"cô nương, đứa bé này của ngươi thật dễ nhìn. Ta đã đỡ đẻ nhiều năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa được nhìn qua đứa trẻ nào đẹp đến thế đâu, chắc chắn sau này sẽ làm nhiều cô nương chết mê chết mệt cho mà xem." nói rồi bà ta cười ha hả bế Thương Ly đặt vào trong ngực ta: "Ngươi nhìn một chút, là một bé trai khỏe mạnh đấy."

Ta cúi đầu nhìn hắn, bởi vì suy yếu nên trước mắt mơ hồ, nhưng vẫn nhìn rất rõ khuôn mặt nhăn nhúm cùng cái mũi đang chun lại, xấu y như một tiểu quái thú.

Thế nhưng ta yêu thương tiểu quái thú này vô cùng, yêu đến nỗi không thể ngừng được. Ta nhẹ nhàng ôm Thương Ly vào ngực, cọ cọ chóp mũi lên gương mặt đỏ au của hắn. Thoáng chốc, lông mày hắn khẽ động một cái, khi đó vẫn còn chưa dài, chỉ là hai vết mảnh xấu xấu mà thôi. Cuối cùng ta cẩn thận từng li từng tí hôn hắn một chút. Làn da kia mới mềm mại làm sao. Có lẽ là khó chịu, Thương Ly liền bĩu môi, miệng nhỏ mở ra, khẽ nhếch lên.

Ta cười cười, thanh âm suy yếu, nội tâm giống như là ngâm nước nóng, tràn đầy ngọt ngào: "thật là xấu."

"Ôi chao cô nương của ta, trẻ con vừa mới sinh ra đều là như này, ta nói cho ngươi nghe, bằng kinh nghiệm của ta, chờ qua ít ngày nữa, bé con nhà ngươi mặt mày nảy nở, tuyệt đối là mê chết người." Bà đỡ cười hì hì, sắp xếp lại mọi thứ thật tốt, rồi để lại hai mẫu tử chúng ta ở trên giường, còn mình thì lui ra.

Ta vẫn chăm chú nhìn hắn, tiểu quái thú này có chút lạnh, ta liền đem chăn bao quanh hắn thật chặt trong ngực, thầm nghĩ, phải rồi, đây cũng là con của ta, là tiểu bảo bối độc nhất vô nhị trên đời này.

Bất kể có vất vả thế nào đi nữa, ta nhất định sẽ để cho hắn được sung sướng khỏe mạnh. Đứa bé này sinh ra đã không có cha, ta muốn bảo vệ hắn gấp đôi thậm chí nhiều hơn nữa, làm cho hắn được hạnh phúc vui vẻ cả đời. Sau này hắn trưởng thành, kết hôn, không còn gần gũi với ta nữa, ta cũng muốn nói cho hắn biết phải thương yêu thê tử của mình. Nàng chỉ có ngươi, ngươi bỏ nàng đi, nàng sẽ đau đớn biết bao nhiêu.

Như này cũng đã rất tốt rồi.

Ta nhìn qua căn phòng trống rỗng, trong lòng nghĩ ngợi.

A, xú tiểu tử, ngươi luôn nói thân thể ta không tốt, thế nhưng ngươi nhìn xem, ta đã sinh ra hài tử của chúng ta. Sau này lớn lên ắt hẳn sẽ là một nam nhân tốt, nói không chừng còn có đôi mắt đẹp với hàng lông mày giống như ngươi nữa.

Nhưng mà ngươi không quan tâm đến ta, ngươi cũng không cần Thương Ly, phải chăng ta có chỗ nào không tốt, nên ngươi mới không cần đến ta?

Ta ôm Thương Ly nhỏ giọng khóc nấc lên, sợ kinh động đến hài tử, trong miệng chất đầy bi thương, cố kiềm chế đến run rẩy.

Đó là lần cuối cùng trong trí nhớ ta rơi lệ. Cuối cùng ngay cả Thương Ly cũng rơi vào sông Nại Hà, chịu kết cục hôi phi yên diệt. Ta nhớ lúc đó mình không khóc, chỉ là đờ đẫn ngây ngốc quỳ gối bên bờ sông, quỳ suốt ba ngày ba đêm. Vào ngày thứ ba đầy trời đổ cơn mưa máu, Tiểu Hắc cầm một thanh dù xuất hiện trước mặt ta, lẳng lặng che trên đầu. Luatinh – Cungquanghang.com

…………

Cánh cửa tháp ngàn Phật mở rộng, gió tuyết và sương mù tràn vào, lấp đầy trong tháp.

Trong tháp ngoại trừ những chú kinh văn kia thì không thấy bất luận cái gì, đã là mùa đông rồi sao.

"Ta x mẹ ngươi, băng sơn tiểu bạch kiểm này! Hôm nay bản thân ngươi tẩy sạch sẽ đưa tới cửa, bản đại gia liền không tức giận!"

Ngũ Kham rất phẫn nộ, lông mày dựng đứng, ta xuyên qua tuyết nhìn nam tử đứng trong sương mù, áo bào màu đen thêu kim văn, dung mạo tuấn tú tĩnh lặng như một vũng nước Thiên Hồ, phẳng lặng không gợn sóng.

Điều đầu tiên ta nghĩ, cuối cùng cũng không mặc màu trắng.

hắn không thấy Ngũ Kham, ánh mắt trực tiếp cố định trên mặt ta, xuất thần. Ngũ Kham mắng liên tục đến miệng đắng lưỡi khô mới phát hiện đối phương hoàn toàn không để vào tai, giậm chân một cái quát: "Bà ngươi chứ! Có bản lĩnh thì hôm nay ngươi giải phong ấn của ta đi. Hai bên đánh một trận cho thoải mái!"

Lúc này Thương âm mới ngước đôi mắt đen lên, khẽ nheo lại, rất có hàm dưỡng nhấc tay, "Mời."

Bây giờ ta mới phát hiện tốc độ di chuyển của Ngũ Kham nhanh như một cơn gió, ào ào gió thổi mây tan một cái ta liền bị hắn khiêng ra ngoài, Ngũ Kham khí thế hùng hổ giẫm trên mây, gió lạnh bên tai làm ta bị đông lạnh đến run rẩy. Ta nhìn xuống dưới, tòa tháp trăm ngàn Phật bên trong hồ lớn kia chỉ còn là một chấm nhỏ màu xanh, không khỏi trừng hắn: "Ngươi thả ta xuống! Ngươi muốn giết ta à."

hắn nhéo một cái trên lưng ta, đắc ý nói: "Chờ ta thu thập xong tên tiểu bạch kiểm này, tất nhiên sẽ thả ngươi ra. nói không chừng ngươi cũng còn có thể làm con tin, biết đâu tên tiểu bạch kiểm kia nhìn dung mạo ngươi không tệ muốn làm hộ hoa sứ giả thì sao? Thân là yêu quái, ta thấy ngươi tu vi không tệ, làm sao lại không cưỡi gió mà đi?"

"trên trời thần nữ mỹ mạo có nhiều lắm đấy? Còn nữa, gia ta là người làm việc dưới đất! Có quỷ mới cưỡi gió mà đi!" Ta nghĩ lại không đúng, vội vàng sửa lời nói, "Chỉ thần tiên mới có thể cưỡi gió đi thôi!"

Ngũ Kham nhíu nhíu mày, lúc này cách đó không xa, Thương âm cưỡi trên một đám mây ung dung nhẹ nhàng đi tới.

Thương âm nhìn hắn giống như đang xách một cái chăn, bình thản nói: "Buông nàng ra."

Ngũ Kham trợn mắt, "Lão tử không buông! Ngươi giải phong ấn thì ta sẽ thả, nếu không ta sẽ ném nàng ta xuống."

Ta mắng: "Ngũ Kham ngươi dám!"

Thương âm không nhanh không chậm vuốt ống tay áo, "Ngươi có biết người bên cạnh ngươi là ai không?"

Ngũ Kham hừ một tiếng: "Là ai? Chẳng lẽ là thê tử của ngươi hay sao?"

Thương âm gật đầu: "Đúng vậy."

Ta chợt cảm thấy gió lạnh cũng không thổi nữa, ba con quạ đen cạc cạc bay qua trên đỉnh đầu.

Ngũ Kham: "..."

Thương âm tiếp tục nói: "Đến bây giờ tụ hồn đèn chính là thánh vật cực phẩm của ma tộc, quyền vị của đệ thất Ma Quân không thể so được với ngày xưa, nguyên nhân vì sao?"

Ngũ Kham ngẫm lại: "Bởi vì đại ca đảo ngược sinh tử tụ hồn phách."

Thương âm hỏi lại: " Năng lực cỡ này là gì khi bị người khác biết được?"

Ngũ Kham tự nhiên nói: "Đây không phải là nói nhảm sao? Đại ca đã cứu người còn ai không tin."

Thương âm: "Trả lời rất tốt, bây giờ ngươi ném nàng xuống, hậu quả như thế nào?"

Ngũ Kham vuốt vuốt mái tóc: " Tụ hồn đèn kia chính là bằng chứng..."

Thương âm: "không tệ, cho nên, ngươi buông nàng ra."

Ta: "..."

... Ném vỡ, đến cùng ngươi định làm gì với ta vậy...

Ngũ Kham lại nghĩ ngợi một lúc, đặt ta bên cạnh đám mây, nói "Nàng sẽ không chết, nhưng lão tử còn chưa tính toán rõ ràng với ngươi, lão tử hỏi ngươi, ngươi giấu tiểu thiếp kia của đại ca ta ở chỗ nào rồi?"

Thương âm đưa ánh mắt nhìn về phía ta, ta lập tức cúi đầu, bên tai là giọng nói lãnh đạm của hắn: "Ngàn năm qua chưa từng có ma tộc nào tới Thiên Cung, nếu ngươi muốn tra rõ ràng, bổn quân sẽ thay ngươi chú ý một chút."

Ngũ Kham tức giận, "Bà mẹ ngươi chứ gấu à, tiểu bạch kiểm nói chuyện đừng quanh co lòng vòng, nếu lão tử thật sự muốn đi Thiên Cung, cũng không cần tới loại tiểu nhân vật như ngươi! Lão tử nói cho ngươi biết ngay cả Thái tử Trọng Lam trên Cửu Trùng Thiên kia cũng phải nể mặt ta ba phần, lão tử trực tiếp tìm ngươi là cho ngươi chút mặt mũi! Chỉ cần ngươi mang tiểu thiếp của đại ca ta tới đây." Luatinh - Cungquanghang.com

Ta nghe xong mà rét lạnh, khẽ ho hai tiếng, vẫy tay với Ngũ Kham, "Cái kia, Ngũ Kham, đến bây giờ ngươi vẫn không biết hắn là ai sao?"

"Là ai? không phải chỉ là tiểu bạch kiểm trên trời thôi sao." hắn trợn mắt một cái, nhìn lại Thương âm, người phía sau có chút nheo lại con ngươi màu mực, cuối cùng thần sắc cũng có một tia dao động, vậy mà khóe môi nổi lên ý cười, mỉm cười hỏi: " Thiếu chủ Ma Quân biết Trọng Lam, sao lại không biết bổn quân?"

Ta lại vẫy tay Ngũ Kham lần nữa, Ngũ Kham thấy ta cố gắng như vậy, cuối cùng không tình nguyện đưa ánh mắt phóng tới trên người của ta, hỏi: "Lại thế nào rồi?"

Khóe miệng ta giật giật, hạ giọng, "Ngươi biết chuyện tụ hồn của thần tiên, mà lại không biết thân phận của vị thần tiên ấy là gì hay sao?"

Ngũ Kham nói: "Quỷ mới biết tướng công của ngươi là có thân phận gì, dù sao hắn tụ lại hồn thành công chứng minh đại ca ta pháp lực vô biên, ngươi đừng thay tướng công của ngươi nói chuyện nữa." nói rồi lại quay đầu rống lên với Thương âm : " Tiểu nương tử của ngươi tạm thời ở chỗ của ta. Khi nào ngươi đem tiểu thiếp tới, ta sẽ trả lại nương tử cho ngươi."

Ta nhịn không được xen vào, "Ngũ Kham, ngươi bỏ đi, chuyện này đã không tạo thành uy hiếp gì với hắn đâu. hắn đã sớm..." nói đến đây ta nhìn thật nhanh sang Thương âm, nuốt nước miếng nói, "hắn không quan tâm đến ta, đã không nhớ rõ ta từ lâu rồi. Cũng nhanh thôi hắn sẽ cưới thần nữ Chiêu Cẩm công chúa."

Đôi mắt Ngũ Kham trừng to, còn chưa kịp mở miệng đã nghe bên kia Thương âm lạnh lùng lên tiếng, "Bổn quân còn ít tuổi, nói chung chưa từng thấy có nữ quyến ma tộc tới Thiên cung, một chút là quên, nhưng không sao đợi bổn quân trở về, sai người hỏi một chút, nàng nói đúng, " Thương âm xoa thái dương, dường như đối với lần nói chuyện này có chút chán ghét, giữa lông mày có lãnh ý, nhưng vẫn một mực nhìn ta, ánh mắt thật sâu, thả nhẹ từng chữ nói với Ngũ Kham: "Tám trăm năm trước Đế Quân lấy đi ký ức trong vòng trăm năm của bổn quân, ngay cả nàng là ai bổn quân cũng không nhớ rõ."

Đầu ta ong một tiếng, trái tim ngừng đập.

không chỉ là ta, ngay cả Ngũ Kham đều ngây người, nửa ngày hắn mới nháy mắt mấy cái thì thào: "Mẹ nó khó trách ngươi năm đó nói cái gì cũng không biết, tức chết lão tử, ngươi nói rõ cho ta a, bản đại gia cũng không phải không nói đạo lý."

Thương âm cân nhắc một phen, "Ngươi lúc đó, thật là không nói đạo lý."

"Vậy ngươi giải phong ấn pháp lực cho ta, lão tử đã nghẹn sắp chết rồi."

Thương âm có chút nhíu mày, "Bổn quân chưa từng phong ấn pháp lực của ngươi, nếu nói cảnh giới Huyền Thiên thuật chỉ cần trong ba hơi thở, ngươi về ma tộc chẳng phải là xong rồi sao, tìm ta làm gì? " Thấy mặt mũi Ngũ Kham trắng bệch, ý cười trên khóe môi của hắn không giảm, "Chẳng lẽ những năm này ngươi ngại mất mặt một mực vẫn không trở về?"

Mặt Ngũ Kham hết trắng rồi lại đen, hết đen rồi lại trắng, kéo ta một cái ném về chỗ của Thương âm, giẫm mạnh đám mây dưới chân quay người bay đi, chắc là đi về hướng ma tộc phương hướng, vừa bay vừa mắng: "Bà mẹ ngươi chứ gấu à, nhốt lão tử ở chỗ này mấy trăm năm, ngươi tên tiểu bạch kiểm này, lần sau gặp ngươi cứ cẩn thận đấy!”

hắn còn chưa mắng xong thì ta đã rơi vào trong ngực Thương âm, Ngũ Kham kia dáng người uy vũ tráng kiện lúc bay lên thì đột nhiên dừng lại, ôm cánh tay mình kêu to, thanh âm thật sự là uy mãnh như vang ở bên tai ta, ta chăm chú nhìn lên, vậy mà tay trái sưng thành một cái bánh bao đỏ rực.

Tiếng nói của Thương âm trên đỉnh đầu ta, giọng điệu rất nhạt, "Vừa rồi ngươi sờ nàng là dùng tay này, hả?" Híp mắt suy nghĩ, lại cười cười, "Hình như không phải?" Thế là lại đưa tay giơ lên, lập tức sắc mặt Ngũ Kham thay đổi.

"không phải em gái ngươi!"

Ngón tay hắn không nhúc nhích, Ngũ Kham cách thật xa dùng ánh mắt oán độc hung hăng trừng hắn thành cái sàng. Vụt, một đường bay xa.

Ta nhìn hắn dần dần biến thành chấm nhỏ, chỗ cuối cùng chính là bầu trời rộng mênh mông, một mảnh trắng xóa, lạnh thấu xương, không khỏi sợ run cả người.

Nam nhân ôm chặt ta một chút, ống tay áo rộng màu đen bao lấy ta quay người rời đi.

Ta thấy phong cảnh trên mặt đất cách ta càng ngày càng xa, từng đám mây hoa đổ xuống bên cạnh, không khỏi giãy dụa, "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"

hắn ôm ta chặt hơn, đem mặt của ta giữ trong vòm ngực hắn, giọng điệu so với lúc nãy thì lạnh rất nhiều, "không phải nói, kiếp này nàng không đến sao?" không đợi ta trả lời, lại đè giọng xuống nói, " Nàng hi vọng ta với Chiêu Cẩm ở cùng một chỗ đến như thế sao?"

Bỗng nhiên ta nói không ra lời, khuôn mặt bị ép dán sát vào vạt áo của hắn, vải áo mềm nhẵn, lồng ngực ấm áp khoan hậu mà quen thuộc.

Trong gió lạnh ta có chút luống cuống, loại cảm giác này quá chân thực, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, cả người buồn bực đến khó chịu.

hắn lại trầm mặc, chỉ là ôm ta cưỡi gió đi tiếp.

Sau một lát, mới do do dự dự kêu hắn một tiếng, "Thương âm."

"Ừm?"

"Làm sao mà hơn nửa năm rồi ngươi mới đến?" Nghĩ tới đây có còn có chút tức giận, "Là ngươi, chính là ngươi nhốt ta vào tháp. Sao ngươi có thể làm như vậy?"

hắn nhìn ta một chút, thần sắc lành lạnh: "Ý của nàng chính là, ta tới đón nàng chậm, hả?"

Ta khẽ giật mình, chẳng biết tại sao ủy khuất trào ra, xoay người đứng dậy, "Ngươi thả ta xuống, tự ta có thể ra ngoài, không cần đến ngươi đón, ta cũng không muốn ngươi đón."

Bỗng nhiên hắn thả chậm tốc độ, cúi đầu, hôn một cái trên môi ta, khí tức rất gần, sợi tóc dây dưa, cả người ta cứng ngắc.

hắn ngẩng mặt lên, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn ta, lại cúi thấp hôn một cái, môi của hắn không giống lồng ngực ấm áp, lành lạnh, vừa ướt lại mềm. Ta chợt cảm thấy máu toàn thân xông lên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời mắt nổi đom đóm không biết đang ở chỗ nào.

hắn cười cười, đôi mắt như mặc ngọc, một tay vén tóc trên trán ta, xuyên qua tầng mây, "Ngoan chút, nàng bị nhiễm phong hàn rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.